Chương 25: Cố sự của nhũ mẫu
Từ sau lúc Mộ Tịch Thịnh cùng Mộ
Ti Vũ trắng đêm không về, trong trang xác thực không chút bình tĩnh. Lãnh Phong
cùng Phù Liễu vì lần này mà đem quan hệ của mình cùng chủ tử nhìn thấu triệt để,
tình cảm kính yêu dành cho chủ tử không biết từ lúc nào đã chuyển hóa thành
tình thân không thể xóa nhòa, bọn họ là thực sự vì hai vị chủ tử mà lo lắng.
Đối với sự lo lắng của thuộc hạ,
Mộ Tịch Thịnh có thể lí giải, cũng không quá để ý, dù sao, có thể làm hắn lưu
tâm cũng chỉ có một người mà thôi, đó chính là Mộ Ti Vũ.
Nhưng mà thế giới hai người mà Mộ
Tịch Thịnh tưởng rằng có thể cùng bảo bối hạnh phúc trải qua, mới trở về không
bao lâu đã bị đánh vỡ.
Trước tiên là con tiểu ly không
hiểu sao thất tung, lại không hiểu sao trở về. Mộ Tịch Thịnh vốn không đem nó để
vào mắt, bởi vì nguyên bản nó cũng không có gì uy hiếp. Lần này sau khi trở về,
hắn rõ ràng phát hiện con súc sinh này có vẻ thông minh hơn, không còn cả ngày buồn
ngủ, Mộ Ti Vũ đi đâu thì nó theo tới đấy, ngay cả thời gian hiếm hoi cùng Vũ
nhi tắm cũng bị nó phá hủy, càng miễn bàn đến thân thiết bình thường.
Còn có một người ít khi nhìn thấy,
nhưng cũng luôn mượn đủ cớ tiếp cận Vũ nhi, là bà nhũ mẫu kia.
Bây giờ còn là mùa hè đấy, vì sao
đã bắt đầu chuẩn bị quần ao mùa đông? Chẳng lẽ không cảm thấy nóng sao? Tuy rằng
chỉ thử một chút, chính là hắn chán ghét Vũ nhi cùng người khác tứ chi tiếp
xúc.
Tại thời gian Mộ Tịch Thịnh điên
cuồng ghen tuông, Mộ Ti Vũ đơn thuần tuy rằng cảm thấy cha mấy ngày hôm nay là
lạ, lại không cảm thấy có gì không thích hợp, đối với quan tâm của nhũ mẫu,
thân thiết của tiểu ly, nó rất vui vẻ chịu đựng a! Đã bao lâu rồi, nó không được
hưởng thụ nhiều quan tâm cùng thân tình như vậy.
"Cha, buổi tối ngày hôm nay
Vũ nhi muốn ăn cùng nhũ mẫu!"
Nghe vậy, bàn tay đang cầm tay Mộ
Ti Vũ của Mộ Tịch Thịnh không khỏi run lên một chút, bút lông dính đầy mực nước
ở trên trang giấy Tuyên Thành trắng tinh hạ xuống một vết bẩn.
"Làm sao vậy cha, không được
sao?"
Mộ Ti Vũ nghi hoặc nhìn giấy
Tuyên Thành trước mặt, lại quay đầu muốn nhìn biểu tình của cha, chính là Mộ Tịch
Thịnh ôm nó thật chặt, nó không thể làm được.
"Thế nào đột nhiên lại nghĩ
muốn ăn cùng nhũ mẫu? Vũ nhi không phải đều ăn cùng cha sao?"
Mộ Tịch Thịnh ngữ khí rầu rĩ,
chuyện mấy ngày hôm nay đã làm hắn tức nghẹn tới cổ, không biết phát tiết vào
đâu, bởi vì hắn không nỡ đối Vũ nhi sinh khí, chỉ có thể đem cục tức kia cắn
răng nuốt vào bụng.
