Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

[đoản văn] Khoái cảm - phần 1

Khoái cảm

Tác giả: Thiên sứ
Editor: It's me, Lan cassier
Thể loại: Đoản văn,1 x 1, H văn, SM (Sm cũng không nặng lắm đâu, đến 1 con kị SM như ta cũng đỡ được cơ mà J )

Note: Bạn đã được cảnh báo, đây là đam mỹ H văn 18+, suy nghĩ kĩ trước khi đọc

Phần 1:

"Vợ yêu, anh đi đây." Chồng của ta mỗi sáng sớm đều cho ta một cái hôn nồng nhiệt trước khi ra cửa.
Ta là Hiểu Phong, vì bên trong tên có một chữ Hiểu nên hắn cũng thành thói quen gọi ta Tiểu Phong. Đó là một cái tên nam tính, mà ta cũng xác thực là nam nhân, nhưng mà ta lại xuất giá, hơn nữa còn gả cho một nam nhân. Mà nam nhân vừa đi ra ngoài là trượng phu của ta, hắn tên Giải Thanh, con trai trưởng của tổng tài tập đoàn Giải thị. Vốn sắp kế thừa gia nghiệp, hắn thế nhưng lại yêu thương ta, một kẻ lớn lên trong cô nhi viện. Hắn từ bỏ quyền thừa kế tài sản, hai bàn tay trắng mang theo ta đến thành phố này định cư, sau lại ở nơi này đăng kí kết hôn, cử hành hôn lễ, trở thành người chồng chân chính của ta. Hiện tại hắn thông qua vay tiền ngân hàng tự lập một công ty. Đương nhiên vị trí vợ chồng của chúng ta cũng không phải là quy định cứng nhắc, chỉ là vì hắn chủ yếu lo đối ngoại, ta chủ yếu để ý đối nội cho nên hình thành tình cảnh hiện tại. Huống hồ ta cũng thật thích cảm giác được hắn bảo hộ cho nên đối với vị trí làm vợ cũng không có ý kiến gì.

Cứ như vậy, mỗi ngày hắn ra ngoài đi làm, sau khi tan tầm về nhà ta cũng làm xong cơm chiều đợi hắn. Cuộc sống thật bình thường nhưng lại rất hạnh phúc. Nên nói như thế nào nhỉ? Ta cho rằng chăm sóc hắn là nghĩa vụ của ta, bởi vì hắn đem ta từ trong cuộc sống cực khổ cứu ra, lại mang đến cho ta không ít vui sướng. Trước kia, cuộc sống của ta ở cô nhi viện cũng có thể coi là thoải mái, nhưng mà cuộc sống trước đó nữa thì không khác gì địa ngục trần gian. 

Mẹ của ta là gái gọi, cho nên cha ta là ai cũng không biết, chỉ nhớ từ khi còn rất nhỏ ta đã thường phải nghe thanh âm nam nữ giao hoan bên tai, phải ngửi mùi hương dơ bẩn trong nhà. Mẹ ta tuy rằng thường xuyên cảm thấy ta là một cục nợ, thường xuyên đánh ta, nhưng ta biết bà ấy vẫn yêu ta, cho nên khi khách của bà thấy ta không vừa mắt muốn đánh bà liền xông lên ôm lấy ta. Đối với ta chỉ như vậy cũng đủ rồi, vì ta cũng thật yêu mẹ mà. Sau đó mẹ ta chết, nghe nói là bị AIDS. Ta thông qua kiểm tra chứng minh mình không bị nhiễm bệnh, nhưng lại không có thân nhân nên bị đưa đến cô nhi viện. Các thầy cô ở cô nhi viện đối với ta rất tốt, chưa từng ngược đãi ta, nhưng ta vẫn thật hoài niệm cuộc sống đã qua, bởi chỉ khi đó ta mới có cảm giác của tình yêu thương chân chính, cứ ngỡ hết thảy không có khả năng trở về, thẳng đến một ngày...

Đó là ngày tới lượt ta phụ trách chiếu cố bọn trẻ, mà hắn cũng đến tìm viện trưởng bàn chuyện trợ cấp cho cô nhi viện.

"Xin chào, rất vui được gặp cậu." Hắn mang theo nụ cười giống như ánh mặt trời hướng ta vươn tay. Ta ngây ngẩn cả người, không biết vì sao cảm thấy chính mình thật sâu bị hấp dẫn. Mà hắn cũng sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên một mạt đỏ ửng. Sau này ta nghĩ lại, đại khái là nhất kiến chung tình đi. Sau đó chúng ta thường xuyên hẹn gặp nhau, hắn luôn là một bộ dáng thật ôn nhu, đồng thời cũng thật chiếu cố cuộc sống của ta, thường chạy đến cô nhi viện giúp ta chăm sóc bọn trẻ. Ta thích nhất cảm giác được hắn ôm vào lòng, làm ta có ảo tưởng như tình thương của cha, tuy rằng ta chưa bao giờ gặp qua cha mình, cơ mà ta nghĩ hẳn là cũng giống nhau thôi.

