Chương 40
Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Thiên Dục mặt mày hớn hở mở
cửa xe thể thao, chuyện không thoải mái trưa hôm qua sớm bị quên sạch bách từ lúc
nào, khóe miệng cũng sắp kéo đến tận mang tai. Lương Thiên Dục vỗ vỗ hai má, ai
da, kiềm chế cảm xúc, kiềm chế cảm xúc, làm cho người ta nhìn thấy thật không
tốt a!
Y nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là vào lớp, Lương Thiên
Dục thỏa mãn liếm liếm môi, cảm thấy thật có lỗi với lão sư vẫn đang nằm liệt
trên giường. Xem ra hôm nay phải "Xin phép nghỉ ốm" cho lão sư rồi,
tối hôm qua quá mức mãnh liệt, không cẩn thận đem lão sư làm đến hôn mê (_ _ !). Chắc bây giờ cũng đã tỉnh lại nhưng có xuống giường nổi
hay không lại là chuyện khác!
Lương Thiên Dục ha ha cười, hạnh phúc đến chỉ kém hai
chân bước trên mây, nhưng nụ cười sáng lạn vô cùng vừa tới cửa phòng học liền
nháy mắt cứng ngắc ― Bởi vì đại thúc
quản gia nhà y giống pho tượng sừng sững đứng trước cửa, Lương Thiên Dục thật
muốn theo cửa sau lẻn đi nhưng....
"Thiếu gia." Quản gia giữ nguyên khuôn mặt tuấn
tú lạnh như núi băng, bàn tay đeo găng trắng đưa lên một cái di động, đầu dây
bên kia truyền đến tiếng gầm giận dữ. Tình cảnh này cũng nằm trong dự liệu của
Lương Thiên Dục nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy.
"Ngươi dám để thiên kim tiểu thư của Long Đức tập
đoàn tự mình về nhà?"
Thiết, đều do Josi không tốt, làm cái gì mà mỗi lần không
vừa ý liền trở về nhà gào thét? Xem ra cũng đã đem Vưu Minh Long toàn gia nháo
đến gà chó không yên, đi cáo trạng lên phụ thân, mới có thể hại y mới sáng sớm
đã được "chăm sóc" như thế này.
Bất đồng với trung niên nam tử đang rống giận bên kia
điện thoại, Lương Thiên Dục nhăn mặt nhăn mày đẩy điện thoại ra xa chút, tránh
cho mình bị tiếng gào như bom nổ kia làm cho thủng màng nhĩ.
"Được rồi, được rồi... Ta sau này sẽ chú ý một
chút..." Lương Thiên Dục không quan tâm khoát tay nói.
"Ngươi!" Thanh âm của Lương Thắng Viễn đã không
thể dùng từ đại hỏa để hình dung, Lương Thiên Dục thật lo lắng hắn có hay không
bệnh tim bạo phát.
Suốt hai, ba tuần lễ, Hoa Dục cùng tập đoàn Long Đức mời
nhau không biết bao nhiêu bữa cơm, song phương nói chuyện vui vẻ, hoàn toàn hạ
quyết tâm phải làm thông gia!
Lương Thiên Dục không nghĩ, cũng tuyệt không muốn đến mấy
bữa tiệc xem mắt chết tiệt này, y thà phụ giúp lão sư quét dọn phòng còn hơn.
Nhưng y tìm không được lý do cự tuyệt ― phải nói là không thể cự tuyệt. Đây là
biện pháp duy nhất để bảo vệ lão sư.
Mấy ngày hôm trước Lương Thắng Viễn kêu y đến giáo huấn
một chút, bảo y dù chú ý việc học cũng nhất định phải quan hệ tốt với Josi. Tuy
rằng Lương Thắng Viễn có vẻ còn chưa biết quan hệ của y với lão sư nhưng tựa hồ
cũng bắt đầu hoài nghi, Lương Thiên Dục dùng lý do lão sư là giúp mình
"học bổ túc" mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Lương Thiên Dục buộc phải giảm bớt số lần gặp mặt lão sư,
từ hai ngày một lần giảm còn một tuần một lần, nhưng lại không thể qua đêm. Lão
sư cũng không hỏi han gì nhiều, y chỉ nói là mình gần đây bề bộn nhiều việc.
Y rất muốn cùng lão sư triền miên một ngày một đêm, nhưng
cứ tiếp tục như vậy nói không chừng quan hệ giữa hai người sẽ bị phát hiện....
Lương Thiên Dục hắn... sợ hãi sẽ mất đi lão sư!
"Nếu như vậy... Chúng ta liền sớm kết thành thông
gia? Ngày đính hôn không bằng định vào...."
Bên tai vụn vặt truyền tới mấy câu, Lương Thiên Dục bỗng
nhiên cả kinh, đầu óc còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, thân thể đã phản ứng
trước.
"Không được!" Rầm! Lương Thiên Dục vụt đứng
lên, xiết chặt hai nắm đấm nặng nề nện lên bàn cơm, đồ ăn chén đĩa bật nhảy
dựng lên, cái cốc trước mặt Lương Thiên Dục bị đánh nghiêng, rượu nho tại tấm
trải bàn loang ra một vệt màu đỏ.
Mọi người hoàn toàn sợ ngây người, Lương Thắng Viễn vẻ
mặt hiện lên một tia âm u.
Lương Thiên Dục lúc này mới hoàn hồn, giật mình phát hiện
mình đã làm ra chuyện tốt gì.
"Lương công tử, xin giải thích một chút chuyện này
là như thế nào?" Vưu Minh Long nhíu mi, ngữ khí không đồng ý hỏi.
"Ta, ta.. chính là cảm thấy được... Việc đính
hôn.... có phải hay không.... rất, quá là nhanh..." Lương Thiên Dục sắc
mặt bối rối, vội vàng tìm ra một cái lý do.
"Quá nhanh? Ngươi rõ ràng là đem cháu gái Vưu Minh
Long ta ra chơi đùa có phải hay không?" Vưu Minh Long trong giới nổi tiếng
là người nóng nảy dễ nổi giận, hắn nặng nề vỗ xuống bàn, bàn ăn lại một lần nữa
chấn động.
"Không, không phải như thế... Xin ngài nghe ta giải
thích..."
"Còn giải thích cái gì? Chuyện lần trước ta
còn...!"
"Ông nội, ngài hù sợ hắn rồi."
Lúc này, Josi vẫn lẳng lặng ngồi một bên thế nhưng lại mở
miệng giúp Lương Thiên Dục hòa giải.
"Lương Thiên Dục chỉ là quá khẩn trương thôi, người
ta không giống như ông nội có kinh nghiệm như vậy, tâm lý chưa được chuẩn bị
tốt. Không bằng cho Lương Thiên Dục vài ngày suy nghĩ rồi trả lời cũng không
muộn." Josi làm nũng nói.
Vưu Minh Long gãi gãi chòm râu trắng xám, đối lời của
cháu gái bảo bối ít nhiều nghe lọt, hắn đè xuống tức giận trong lòng, nghiêm
khắc liếc nhìn Lương Thiên Dục một cái, mới nhận lời cho y kỳ hạn một tuần lễ.
"Một tuần sau ta muốn biết câu trả lời của Lương
công tử, nếu không, kế hoạch hợp tác của Long Đức cùng tập đoàn Hoa Dục coi như
chưa từng nói qua." Vưu Minh Long nổi giận đùng đùng nói, không vui cầm
lên áo khoác âu phục, đứng dậy rời đi.
"Vưu gia tiểu thư đối khuyển tử thật là có tâm,
Lương Thiên Dục ngươi đừng có cô phụ người ta."
Lương Thắng Viễn vội vàng đuổi theo nói vài lời hay, còn
dùng ánh mắt buồn bực bảo Lương Thiên Dục nhanh chóng cảm ơn. Cha mẹ Josi tao
nhã cầm khăn lau miệng, cũng đứng dậy rời tiệc.
Gian phòng trống rỗng chỉ còn Lương Thiên Dục cùng Josi
hai người mặt đối mặt đứng giằng co.
"Ta thay ngươi xin bảy ngày, ngươi có nên cảm ơn ta
không? Đáp ứng việc đính hôn này?" Josi khí thế lớn yêu cầu Lương Thiên
Dục báo đáp.
"Cám ơn, nhưng giúp người không nên cầu báo
đáp." Lương Thiên Dục lạnh lùng trả lời, không nghĩ tới nàng ta sẽ giúp
mình, này là có mục đích?
"Lương Thiên Dục ngươi nói cái gì? Chuyện lần trước
ta còn chưa thèm nói với ngươi...!"
"Ác? Nói đến ngày đó... Điều này cũng làm ta nhớ tới
một việc..." Lương Thiên Dục cắt đứt lời nói của Josi, nhíu mày, giơ tay
ra, Josi cao ngạo nâng tay của mình lên, còn tưởng rằng Lương Thiên Dục muốn
hôn tay nàng hảo hảo giải thích (mày mê sảng hả con?), ai biết Lương Thiên Dục lại đảo cặp mắt trắng dã, lạnh lùng nói một
câu...
"Di động của ta đâu?"
Bàn tay xấu hổ dừng giữa không trung, Josi khó có thể tin
trừng lớn mắt, còn cho là mình nghe nhầm, nàng tức giận đến thiếu chút nữa
không thở nổi, diễm dung sắp trướng thành màu gan heo.
"Nhanh lên, hay là ngươi muốn ta hướng phụ thân giải
thích nguyên nhân phải mua máy mới?"
"Ngươi, ngươi!" Josi căm giận trừng mắt nhìn
Lương Thiên Dục, tâm không cam tình không nguyện giao ra di động của y, bởi vì
cho dù là Josi, cũng không có lá gan dám kinh động đến nhạc phụ tương lai.
A, bất quá không có nghĩa là nàng không dám kinh động...
tình địch của mình.
Josi buồn bực liếc nhìn Lương Thiên Dục một cái, nàng
phải cho Lương Thiên Dục biết Josi này không phải người dễ chọc vào! Những gì
nàng muốn thì nàng sẽ dùng mọi cách đoạt lấy!
Không nên trách nàng, nàng nguyên bản không muốn ngoan độc
như vậy! Là Lương Thiên Dục ngươi quá vô tình!
Nàng trong đầu sớm hình thành một kế hoạch, cuối cùng
quyết định thay đổi hành động.
Bên kia, Lương Thiên Dục trong đầu rối loạn không biết
làm sao cho phải, vừa nghĩ tới kỳ hạn bảy ngày kia, đáy lòng lại càng thêm trầm
trọng.
Một tuần a...
Y hiện tại nghĩ phải hoãn lại hôn sự này để từ từ tìm
cách, chính là y thật không biết sau khi cự tuyệt.... sẽ phát sinh chuyện gì...
Y thật sự có biện pháp trong bảy ngày... làm ra một cái
quyết định sao?
đúng là loại con gái chân dài não ngắn thiếu nếp nhăn
Trả lờiXóamặt con bèo này dày hơn mấy tấn xi măng gạch ông bác mik *nhếch*
Trả lờiXóa