"Ân, không phải là đột nhiên
quyết định, nhũ mẫu nói đã lâu nàng không ăn cùng ta, hôm nay nàng làm mấy món
ngon sở trường, mời ta tới."
Nói xong Mộ Ti Vũ thương cảm xem
xét bàn tay đờ ra của Mộ Tịch Thịnh, kỳ thực nó càng muốn nhìn vẻ mặt của Mộ Tịch
Thịnh hơn."
"Vũ nhi có thể không đi
không?"
Tuy rằng cảm thấy không thể nào,
bất quá Mộ Tịch Thịnh vẫn nói ra ý nguyện của mình.
"Cha không muốn Vũ nhi đi
sao? Nếu cha không muốn, Vũ nhi sẽ không đi!"
Kỳ thực Mộ Ti Vũ thực sự rất muốn
đi, thế nhưng vừa nghĩ đến cha sẽ không vui, nó lại không thể làm gì khác hơn
là thay đổi lời nói ra.
"Ai —— Được rồi, Vũ nhi muốn
đi thì cứ đi, nhưng lần sau không được viện cớ này nữa!"
Mộ Tịch Thịnh không còn cách nào
khác, ai bảo hắn không nỡ nhìn bảo bối mất hứng chứ.
"Thực sự? Cha thật tốt!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Ti Vũ lập
tức sáng lên, tươi cười ngọt ngào kia làm Mộ Tịch Thịnh nhìn mà ngẩn ra, tâm trạng
nhất thời ấm áp lên. Vũ nhi từ sau khi có được Mặc Châu biến thành ngày càng
quyến rũ rồi!
"Một khi đã như vậy, Vũ nhi
phải chuyên tâm tập viết, ngày hôm nay chúng ta phải viết cho xong quyển Quân tử
giám."
"Hảo ——"
Mộ Tịch Thịnh nắm bàn tay trắng
noãn của Mộ Ti Vũ, chuyên tâm ở trên trang giấy Tuyên Thành bạch sắc viết tiếp
một chữ. Hắn thích dạy Vũ nhi viết như vậy, chỉ là cầm bàn tay nhỏ bé kia, hắn
đã cảm thấy mình đang nắm toàn bộ thế giới, hai người bọn họ trong lúc đó, ai
cũng không thể chia ra.
...
"Tiểu tổ tông, ngài đã tới,
nhũ mẫu chờ ngài thật lâu!"
Vừa vào cửa, nghe đến Lâm thị lải
nhải, Mộ Ti Vũ cảm thấy đặc biệt thân thiết. Kỳ thực nó vốn muốn Mộ Tịch Thịnh
đi cùng mình nhưng không biết vì sao Mộ Tịch Thịnh nhất định không muốn, nó
đành đi một mình. Mới vừa ly khai Mộ Tịch Thịnh một lát, nó đã cảm thấy cả người
không được tự nhiên, quả nhiên, đáy lòng bắt đầu nhớ nhung cha rồi.
"Nhũ mẫu, Vũ nhi cùng cha tập
viết, không cẩn thận đã quên mất thời gian."
Mộ Ti Vũ áy náy. Đối với nhũ mẫu
đã chiếu cố mình mười năm, nó cũng coi bà như là thân sinh mẫu thân.
"Tiểu tổ tông, không phải áy
náy, nhũ mẫu chỉ là sợ ngài bị đói thôi, cũng không có ý gì khác a!"
"Vũ nhi biết nhũ mẫu hiểu ta
nhất. Oa ——! Thật nhiều đồ ăn ngon, tất cả đều là món Vũ nhi thích nhất !"
Mộ Ti Vũ đang cực kì đói, vừa thấy
cơm nước trên bàn hương vị mê người, nước bọt không khỏi ứa ra, ngay cả cái bụng
cũng thầm thì kêu lên.
Lâm thị thấy tiểu chủ tử như vậy,
sủng nịch cười cười, lập tức tiến tới bên cạnh bàn, múc một bát canh đưa cho Mộ
Ti Vũ.
"Tới, nếm thử, nhũ mẫu làm
canh tuyết nhạn phù dung (thịt chim nhạn nấu với hạt sen), đã hầm
cả một buổi chiều rồi đó!"
"Ân, ăn rất ngon!"
Mộ Ti Vũ nhấp một ngụm nhỏ, lập tức
vui vẻ khen ngợi. Đã lâu chưa ăn đồ ăn nhũ mẫu làm, thực sự là hoài niệm a, tuy
rằng Phù Liễu nấu ăn cũng rất ngon, nhưng cảm giác lại không giống nhau.
"Tiểu chủ tử thích là tốt rồi,
tới, ăn nhiều một chút."
Lâm thị mỉm cười nhìn Mộ Ti Vũ ăn
đến vui vẻ, ở một bên gắp thức ăn cho nó, bản thân lại không có ăn. Mộ Ti Vũ
vùi đầu ăn một hồi cuối cùng cảm giác được bất thường, ngừng lại, kì quái nhìn
Lâm thị.
"Nhũ mẫu, người thế nào lại
không ăn?"
"Nhìn tiểu chủ tử ăn ta đã
thỏa mãn rồi."
"Nhũ mẫu, người có phải có lời
muốn nói với ta không?"
Mộ Ti Vũ cuối cùng cảm thấy không
thích hợp, bình thường nhũ mẫu sẽ không như vậy. Tuy rằng Mộ Ti Vũ rất đơn thuần,
thế nhưng lại thông minh ngoài ý muốn, dù sao gien di truyền của nó cũng rất tốt.
"Nô tì theo tiểu chủ tử đã
mười năm rồi, ngày hôm nay, nô tì nghĩ muốn kể cho tiểu chủ tử nghe một cố sự."
"Cố sự?"
"Đúng vậy, là cố sự. Cuối
cùng rồi cũng tới ngày này!"
Lâm thị không biết nghĩ tới điều
gì, có chút sầu não. Rõ ràng ánh mắt của nàng đang nhìn Mộ Ti Vũ, nhưng nó lại
cảm thấy Lâm thị không có nhìn nó, mà là xuyên thấu qua nó nhìn lại hồi ức xưa
kia.
"Mười năm trước, có một nữ tử
trẻ tuổi mang thai hài tử của trượng phu nàng yêu nhất. Nhưng trượng phu của
nàng một ngày kia lại thất tung, nữ tử không sao tìm ra được. Nản lòng thoái
chí, nữ tử mang theo hài tử trốn tới một làng chài, muốn đem hài tử an ổn sinh
hạ."
"Ai ngờ thế sự khó lường, nữ
tử lâm bồn, cư nhiên lại sinh ra tử thai. Lúc đầu nữ tử mới đến, người trong
thôn đã không hoan nghênh nàng, bây giờ lại sinh ra tử thai, mọi người đều coi
là điềm xấu, bọn họ đã nghĩ muốn thiêu chết nàng."
"Nữ tử vốn tưởng rằng mình
chết chắc rồi lại được một người cứu, người kia không chê thân thế của nữ tử,
trái lại dốc lòng chiếu cố nàng, điều này làm nàng rất cảm động, phát thệ phải
báo đáp hắn cả đời."
"Cơ hội báo đáp vốn tưởng rằng
phải chờ kiếp sau mới có, không ngờ có một ngày, ân nhân ôm trở về một nữ hài
điên, cô bé đó là muội muội của hắn, vừa sinh xong thì phát điên."
"Vì sao nàng ấy lại bị
điên?"
Mộ Ti Vũ không giải thích được, hợp
thời đưa ra câu hỏi.
"Bởi vì trượng phu của muội
muội ân nhân không thích nàng, không để ý nàng vừa sinh sản đã nghĩ muốn ra tay
giết con của hai người nhưng bị người ngăn trở. Trượng phu kia còn chưa từ bỏ ý
xấu, muốn giết chết muội muội của ân nhân, ai ngờ không có giết được nàng, lại
lỡ tay giết chết mẫu thân của mình lúc đó nhào vào bảo hộ muội muội của ân
nhân."
"Muội muội của ân nhân bị
nhiều đã kích nặng nề đã phát điên."
"Sao lại có người xấu như vậy?"
Mộ Ti Vũ oán hận nắm chặt nắm
tay, "Sau đó thì sao, cái người xấu đó có gặp báo ứng không?"
"Không có, cho dù là giết
thân mẫu, bức điên thê tử, hắn cũng không có bị báo ứng. Ân nhân sợ hài tử của
muội muội bị thương tổn, để cho nàng kia đi làm nhũ mẫu của đứa bé, này một lần,
liền làm mười năm."
"Nguyên bản ý của ân nhân muốn
cháu ngoại trai thay mẫu thân báo thù, đâu ngờ hài tử kia vừa thấy phụ thân của
mình thì vạn phần sùng bái, đừng nói là báo thù, cho dù là người ngoài nói một
câu không phải về phụ thân nó, nó cũng sẽ giận cả một buổi sáng."
"Tiểu chủ tử, ngài nói, đứa
bé này có đúng không?"
Đột nhiên Lâm thị hỏi Mộ Ti Vũ
đang chăm chú nghe cố sự một câu, ánh mắt kia ẩn chứa cảm tình phức tạp nói
không nên lời.
"Ta —— ta không biết —"
Mộ Ti Vũ cũng không biết, vì sao
nghe một cố sự mình lại bi thương như thế, rõ ràng chỉ là một cố sự mà thôi. Nó
thật muốn gặp cha, chỉ có nhìn thấy cha, hoảng loạn trong lòng nó mới có thể dẹp
yên.
"Sao lại không biết chứ? Tiểu
chủ tử, nhi tử của muội muội ân nhân kì thực chính là ngài a, cái người xấu mà
ngài vừa nói là ai, ngài thế nào có thể không biết?"
Lâm thị đột nhiên biểu cảm dữ tợn
đứng lên, Mộ Ti Vũ sợ hãi, nhũ mẫu luôn luôn ôn nhu sao lại đối với nó như vậy.
Nàng mới vừa nói cái gì? Nàng nói hài tử của muội muội ân nhân là nó, còn cha
là người xấu, bức điên mẫu thân, giết chết nãi nãi? Nó không tin, thế nào cũng
không tin!
"Ngươi nói láo, ngươi nói
láo, ta không tin —"
Mộ Ti Vũ thét chói tai chạy ra
ngoài, nó muốn đi hỏi cha, nó chỉ tin tưởng cha.
"Tiểu chủ tử, xin lỗi..."
Nhìn Mộ Ti Vũ chạy đi, Lâm thị đột
nhiên ói ra một bụm máu đen, trước mắt của nàng dần dần không rõ, tựa hồ quay
trở về mười năm trước.
Nụ cười của nam tử kia làm nàng
sau mê, bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt của nàng chỉ dung được hắn, nhưng mà trong
mắt Tiêu Kính chỉ có Tiêu Hiểu mà thôi, Lâm nương nàng chẳng qua chỉ là một người
không quan trọng.
Đúng vậy, nàng kêu Lâm nương, một
cái tên bình thường, một người không quan trọng.
"Kính, chuyện ngươi dặn ta
đã làm. Ta chết, ngươi có thể hay không nhớ kĩ ta?"
Bầu trời tối đen, rõ ràng xung
quanh có đốt đèn, ánh mắt lại không sao nhìn thấy, thương tổn hài tử mình chăm
sóc suốt mười năm, nàng là không có sự lựa chọn nào khác.
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét