Chương
33
Ngày
kỷ niệm thành lập trường chỉ chớp mắt đã đến, trường quý tộc tư nhân Hoa Dục
khó có dịp mở cửa cho người ngoài vào thăm, ngay cả học sinh các trường khác
cũng kéo nhau đến.
Trên
cột điện buộc từng chùm bóng bay, vách tường với trên thân cây dán áp phích
tuyên truyền, học sinh đứng khắp nơi phát truyền đơn, dàn nhạc của nhà trường
ca múa tại sân trường, không khí náo nhiệt lên đến đỉnh điểm. Các lớp mở các
gian hàng bán đồ ăn sắp xếp thành hai dãy, mùi thơm làm người ta thèm thuồng
bay xa ngàn dặm, các học sinh trong trường túm tụm vào nhau càn quét hết một
quán lại một quán, trên tay ai cũng không hẹn mà gặp đều vác theo túi lớn túi
nhỏ đồ ăn thức uống, tiếng người ồn ào tấp nập.
Trong
này, một thiên kim tiểu thư mang đồ trang sức trang nhã, lông mi cong vút, đôi
môi phấn hồng, trên mình là đồng phục của trường tư nhân quý tộc nổi tiếng ở
vùng lân cận, bước chân uyển chuyển mề mại, tiêu sái giống như đi trên thảm đỏ,
làm ai đi qua cũng phải liếc nhìn.
Dọc
theo đường đi có rất nhiều nam sinh lớn mật định tiến lên bắt chuyện nhưng lại
bị bảo tiêu đi phía sau cô gái trừng cho rụt cổ quay về.
“Josi
tiểu thư, chúng ta đi đâu bây giờ?” Nữ hầu xách theo túi sách đi bên cạnh cô
gái cung kính nói.
“Hừ,
nơi này không phải trường quý tộc danh giá sao? Sao nhìn đâu cũng toàn thứ rẻ
mạt vậy?” Cô gái khinh thường hất mái tóc xoăn màu vàng kim, lộ ra bộ móng tay
đính thạch anh.
“Nóng
muốn chết, quên đi! Lên lầu hai thử xem!”
“Vâng,
tiểu thư!”
Bởi
vì đại đa số quầy hàng mở dưới sân trường, học sinh các lớp hơn phân nửa đã kéo
nhau đi tham dự, chiếu lý mà nói tầng trên sẽ quạnh quẽ hơn, nhưng Josi vừa mới
bước ra khỏi thang máy tầng hai đã bị đám đông ầm ầm xô tới làm choáng váng,
quay đầu vừa nhìn, trên hành lang người tới tấp nập, xuôi theo một hàng dài
chạy tới một phòng học chỗ khúc quanh, đa số là nữ sinh.
“Các
vị cô nương, mau đến đây nào! Hôm nay trung học Hoa Dục đặc biệt mời đến ôn nhu
thân sĩ, ánh mặt trời sáng lạn, nam nhân anh tuấn trăm phần trăm phục vụ các
nàng. Tại “Quán cà phê sủng vật nam bộc”, phầm là cô nương trả phí đủ ba trăm
có thể cùng sủng vật thanh tú đáng yêu thân mật tiếp xúc! Trả nhiều hơn nữa sẽ
được hôn một lần! Mau đến đây, đến đây nào!...” Trước cửa lớp G, Ngô Dịch Khải
một thân âu phục thắt nơ thẳng thớm lớn tiếng quảng cáo.
Trong
phòng học trang hoàng hoa lệ như cung điện, toàn bộ bàn học được kê lại thành
bốn dãy song song, không gian thoải mái trang nhã, trên bàn trải khăn sạch sẽ,
còn bày một lo hoa trang trí. Tuy rằng chỉ là đồ ăn lót dạ tinh xảo cùng trà
chiều, nhưng có suất ca mê người phục vụ, còn có thể cùng “sủng vật” đáng yêu
thân mật tiếp xúc, bảo sao các thiếu nữ không chen chúc kéo nhau vào một cái
phòng học vốn chỉ dung nạp được bốn mươi người một lượt “Quán cà phê sủng vật
nam bộc”.
“Oa −−
Sủng vật kia thực sự rất đáng yêu!”
“Thật
rất muốn, rất muốn, rất muốn được mang hắn về nhà!” Ba thiếu nữ mới ra khỏi
phòng học giơ lên ảnh chụp phấn khích dậm chân, tay khua khoắng không ngừng,
nước miếng chảy ra muốn ướt cả cái ảnh, rất giống phụ nữ trung niên đói khát
quá mức.
Bưng
đồ uống đi được nửa đường, Lương Thiên Dục thường thường lo lắng quay đầu lại
nhìn về phía góc chụp ảnh, nhỏ giọng đối với “sủng vật” bên kia nói thật có
lỗi.
Ai
da~ Y biết “sủng vật” hiện tại nhất định đã muốn khóc thét…. Nhưng bán đứng
nhan sắc của sủng vật bảo bối y cũng trăm ngàn lần không muốn a…
Mặc
dù nghĩ như thế, Lương Thiên Dục vẫn không nhịn được cười thầm hoan hỉ.
Lâm
Dật chỉ biết, khi Lương Thiên Dục lộ ra tươi cười tuyệt mĩ, ngữ khí dị thường thành
khẩn thỉnh cầu mình “hỗ trợ” thì hắn phải đề cao cảnh giác, chứ không phải chỉ
ngây ngốc theo sau, không hiểu sao bị đưa vào WC, rồi mới đột nhiên lấy lại
tinh thần khi phát hiện quần áo trên người mình đã không cánh mà bay. Nếu hắn
không muốn trần truồng đi ra ngoài thì buộc phải mặc vào cái thứ treo trong WC,
cái… “khố” do Lương Thiên Dục và cả lớp hợp nhau chế tạo.
Hắn
nửa che nửa đậy quay trở lại phòng học lập tức bị Lương Thiên Dục ném vào gian
chụp ảnh, ánh đèn huỳnh quang từ camera chớp nháy liên tục một hồi, Lương Thiên
Dục ánh mắt lóe ra tinh quang, phấn khởi đến khó hiểu nhìn hắn chòng chọc.
“Thế
nào? Nói hiệu quả là không sai đi?” Cầm lấy ảnh vừa chụp, Lương Thiên Dục kiêu
ngạo dương dương tự đắc.
Trong
hình là một mĩ nam tử cosplay sủng vật, nửa nằm nửa quỳ trên mặt đất, áo len
nửa người trên bị kéo lệch sang một bên, lộ ra xương quai xanh cùng bờ vai mượt
mà, nửa mình dưới dùng một cái khố miễn cưỡng che chắn, lộ ra gần hết đôi chân
nhỏ dài trần trụi trắng nõn, hai điểm trước ngực hơi gồ lên dưới lớp áo mỏng,
hai chân còn khép nép tạo thành tư thế vừa e thẹn vừa bẽn lẽn. Lâm Dật đôi môi
hé mở, hốc mắt phiếm hồng ngập nước như muốn khóc, hơn nữa, một đôi tai cẩu
lông xù dịu ngoan rũ xuống hai bên, một vũng thu thủy mông lung, làm cho người ta
vô hạn mơ màng.
Gợi
cảm mê người, lại vẫn mang theo dáng vẻ thanh thuần, cả lớp lại phát ra một
trận thanh âm ú ớ không rõ tiếng.
Rồi
mấy tấm hình kia được đem phóng to gấp mười lần, dán bên ngoài phòng học thành
áp phích tuyên truyền đẹp mắt.
Đông
sờ một phen, tây nắm một chút, này mấy trăm tấm hình truyền ra Lâm Dật hắn về
sau làm sao mà nhìn mặt người khác đây… Ô ô… Chỉ trách hắn tại sao lại yêu phải
cái tên Lương Thiên Dục biến thái kia.
Lúc
này, ngoài cửa, dưới sự mở đường của hai vị bảo tiêu, Josi thản nhiên đứng lên
đầu hàng, một đôi mắt hạnh không vui khinh bỉ nhìn phục vụ sinh bên trong.
“Muốn
làm cái gì? Này tính là cái loại phục vụ gì a? Ta chờ nửa ngày còn không đi ra
nghênh đón ta?!”
Ngô
Dịch Khải há hốc mồm nhìn vị thiên kim tiểu thư đem biển người phân làm hai,
nhanh chóng ngoắc Lương Thiên Dục cầu cứu. Lương Thiên Dục bất đắc dĩ buông
khay trong tay đi ra, Ngô Dịch Khải nhỏ giọng báo lại tình huống cho y.
Lương
Thiên Dục vừa ra tới cửa, hoàn toàn trấn áp vị tiểu thư cả vú lấp miệng em này,
dáng vẻ bệ vệ vừa rồi bay sạch sẽ, ánh mắt nháy mắt bị vị công tử văn nhã khí
chất tuyệt hảo này hấp dẫn. Đôi mắt như chim ưng, mái tóc đen như mực, khuôn
mặt anh tuấn cùng thân hình cường tráng hữu lực, chỉ nhìn thôi đã có thể cảm
thấy sức sống mãnh liệt.
Tuy
nói vào học trong trung học Hoa Dục toàn con cháu những thương nhân, chính trị
gia nổi tiếng nhưng người này tuyệt đối không phải người thường, nhưng mật viên
kim cương nổi bật giữa đám người, tỏa ra hào quang lấp lánh.
“Còn không mau đưa ta vào?” Josi cao ngạo giơ lên tay
phải, đợi Lương Thiên Dục đỡ mình đi vào, có trời mới biết Lương Thiên Dục căn
bản không thèm để ý đến nàng.
Y
không kiên nhẫn liếc nhìn Josi một cái rồi lạnh lùng nói một câu, “Tiểu thư,
chúng ta ở nơi này không tiếp khách nhân chen ngang hàng, càng không chào đón
khách nhân không có lễ phép.” Rồi mới quay người trở lại làm việc của mình.
“Ngươi
nói cái gì −−?!” Josi thanh âm tức giận bộc phát, những học sinh đứng xếp hàng
từ đầu sau lưng nàng đều khe khẽ lên tiếng giễu cợt, nàng bị nói đến mặt đỏ tai
hồng lại chỉ có thể đứng một chỗ bực tức giậm chân.
Ngươi
người này… Josi căm giận nhớ kĩ bảng tên trên ngực hắn.
Hảo
a… Lương Thiên Dục… Ta và ngươi từ nay không đội trời chung! Hôm nay người dám
làm cho ta nhục nhã… Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận!”
không đội trời chung hay là mong chung chăn với người ta đây cô tiểu thư kiêu kì ngạo mạn
Trả lờiXóa