"Leng keng..." A? Chuông cửa vang. Chẳng lẽ là nhân viên tiếp thị? Vốn đang quét phòng, ta thực không tình nguyện đi ra, mở cửa, ra là người đưa thư.

"Xin hỏi, đây là nhà của anh Giải phải không?" Người đó hỏi.

"Đúng vậy." Ta nói. Đại khái là bưu kiện của hắn a, trong lòng ta nghĩ. Quả nhiên người đó đưa cho ta một bưu kiện, mặt trên viết tên Giải Thanh. Ta kí nhận, đem bưu kiện vào nhà, đặt trên mặt bàn, sau đó lại tiếp tục công việc tổng vệ sinh. Kỳ thật ta cũng không phải không tò mò, ta không mở nó ra chủ yếu là vì ta cảm thấy dù chúng ta là vợ chồng ta cũng không có quyền làm như vậy, huống hồ bưu kiện này đối với hắn có thể rất quan trọng.

Quả nhiên đến buổi tối hắn trở về, vừa vào cửa đã hỏi có nhận được bưu kiện không. Ta nói cho hắn ta để trên mặt bàn, sau đó xoay người vào phòng bếp. Ngây người hơn nửa ngày phòng khách đều không có động tĩnh, ta nghĩ hắn hẳn là đang xem bưu kiện vì thế không để ý lắm hỏi: "Là cái gì vậy? Rất quan trong sao?". Vốn ta chỉ thực tùy ý hỏi, không nghĩ tới hắn lại thật quỷ dị trả lời: " Như thế nào? Em thật muốn biết sao?".

Nghe được thanh âm của hắn ta không khỏi một trận rùng mình, có thể là ảo giác a, ta như thế nào cảm thấy có một tầm mắt sắc bén đang chiếu vào lưng mình? Quay đầu nhìn thoáng qua ta lại bị dọa, không chỉ thanh âm của hắn quỷ dị mà ngay cả vẻ mặt của hắn cũng thật quỷ dị, hơn nữa là cái loại cảm giác rét lạnh. Ta quay đầu trấn định một chút nói: "Nước tắm đã chuẩn bị tốt, anh tắm xong là có thể ăn cơm." Có thể là công việc xảy ra chuyện không hài lòng đi? Ta nghĩ.

Một lát sau, ta nghĩ hắn đã nghe lời đi tắm rửa, không nghĩ rằng hắn thế nhưng lại đi tới ôm lấy ta, môi không ngừng tại vành tai ta cọ cọ, kích khởi ta một thân nổi da gà. Ta biết điều này đại biểu cho cái gì, nhưng trong lòng lại cảm giác sợ hãi muốn chết làm động tác thái rau cũng chậm lại không ít, vội vàng nói: "Anh trước tới bên kia ngồi một chút, em đang nấu cơm, để…". Đang nói đến đó, ta cảm thấy tay hắn đã luồn xuống phân thân của ta, qua lại xoa bóp, trong lòng không khỏi cả kinh, thậm chí thét chói tai ra tiếng. Lúc này bên tai đột nhiên vang lên giọng hắn: "Gì chứ? Luôn đuổi anh! Chẳng lẽ em chán ghét anh như vậy sao?" Thanh âm của hắn rất nhỏ nhưng lại tràn ngập hơi thở uy hiếp, trực giác nói cho ta biết hiện tại phải tách hắn ra mới được.

"Anh mau buông tay." Ta ngừng lại động tác trên tay, muốn giãy khỏi hắn, ngược lại bị hắn ôm càng chặt, hắn còn thuận tay cởi ra thắt lưng của ta, bắt đầu dò xét đi vào.

"Gì chứ? Buông tay?" Hắn hỏi, còn không ngừng đùa bỡn thân thể ta, dùng sức kích thích bộ vị mẫn cảm nhất của ta. Ta cả người hiện tại đã phát run, sợ hãi chuyện tình hắn sắp làm, bởi vì bị hắn đùa bỡn, hạ thân truyền đến cảm giác thoải mái, nhưng là ta không thích, bởi vì ta rất sợ hãi. "Không cần!" Ta yếu đuối nói, hi vọng hắn có thể buông tha ta.

"Không cần? Em đều ẩm ướt thành cái dạng này còn nói không cần?" Hắn đổi tay, đem bàn tay đã ẩm ướt đưa tới trước mặt ta, cảm giác xấu hổ thiêu đỏ khuôn mặt ta.

"Liếm!" Hắn ra lệnh.

Vì muốn hắn nhanh chấm dứt nên ta nghe lời liếm lên. Nhưng là ta càng liếm thì thanh âm hơi thở của hắn càng thô nặng, thậm chí đút hai ngón tay vào miệng ta khuấy lộng. Bởi vì không thể khép miệng lại, nước bọt không chịu khống chế chảy ra, thanh âm lách chách quanh quẩn trong phòng bếp, cả người tản ra sắc thái dâm đãng.

"A! Không…" Ta cảm thấy một ngón tay của hắn vói vào phía sau ta trừu cắm. Ta biết hắn muốn làm cái gì, vì thế sợ hãi đong đưa thắt lưng muốn giãy ra, lại bị hắn nhìn thành hành động phiếm tình.

"Em yêu, bên trong em nóng quá." Hắn nói. "Anh thật muốn đi vào."

"Không… Không cần…" Ta đã không thể nói thành câu, trong lòng thật sợ hãi. Ta chưa từng nhìn thấy hắn có cái dạng này, trước kia mặc kệ có thế nào hắn cũng sẽ không ép buộc ta, nhưng vì sao hôm nay… "A!!!" Ta đột nhiên bị cảm giác tê liệt đánh úp lại, hơn nữa bắt đầu mãnh liệt trừu cắm, không chút lưu tình tàn nhẫn vận động. Ta thật sự rất đau, rất đau, đau đến phát khóc, nhưng là hắn không có lấy một điểm thương hương tiếc ngọc, không ngừng luật động.

"Không… Không… A…" Ta đong đưa eo muốn thoát khỏi cảm giác khủng bố này, nhưng không biết tại sao trong cơ thể có một lọai khoái cảm dần dần khuếch tán, thậm chí ngay cả giãy dụa đong đưa cũng biến thành phối hợp luật động của hắn.

"Ha ha, em thật dâm đãng." Hắn châm chọc nói, nghe vào tai ta thật giống lời mỉa mai, bởi vì ta không thể không thừa nhận ta thích cảm giác này. Chẳng lẽ ta thích bị ngược đãi sao?

"Ô ô!" Dục vọng sắp phá cửa mà ra lại bị hắn dùng tay ngăn chặn. Hắn càng thêm hung mãnh ở trong cơ thể ta trừu cắm, thẳng đến khi ta cảm thấy một cỗ nhiệt lượng vọt vào trong thân thể hắn mới chịu buông tay cho ta bắn.

Làm xong, ta rốt cuộc chống đỡ không được gục mặt xuống bàn, lại bị hắn dùng cánh tay ôm lấy, đột nhiên cả kinh!

"Không… Không cần!" Ta thống khổ giãy dụa, bởi vì ta cảm thấy hắn thế này thật đáng sợ. Bàn tay ma quái lại sờ đến phân thân đã xụi lơ của ta. Nhưng phản kháng của ta đối với hắn chỉ có thể nói là dụ hoặc, hơn nữa dưới kĩ xảo thuần thục vỗ về chơi đùa, nơi đó lại càng ngày càng cứng rắn. Ta cúi đầu, cố gắng hô hấp lấy dưỡng khí, nhìn bàn tay to lớn đang  bao phủ lấy hạ thân của mình, hy vọng chủ nhân của nó có thể hạ thủ lưu tình.

Khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, ta nhịn không được ngẩng đầu lên, dựa vào hắn cuồng thở gấp, tay dùng sức nắm lấy áo sơ mi của hắn, khó chịu nhắm mắt phe phẩy đầu, nước mắt không thể kiềm chế chảy xuống.

"Em dường như thật hưởng thụ mà." Hắn tại bên tai nhẹ giọng nói. Ta đã không thể phản kháng cái gì, bởi vì ta đã hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm hắn tạo ra. Thời điểm ta muốn bắn đột nhiên linh khẩu bị che lại, ta không thể tin nhìn hắn, hắn cũng là một bộ dáng đùa giỡn, bên trong lộ ra hương vị âm hiểm làm ta sợ hãi muốn chạy trốn lại bị hắn chặt chẽ nắm chặt cổ tay. Đột nhiên mặt sau dâng lên cảm giác mát lạnh, đau đớn tê tâm liệt phế đánh úp lại.

"Củ cải này có hương vị thế nào?" Hắn ở một bên tai ta vừa phả nhiệt khí vừa nói. Hóa ra hắn đem cải củ ta muốn dùng để nấu canh cắm vào bên trong. Ta không khỏi oán hận nhìn về phía hắn, hắn lại chỉ nhẹ nhàng cười, còn nói, "Anh nhớ rõ em thích nhất uống canh cải củ không phải sao? Vậy để anh giúp em uống đủ, nhưng mà là dùng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới này." Nói xong liền động thủ.

"A a… Em không… A… ….. Ha…." Tiếng rên rỉ không thể kìm nén lại vang lên.

Ta biết bộ dáng hiện tại của ta có bao nhiêu đáng thẹn, nhưng ta lại không có cách nào ngừng lại, khoái cảm vẫn tẩy sạch đầu óc.

==> Phần 2

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét