Chương
37
Ngọt
ngào mới được thêm vài ngày, sáng sớm chủ nhật, chuông cửa leng keng leng keng
vang lên, Lương Thiên Dục bị đánh thức dỗ Lâm Dật tiếp tục ngủ, mình xuống
giường đi mở cửa.
“Sớm
an, thiếu gia.”
Nhìn
thấy người xuất hiện, Lương Thiên Dục sắc mặt phát lạnh, ánh mắt trở nên nghiêm
túc lạnh lùng. Không nói tới người này tới đây tìm mình có chuyện gì… chính là
tại sao hắn lại biết mình ở đây?
“Thiếu
gia, trưa chủ nhật tuần sau có một bữa tiệc cần ngài tham dự, lão gia muốn ngài
đến khách sạn Tân Hoa gặp mặt.” Lương gia quản gia như trước một thân không
thay đổi âu phục cùng găng tay trắng, hữu lễ đưa lên thiệp mời trên tay.
“Hắn
phái người giám thị ta?” Lương Thiên Dục lạnh lùng nói. Cả hai người đều biết
“hắn” ở đây là chỉ ai. Nếu nói vậy… phụ thân đã biết quan hệ của mình cùng lão
sư?
“Xin
ngài nhất định phải đến.” Quản gia bình tĩnh cúi đầu chào, quay gót xoay người.
Làm tốt bổn phận của mình là điều kiện cơ bản nhất của một quản gia, không cần
nói nhiều, chỉ cần truyền đạt ý muốn của chủ nhân là tốt rồi.
“Lương
Thiên Dục… Xảy ra chuyện gì sao?” Thấy Lương Thiên Dục vẫn đứng ở trước cửa,
Lâm Dật buồn ngủ hỏi.
"Không. . . Không có việc gì...
Ngươi tiếp tục ngủ đi..." Lương Thiên Dục giúp Lâm Dật đắp kín chăn bông,
chính mình lại trên mặt thần sắc lo lắng ngồi ở mép giường.
Chủ
nhật tuần sau… là sinh nhật của mình a… Y nhìn nhìn thiệp mời trong tay, hoàn
hảo là giữa trưa… Nhưng vô luận phụ thân là gọi mình có chuyện gì, này là không
thể trốn tránh.
Lương
Thiên Dục vốn tưởng lần gặp mặt này cũng giống như bình thường, chỉ là tụ họp
của giới thương nhân, hơn chút nữa là làm quen một vài nhân vật lớn hoặc là bàn
chuyện làm ăn. Chỉ là hôm nay cả nhà lớn nhỏ của chủ tịch đều tụ họp ở đây, có
chuyện cổ quái.
“Lương
Thiên Dục, chào hỏi đi, đây là chủ tịch tập đoàn Long Đức, Vưu Minh Long tiên
sinh.” Lương Thắng Viễn dùng ánh mắt ý bảo y tôn kính một chút.
“Xin
chào, rất hân hạnh được làm quen với ngài.” Lương Thiên Dục giương lên một nụ
cười hoàn mĩ giả tạo, khóe mắt thì âm thầm xem xét đối phương, nhưng đối phương
tựa hồ cũng cố ý dùng ánh mắt đánh giá lại y.
Tập
đoàn Long Đức… Nghe rất quen… Y đương nhiên biết tập đoàn Long Đức là tập đoàn
lớn danh chấn trong ngoài nước, nhưng cảm giác quen thuộc này lại gợi y nhớ tới
cái gì đó… Lương Thiên Dục lắc lắc đầu, có chút hỗn loạn.
“Các
vị, mời ngồi đi.” Vưu Minh Long chủ tịch là đồng trang lứa với ông nội, gia tộc
tập đoàn so với tập đoàn Hoa Dục còn lớn hơn, đương nhiên ngồi ở chủ vị.
Lương
Thiên Dục một tay đỡ lấy caravat trước ngực, tao nhã nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa
tới ánh mắt tán thưởng của đối phương, Y ở bên ngoài chính là bộ mặt của tập
đoàn Hoa Dục, tuyệt đối không thể tùy tiện mất mặt, đây xem như là ước định
giữa y là Lương Thắng Viễn để đổi lấy tự do.
Vừa
mới bắt đầu cũng chỉ là mấy lời nói xã giao, giống đánh thái cực quyền người
tới ta đi, một bài lại một bài vô nghĩa, mới qua mười, hai mươi phút Lương
Thiên Dục đã mệt mỏi, lại chỉ có thể cố gắng cười, vận dụng kĩ xảo nhất nhất
ứng đối, có trời mới biết suy nghĩ của y đã sớm bay về Lâm Dật đang ở nhà, ảo
tưởng lát nữa về sẽ chúc mừng như thế nào.
Hoàn
hảo… Hiện tại mới hơn một giờ, y cùng lão sư hẹn lúc sáu giờ tối, thời gian hẳn
là còn đủ. A… Lão sư có thể hay không làm theo nguyện vọng của y “hảo hảo chuẩn
bị” đây?
Ngay
tại lúc y đang miên man suy nghĩ thì hai tiếng đập cửa từ sau lưng vang lên.
“A! Chắc là nàng tới!” Lão chủ tịch khó có dịp lộ ra tươi
cười, ngay cả Lương Thắng Viễn cũng vội đứng dậy nghênh đón.
"Nàng?" Còn có người muốn tới sao? Lương Thiên
Dục không hiểu ra sao, nhấp một ngụm rượu liền ngồi yên tại chỗ.
Đại môn nặng nề mở ra, hai gã bảo tiêu mặc âu phục mang
kính râm đi trước, cung kính đứng hai bên, người tới, một đôi giày dẫm lên nền
đá cẩm thạch phát ra tiếng vang thanh thúy, từ bên kia hành lang chậm rãi tới
gần, cuối cùng dừng lại trước bàn tiệc xa hoa.
"...Còn ngồi đấy, nhanh đứng lên!..." Lương
Thắng Viễn vỗ vai Lương Thiên Dục, nhỏ giọng thúc giục y, Lương Thiên Dục than
thở, rốt cuộc là ai mà cần nhiều người tốn công tốn sức đón tiếp như vậy...
Nhưng y chỉ có thể không kiên nhẫn đứng lên, xoay người... Rồi mới cùng người
vừa tới đối mặt.
"A, Lương Thiên Dục, lại gặp mặt rồi." Người nọ
điệu bộ giả tạo cùng bình thường hoàn toàn bất đồng, một thân lễ phục màu hồng
nhạt cùng áo khoác lông vũ màu trắng, trang sức tinh xảo trang nhã, mái tóc màu
vàng kim uốn xoăn được búi lên, còn dùng một vật trang sức cố định lại.
"Ngươi...!" Lương Thiên Dục vẫn chưa đứng dậy
hoàn toàn lại ngã ra khỏi ghế, tay đưa lên cứng đơ giữa không trung, khiếp sợ
toàn bộ biểu hiện trên mặt, người mới tới nhìn y, thản nhiên cười.
Nàng sao lại ở chỗ này?!
...
...
Tại ký túc xá của Lâm
Dật
Bây giờ là hai giờ chiều, Lâm Dật còn đang giãy dụa lựa
chọn xem "nên hay không nên hoàn thành tâm nguyện của Lương Thiên
Dục".
Hắn từ tủ quần áo lấy ra "trang bị" lưu lại từ
khi đó ― thứ hắn tưởng sớm đã đánh mất, vậy mà Lương Thiên Dục hóa ra vẫn giữ
lại, tên đó nhất định đã ủ mưu ngay từ đầu!
Lâm Dật cầm nó ném lên giường, kim loại va chạm phát ra tiếng
vang, chính mình thì nằm úp sấp bên cạnh cùng với cái "bản thiết kế"
mà Lương Thiên Dục cho hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
"A ― Ta muốn điên rồi!" Lâm Dật không khống chế
được vò đầu bứt tai gào thét. Trời ơi! Có đánh chết hắn cũng không muốn làm a a a a ―
Đáng
giận! Đã thế đi làm một cái bánh ngọt bình thường cho y quên đi! Lâm Dật thở
phì phì vất bản thiết kế ở trên giường, dứt khoát chạy đến phòng bếp.
Chính
là… Đó là nguyện vọng sinh nhật của Lương Thiên Dục a… Một năm mới có một lần…
Yêu cầu này cũng không thể đạt được thì còn là tình nhân cái gì…
Nhưng,
nhưng là làm vậy thật mất mặt muốn chết a a ―
Lâm
Dật trừng mắt nhìn trần nhà, chỉ còn kém nước ngửa mặt lên trời thét dài.
Hắn
ai ai kêu hai tiếng, tựa đầu vào vách tường nhà bếp, cuối cùng bất đắc dĩ thở
dài.
Thôi,
hắn đầu hàng, không đề ra loại yêu cầu quỷ dị này thì cũng không phải là Lương
Thiên Dục.
Người
này, lần này thuận theo ý ngươi, ngày nào đó ta sẽ đem khoản nợ này thu lại!
Lâm
Dật lúc này mới phẫn nộ trở về phòng, xách lên cái bộ "trang bị" kia,
thẳng tắp trừng nó ba giây, cuối cùng cam chịu bất hạnh gục đầu xuống.
Trở
lại bữa tiệc ở khách sạn Tân Hoa, giờ phút này Lương Thiên Dục đang trưng ra
bản mặt cứng ngắc, trong lồng ngực lửa giận thiêu đốt trừng mắt nhìn về phía
trước, cái mặt nạ thân sĩ tri thức vẫn đeo trên mặt thiếu chút không giữ được.
XEM
MẶT.
Y
sớm phải biết, cha mình thế nhưng lại có loại chủ ý này! Lợi dụng hôn sự của y
mở rộng sự nghiệp của tập đoàn Hoa Dục!
Lương
Thiên Dục chán nản thầm mắng một câu, y vừa rồi còn thấy cái tên tập đoàn Long
Đức này nghe rất quen thuộc, nguyên lai Vưu Minh Long chính là ông nội của
Josi!
Hai
nhà câu được câu chăng tán gẫu, chưa gì đã bàn tới thủ tục hợp tác.
Lương
Thiên Dục âm trần trừng mắt nhìn Josi đang ngồi trước mặt mình, "Ngươi đã
sớm biết?"
"Đúng
vậy." Không thèm để ý ánh mắt Lương Thiên Dục, Josi tao nhã mềm mại nâng
chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấm nháp, lại chậm rãi đặt xuống.
"Ngươi
tiếp cận ta cũng vì mục đích này?!" Lương Thiên Dục trong lời nói mang
theo nóng nảy áp lực.
"Ngô…
Lúc mới bắt đầu thì là thế, nhưng về sau thì không phải… Ác, rượu này thật khó
uống." Joai nhíu mi, ngoắc tay gọi phục vụ đổi loại khác.
"Là
ý gì?" Lương Thiên Dục mang theo ngữ khí chất vấn hỏi.
Thấy
Lương Thiên Dục trên mặt đã lộ vẻ không vui, Josi lúc này mới dừng lại động tác
tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lương Thiên Dục.
"Ngay
từ đầu chỉ là muốn nhìn một chút xem người ông nội muốn ta gả cho là ai, tuy
rằng cảm tình có hay không cũng không quan trọng , nhưng nếu là ngươi ta nói
không chừng có thể yêu." Đều là đứa con sinh ra trong nhà giàu, từ khoảnh
khắc nàng sinh ra trong gia tộc này đã xác định không thể nắm giữ cái gọi là
tình yêu, điều duy nhất nàng có thể làm là từ trong đám người thích hợp chọn ra
người mình ưa nhất. Josi không quan tâm nhún nhún vai, đem lực chú ý trở lại mỹ
thực trên bàn.
Lương
Thiên Dục hít sâu một hơi, dùng sức thở ra, Trời Ạ, sao lại đau đầu như vậy?
Một
bữa cơm chia làm mấy phần, nhà hàng cao cấp chính là như vậy, món khai vị, món
canh, món chính, lót dạ, ăn xong phần này mới kế đến phần khác, ý muốn khách
nhân trong lúc đó có thời gian tán gẫu cùng tiêu hóa, nhưng Lương Thiên Dục lại
lo lắng, hoàn toàn không đói bụng, liên tiếp nhìn điện thoại.
Lúc
này cha mẹ hai nhà cũng đã thảo luận xong, đạt đến kết quả thỏa mãn, lại quay
ra tập trung trên người con cái.
Lương
Thiên Dục bị buộc phải đưa Josi đi hóng gió, Josi hoan hô reo hò, vui vẻ ôm lấy
cánh tay Lương Thiên Dục, ông nội Josi nhìn thấy cháu gái hài lòng lại càng có
quyết tâm tiến hành hôn sự này.
Sắp
đến mùa đông, trời tối tương đối sớm, bên ngoài sắc trời đã vi ám, Lương Thiên
Dục lo lắng cũng nhiều thêm một phần.
Lâm
Dật ở nhà hưng phấn bắt tay chuẩn bị cho Lương Thiên Dục một bữa tiệc lớn, ai
ngờ đã quá hẹn vài tiếng cũng chưa thấy người đến.
Tất
nhiên, Josi tuyệt đối không dễ dàng để Lương Thiên Dục đi.
đọc chương này chỉ thấy toàn bực mình
Trả lờiXóamún giết ng !!!!
Xóa