Chương 24: Thượng thần
"Hoàng trưởng lão, thiếu tộc
trưởng, mọi người đã trở về! Tộc trưởng cùng ba vị trưởng lão khác đang chờ."
Ba người vừa về tới trong tộc, tiểu
đồng nghênh tiếp bọn họ liền dẫn cả ba tới thượng đường. Thượng đường ở Nạp
Tháp Tạp tộc chỉ khi có chuyện đại sự mới mở ra, có thể thấy được ba vị trưởng
lão Thiên, Địa, Huyền đối với việc Hoàng trưởng lão trở lại coi trọng đến trình
độ nào.
"Ân, dẫn đường đi."
Đây là lần đầu tiên Linh cùng Lạc
được tiến vào Thượng đường, tuy rằng bọn họ là nhi tử của tộc trưởng đương nhiệm
nhưng cũng chưa có tư cách bước vào đây. Thượng đường không lớn, chỉ bằng phòng
lớn của một nhà bình thường, nhưng nhìn vào lại có một loại cảm giác trang
nghiêm túc mục. Bày biện rất đơn giản, chỉ xếp năm cái ghế theo trình tự, cao
nhất là tộc trưởng, bốn ghế chia ra hai bên dành cho bốn trưởng lão.
Thấy ba người bọn họ tiến vào, tộc
trưởng gật đầu với bọn họ, Hoàng trưởng lão đi đến cái ghế bên trái cạnh tộc
trưởng ngồi xuống, còn Linh, Lạc đứng ở Hạ đường chờ được hỏi.
"A Lạc, ngươi đem tình huống
lần này đi nghênh tiếp thánh thú giải thích rõ cho mọi người một lần."
Nạp Tháp Khanh Nhai, cũng chính
là tộc trưởng đương nhiệm, phụ thân của Linh, Lạc, chậm rãi mở miệng. Tuy là ngữ
khí hòa ái, lại không tự giác lộ ra uy nghiêm, làm cho A Linh tự nhận đã làm
chuyện sai chột dạ cúi đầu.
"Vâng, tộc trưởng."
Lạc cung kính hướng người trước mặt
cúi đầu hành lễ, mặc dù là phụ thân của mình nhưng trước mặt người khác, Lạc đối
hắn phi thường tôn kính, làm cho người bên ngoài cảm giác hai người họ không giống
phụ tử mà giống quan hệ người trên kẻ dưới hơn.
"Sau khi nhận được thủ dụ
trong tộc, ta cùng A Linh lập tức xuống núi, rất thuận lợi tìm được thánh thú.
Lúc đầu tất cả đều ổn thỏa, nhưng khi đi qua Mộ thành, thánh thú đột nhiên
không hiểu sao lại phát cuồng, sau đó thừa dịp hai người chúng ta không chú ý
thì chạy đi. Ta cùng A Linh đi điều tra khắp nơi mới tại một tửu lâu trong nội
thành phát hiện tung tích thánh thú. Nhưng điều chúng ta nghi hoặc chính là
thánh thú cao ngạo không cho phép ai đụng chạm lại nhu thuận nằm trong lòng tiểu
chủ nhân Mộ gia trang. Trải qua suy nghĩ kĩ càng, ta đoán tiểu công tử kia sợ rằng
có liên quan tới Linh lạc cho nên nhanh chóng truyền tin về tộc."
Lạc đơn giản đem sự tình xảy ra
đơn giản hồi báo một lần, Khanh Nhai nghe xong gật đầu, biểu thị đã biết, để Lạc
lui sang một bên.
"Hoàng trưởng lão, ngươi lần
này tự mình xuống núi, sự tình đến cùng là như thế nào? Tiểu công tử Mộ gia
trang kia thật sự là Linh lạc chuyển thế sao?"
"Theo ý ta, sợ rằng không sai
được."
"Một khi đã như vậy, Hoàng
trưởng lão thế nào lại không thỉnh người trở về?"
Khanh Nhai thản nhiên mở miệng,
không chỉ Khanh Nhai có nghi vấn này, ba vị trưởng lão đang ngồi cũng có chung
suy nghĩ như thế.
"Thuộc hạ đã từng tới Mộ gia
trang, tuy nói Mộ gia là trăm năm thế gia, nhưng trước mặt Nạp Tháp Tạp tộc
chúng ta cũng không đáng nhắc tới, chính là thuộc hạ e ngại Mộ gia gia chủ,
cũng chính là phụ thân của tiểu công tử kia ——"
Hoàng trưởng lão không biết nên
hình dung Mộ Tịch Thịnh như thế nào, cuối cùng vẫn cảm thấy con người này rất
không đơn giản, cho dù ông là hậu duệ của Thần tộc, đứng trước mặt hắn cũng
không khỏi cảm thấy sợ hãi.
"Nga, là sao?"
Khanh Nhai cảm thấy một tia hứng
thú, bao lâu không có xuất sơn, không nghĩ tới dưới chân núi cư nhiên xuất hiện
một nhân vật như vậy, quả nhiên có ý tứ.
"Đúng vậy, hơn nữa, Mộ gia
gia chủ còn bảo ta chuyển một câu cho Thượng thần."
"Cái gì? Một nhân loại nho
nhỏ cư nhiên dám cư xử như vậy với Thần, thật là tội lỗi!"
"Hừ ~ Ta thật muốn xem cái
người này muốn nói gì với Thượng thần!"
"Thật sự là quá kì cục!"
Vừa nghe lời này, ba vị trưởng
lão Thiên, Địa, Huyền lập tức kích động đứng lên, tôn nghiêm bọn họ đã bị đả
kích nghiêm trọng, còn Khanh Nhai chỉ lẳng lặng nhìn ba lão gia phía dưới tranh
cãi ầm ĩ, cũng không nói lời nào, trong ánh mắt lại lộ ra khinh miệt. Một màn
này bị Lạc nhìn thấy, y hiểu ý cười một cái, trong lòng đã có cân nhắc.
"Được rồi, mọi người trước hết
nghe xem Mộ gia gia chủ muốn nói cái gì đã!"
Cuối cùng, để cho ba người phát
biểu xong kiến nghị của bản thân, Khanh Nhai không nhanh không chậm mở miệng, nếu
tộc trưởng đã nói, ba vị trưởng lão mặc dù không muốn cũng phải ngừng lại, chờ
đáp án.
"Hoàng trưởng lão —"
"Vâng, Mộ gia gia chủ chỉ
nói một câu, đó chính là "Bích lạc Tịch Viễn, Vô Hoa hiện thế"."
"Cái gì?"
Những người đang ngồi đều không
tin vào lỗ tai của mình, làm sao có thể, những lời này đã truyền lưu trong tộc
hàng trăm năm, hơn nữa chỉ có những người địa vị cao nhất mới được biết. Đây là
một câu nói của thượng thần được truyền tai trong tộc, có người nói ẩn tàng một
bí mật lớn. Hiện tại, họ lại từ miệng một người ngoại tộc nghe được những lời
này, làm sao không giật mình.
Cho dù là Khanh Nhai luôn luôn trấn
tĩnh cũng có chút dao động, đây là bí mật trong tộc đó! Những lời này đã truyền
lưu trăm năm, rốt cuộc có ý gì cũng không ai biết, hôm nay, hắn tựa hồ sẽ vạch
trần được lớp khăn che thần bí kia, làm thế nào không kinh ngạc cho được.
"Thiên trưởng lão, đi xin chỉ
thị thượng thần thôi!"
Cân nhắc một lát, Khanh Nhai đã
quyết định, nếu bí mật hàng trăm năm nay không được giải đáp, vậy thì nó phải
do hắn khám phá ra.
"Vâng, tộc trưởng, xem ra
chuyện này cũng chỉ có thể làm như vậy!"
Tứ trưởng lão lĩnh mệnh lui ra,
chuẩn bị nghi thức cầu kiến thượng thần. Thượng đường hiện tại cũng chỉ còn ba
phụ tử Khanh Nhai, Linh cùng Lạc.
"A Linh, lần này ra ngoài
chơi có vui không?"
Lúc này, Khanh Nhai lại biến
thành một phụ thân thương yêu hài tử, ôn nhu, thân thiết.
"Ân, chơi rất vui —"
A Linh cúi đầu, nàng đối với phụ
thân có một cảm giác sợ hãi khó hiểu, cho dù phụ thân nói chuyện với nàng rất từ
ái, nàng vẫn có cảm giác sợ hãi.
"Vậy sao? A Linh, ta xem con
cũng mệt mỏi, trước đi về nghỉ ngơi đi!"
Đối với nữ nhi này, Khanh Nhai kì
thật cũng không có cảm tình gì, nàng quá kiêu ngạo tùy hứng, làm hắn có chút chịu
không nổi, nhưng dù gì đó cũng là con mình, Khanh Nhai cũng không nói ra, phất
phất tay, cho nàng lui xuống.
"Vâng, phụ thân!"
A Linh cung kính hành lễ, dè dặt
lui ra.
"Phụ thân, A Linh dù sao
cũng là nữ nhi thân sinh của ngài, ngài không thể đối với nàng ôn nhu một chút
sao?"
Nhìn thái độ của phụ thân với A
Linh, Lạc có chút bất mãn.
"Được rồi bảo bối, lâu như vậy
không gặp ngươi, ta nhớ ngươi! Lại đây, để ta xem có gầy đi chút nào
không?"
Đối với ngữ khí không biết lớn nhỏ
của Lạc, Khanh Nhai không chút tức giận, ngược lại còn thật hưởng thụ. Chỉ cần
là Lạc, tất cả hắn đều nguyện ý bao dung, thậm chí còn làm không biết mệt.
"Phụ thân ——"
Lạc không khỏi xấu hổ đỏ mặt, đối
với loại hành vi này của phụ thân, y cũng không còn sức đi uốn nắn. Bất quá, y
cũng rất hưởng thụ sự sủng nịch này của Khanh Nhai.
...
"Lạc, nghi thức xin chỉ thị
thượng thần đã chuẩn bị tốt, ngày hôm nay ta sẽ đi, ngươi ngoan ngoãn ở trong tộc
chờ ta trở lại."
Sáng sớm, Khanh Nhai đã dùng
phương thức vô nhân đạo đánh thức Lạc đang chìm đắm trong giấc ngủ, đó chính là
hôn môi, làm y không thể hô hấp mà tự nhiên tỉnh dậy. Lạc mê ly mở ánh mắt buồn
ngủ ra, từng ngụm lớn phì phò thở, ý thức còn có chút không tỉnh táo, thế nhưng
vẫn nghe rõ lời nói của Khanh Nhai.
"Được rồi, ta biết ngươi muốn
đi, nhưng đây là quy củ, ta cũng không có biện pháp cải biến. Bảo bối, ngủ tiếp
một lát nữa!"
Khanh Nhai biết rõ lòng hiếu kì
muốn gặp thượng thần của Lạc, chính là trong tộc còn có mấy lão già kia, hiện tại,
tất cả quy củ đều không có khả năng phá vỡ. Khanh Nhai phát thệ, một ngày nào
đó, hắn phải đem mấy lão già kia giải quyết triệt để, không chỉ vì bản thân, mà
còn vì Lạc.
"Ta hiểu được phụ thân,
ngươi phải cẩn thận một chút."
Nhãn thần của Lạc tối sầm lại, lại
là quy củ trong tộc. Y thậm chí cảm thấy có chút bi ai, cũng chính bởi cái quy
củ này, y cùng phụ thân cho dù ở cùng một chỗ cũng phải lén lút, bởi vì bọn họ
không thể sinh ra hậu thế, nếu như bị người trong tộc phát hiện, bọn họ chắc chắn
vạn kiếp bất phục, chỉ là có một số việc không phải bản thân mình có thể khống
chế, tựa như tình cảm.
Khanh Nhai lưu luyến hôn lên trán
Lạc một cái mới đi ra ngoài.
Sắc trời còn có chút tối, chưa
hoàn toàn sáng hẳn. Mỗi lần cầu kiến thượng thần đều là ở phía sau núi, này
không khỏi làm người có chút nghi hoặc. Đối với thượng thần trong tộc, kì thực
không có ai chân chính diện kiến dáng vẻ của người, người vẫn luôn ở phía sau
núi tại Nạp Tháp Tạp tộc, cũng đã tồn tại mấy trăm năm, từ sau khi Linh lạc mất
đi, người cũng không xuất hiện nữa.
Nạp Tháp Tạp tộc tĩn ngưỡng Thần,
từ sau khi Linh lạc mất đi thì suốt ngày hoảng loạn, thượng thần xuất hiện là một
cơ hội, vì Nạp Tháp Tạp tộc mà ổn định lại tín ngưỡng.
"Thượng thần tôn giả, lần
này cầu kiến là vì sự tình Linh lạc."
Khanh Nhai đối mặt với sơn động
thượng thần ở, cung kính bẩm báo.
"Ta đã biết, tứ đại trưởng
lão đã hướng ta bẩm báo qua. Nếu phát hiện tung tích Linh lạc, vì sao không đưa
về?"
Qua một lúc lâu, trong động mới
truyền ra một thanh âm, không phải nam không phải nữ, lúc ẩn lúc hiện, thần thần
bí bí, thậm chí còn có chút kinh khủng.
"Này, không phải bọn thuộc hạ
không đưa Linh lạc về, mà là phụ thân kiếp này của Linh lạc quá lợi hại, bọn
thuộc hạ không địch lại. Hơn nữa nam nhân kia còn bảo chúng ta nhắn lại cho thượng
thần một câu ——"
Khanh Nhai dè dặt bẩm báo, đối với
thượng thần, hắn ngoài cung kính còn có cảm giác sợ hãi.
"Nói? Nói cái gì? Từ lúc nào
một người ngoại tộc cũng biết sự tồn tại của ta?"
"Điều này thuộc hạ cũng
không biết. Nam tử kia nhắn lại một câu "Bích lạc Tịch Viễn, Vô Hoa hiện
thế"."
"Hắn thật sự nói như vậy?
Bích lạc Tịch Viễn, Vô Hoa hiện thế?"
Tâm tình người trong động tựa hồ
bị ảnh hưởng, ngay cả lời nói cũng có chút gấp gáp. Không đợi Khanh Nhai trả lời,
người đó đã lẩm bẩm nhắc lại.
"Bích lạc Tịch Viễn, Vô Hoa
hiện thế — Ha ha ha, ta cuối cùng đợi được, mấy trăm năm, ta cuối cùng đợi được!"
Thượng thần cười như phát cuồng,
trong giọng nói có hưng phấn nói không nên lời nhưng lại ẩn ẩn chút sầu não.
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét