Chương 19: Rốt cục, về nhà
"Ngươi
đừng lại đây! Không phải ta đã đem nhà cho ngươi sao? Chúng ta hảo tụ hảo
tán!" Nghiêm Tố rúc vào bên giường, mắt cá chân bị bàn tay to bắt lấy,
đành phải hướng hắn hô to.
Phan
Lâm sẽ không để mình bị xoay vòng vòng nữa, thật vất vả nhìn thấy người mình
mong nhớ ngày đêm, trước phải hảo hảo trừng phạt y. Nắm cổ chân Nghiêm Tố kéo
lại, chính mình cúi đầu xuống, dùng mũi qua lại cọ lên đũng quần hơi gồ lên
kia.
"A…"
Nghiêm Tố nhìn thấy Phan Lâm, thân thể đã sớm không nghe theo sai bảo, lúc này
âm hành bị hắn cọ xát lại càng dần dần đứng thẳng, ở dưới lớp quần ngủ dựng lên
một cái lều.
"Yêu
tinh, có muốn lão công hay không?" Phan Lâm há mồm cắn cạp quần kéo xuống,
quả nhiên bên trong ngay cả quần lót cũng không mặc, kê kê dựng thẳng, run run
chảy nước trực tiếp bật lên đập vào mũi Phan Lâm.
"Tiểu
yêu tinh có đi ăn vụng hay không? Ân?" Nói xong, ngậm lấy âm hành kia, mút
sâu vào miệng, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng nước bọt nhóp nhép.
Nghiêm
Tố nằm trên mặt đất, hai tay tự với tới âm nang của mình, quy đầu bị người kia
liếm mút không ngừng, phát ra thanh âm rên rỉ, "Ha ân… Ân ~…"
Phan
Lâm ngậm lấy quy đầu, đầu lưỡi liếm lên mã nhãn, đẩy lớp da hơi mỏng ra hai
bên, lộ ra thịt non đỏ ửng, xúc cảm thô nhám từ đầu lưỡi gây kích thích thật
lớn lên thân mình mẫn cảm đã hai tháng không có làm.
Bàn
tay to vuốt ve xuống hai âm nang, hơi có chút đau, nhưng mang đến khoái cảm bạo
ngược, nam nhân lại liếm lên mã nhãn vài chục cái, dâm dịch ồ ồ chảy ra, mút
mạnh một cái, đem cả dương vật ngậm trọn vào miệng, chạm đến yết hầu, lên
xuống, ra vào, hơi thở nóng rực phun ra làm thân mình Nghiêm Tố nhiễm lên một
mạt phấn hồng.
"Muốn…
bắn… A…" Theo một tiếng quát to, tinh dịch phun ra sâu trong yết hầu nam
nhân, bị nuốt trọn không thừa một giọt.
Nghiêm
Tố từng ngụm từng ngụm thở phì phò, lồng ngực phập phồng lên xuống, đầu vú đứng
thẳng lộ ra dưới lớp áo, nhất thời còn chưa hoàn hồn.
"Ngươi
cũng thích đủ rồi, hiện tại nên trả lời vấn đề của ta." Phan Lâm quẹt nước
bọt không kịp nuốt bên khóe môi, đẩy vào miệng yêu tinh, quấn lấy đầu lưỡi của
y.
Nghiêm
Tố từ trên xuống dưới liếm lấy ngón tay kia, tựa hồ thỏa nguyện mong ước.
Đương
nhiên, thân thể nhịn hơn hai tháng, chỉ bắn một lần sao có thể thỏa mãn, y còn
muốn càng nhiều, muốn nam căn thô to kia đâm sâu vào cúc huyệt của y.
"Vì
cái gì trốn tránh ta?" Phan Lâm tận lực không để ý tới yêu tinh khiêu
khích, tra hỏi y.
Nghiêm
Tố lắc đầu.
"Vậy
còn những lời trên tờ giấy ngươi để lại, giải thích rõ ràng cho ta!" Phan
Lâm từ trong túi áo rút ra bức thư Nghiêm Tố lưu lại cho hắn.
Vẫn
là lắc đầu không nói.
Phan
Lâm thấy hắn cái gì cũng hỏi không ra, buồn bực xoa đầu.
"Theo
ta trở về được không?" Phan Lâm thở dài, nhịn xuống khó chịu trong lòng,
lại ôn nhu hỏi.
"Lại
mẹ nó lắc đầu, ngươi mau nói ra miệng cho lão tử!" Phan Lâm trợn trừng
mắt, túm áo Nghiêm Tố xách lên ném tới trên giường, "Thương lượng thế nào
cũng vô dụng, cũng chỉ có thể ở trên giường bắt ngươi mở miệng."
Nói
xong, thân hình to lớn liền áp xuống.
Xé
mở áo, hung hăng cắn một bên đầu vú, "Ân…" Nghiêm Tố ưỡn ngực, đem
đầu vú vào trong miệng hắn, chung quanh liền hiện lên dấu răng thật sâu. Phan
Lâm cũng có chút cấp bách, hạ miệng không biết nặng nhẹ, một tia máu tươi xuất
hiện nhưng vẫn hung hăng ngậm, đầu chuyển qua bên kia, lại cắn ra máu.
"A…"
Cổ họng bật ra tiếng kêu to, "Đau…"
"Ngươi
còn biết đau? Con mẹ nó ngươi nói đi là đi, có thèm biết lão tử đau lòng thế
nào không? Ngươi là tiểu yêu tinh không có lương tâm!" Nói xong, Phan Lâm
há mồm cắn lên hầu kết, Nghiêm Tố thậm chí có thể cảm nhận được răng nanh của
nam nhân đang run rẩy, không có hung hăng cắn xuống.
"Ngươi
rốt cuộc đang giấu ta cái gì?" Mơ hồ không rõ hỏi nhưng vẫn là không đành
lòng cắn xuống.
"Không
thể… nói…" Nghiêm Tố nhẹ nhàng nức nở.
Phan
Lâm khó thở, một ngụm cắn lên hầu kết, ngay bên trên xương quai xanh, hung tợn
cắn, răng nanh cắm vào xé rách da thịt cùng mùi vị huyết tinh tanh lạnh như rỉ
sắt.
"Tất
cả mọi người đều biết ngươi ở đâu trừ ta, cố tình gạt ta, Nghiêm Tố
ngươi…" Rất mẹ nó không ngoan. Phan Lâm nhổm dậy lau vết máu, từ trên cao
nhìn xuống yêu tinh đã hai mắt đẫm lệ mơ hồ, lạnh mặt trượt tay xuống đùi, lần
tới tiểu huyệt, tiến công thần tốc.
Không
có âu yếm, không có tâm tình, Phan Lâm chính là cầm lấy bắp chân của y, bắt đầu
động eo.
Lo
lắng khi y không từ mà biệt, phẫn nộ vì không được tín nhiệm, còn có tâm tình
thương tiếc người này, tất cả hóa thành hỏa dục, kịch liệt đâm vào huyệt động
dưới thân.
"Ngươi
đi a, ta xem ngươi có thể trốn được đi đâu? Lão tử đem ngươi thành thần mà hầu
hạ, ngươi còn không vừa lòng? Nghiêm Tố, ngươi rốt cuộc muốn ta phải làm như
thế nào?" Phan Lâm điên cuồng thao lộng, dâm dịch vẩy ra, dính lên người
cả hai, tích lạc trên đệm giường.
Nghiêm
Tố dùng cánh tay che mặt, nhỏ giọng nức nở, "Đừng yêu ta, ngươi đừng nói
yêu ta…"
"A?
Không yêu ngươi thì ngươi bảo ta yêu ai?" Như trước đâm vào, ngay cả tư
thế cũng chưa đổi.
"Đừng
yêu ta, cầu ngươi… ta không xứng…" Nghiêm Tố khóc lớn, từng giọt nước mắt
thật to theo gương mặt lăn xuống.
Tâm
Phan Lâm nhói một cái, động tác nhẹ xuống, cúi thấp người, hôn lên những giọt
nước mắt, "Vì cái gì không cho ta yêu ngươi?"
"Ngươi
đừng hỏi, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết." Nghiêm Tố xuyên thấu qua
kẽ ngón tay, nhìn thấy nam nhân vẻ mặt khó xử, "Ngươi chỉ cần… đừng nói
yêu ta, ta sẽ theo ngươi trở về."
Như
vậy, ta có thể vào lúc ngươi không quan tâm tới ta mà tự lừa gạt mình: Khóc vì
một người không thương mình, không đáng.
"Ngươi
đây là… Ai~" Phan Lâm thở ra một ngụm khí ai oán, thông thả động chạm,
"Coi như ta không nói, ta ở trong lòng cũng yêu ngươi."
"Ta
mặc kệ, dù sao ngươi cũng không được nói yêu ta." Nghiêm Tố bĩu môi, hướng
về phía nam nhân làm nũng.
"Được
được được, ta không nói,ta dùng hành động thực tế thể hiện tình yêu với ngươi
được không?" Phan Lâm vươn tay giúp y lau nước mắt, thỏa hiệp.
"Ân."
Nghiêm Tố mút nhẹ đầu ngón tay bên miệng.
"Vậy
theo lão công về nhà được không?" Phan Lâm dẫn dắt từng bước.
"Mẹ
của ta…"
"Dì
cũng cùng về…"
"Ân."
Rốt
cuộc, hai ngươi đạt tới hiệp thương bất bình đẳng, Phan Lâm bắt đầu chuyên tâm
ở trong thân thể yêu tinh nhà hắn tiến lên.
"Ân…
Mạnh một chút…"
Phan
Lâm không nhịn được nghĩ, mình kiếp trước nhất định đã hại chết y, cho nên kiếp
này phải làm trâu làm ngựa cho y để trả nợ.
Chỉ
là ba chữ thôi, sao phải tính toán chi li như vậy? Quên đi, không nói thì không
nói, dù thế nào đi nữa y cũng biết ta yêu y, tuy rằng yêu tinh kia cho tới bây
giờ chưa từng nói qua y thương hắn, hừ!
"Phan
Lâm, dùng sức thao…ta…" Nghiêm Tố khàn khàn kêu lên, cả thân mình ngưỡng
về phía sau, thắt lưng nhẹ nhàng nâng lên cao. Ở góc độ của Phan Lâm, có thể
thấy một đoạn eo cong thành hình cung, còn có nam căn cao cao đứng vững.
Hắn
không phụ sự mong đợi của mọi người, thắt lưng dùng sức đâm vào huyệt động khát
vọng đã lâu, chưa tới một khắc, hai người liền song song đạt tới cao triều.
Vuốt
ve thân thể vừa trải qua cao trào, Phan Lâm thật vừa lòng, "Yêu tinh, một
lát nữa trở về nhà đi!"
"Ngươi
trước tiên trở về, ngày mai lại đến đón ta."
"Vì
sao?" Phan Lâm bất mãn ngồi dậy nhìn y.
"Để
cho ta cùng mẹ ta cùng nhau ngủ một đêm cuối cùng, trở về sẽ phải ngủ với
ngươi." Hóa ra là luyến tiếc mẹ.
Phan
Lâm ngẫm lại, cùng chỉ mất chưa tới một ngày rưỡi, dù sao người cũng tìm được
rồi, sau này sẽ là người của ta, còn lần này rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sớm
muộn gì cũng có một ngày lão tử sẽ làm ngươi chính miệng nói ra.
Nếu
để cho hắn biết, khuya về nhà sẽ phát sinh sự kiện kia, hắn chết cũng không cho
yêu tinh của hắn ở lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét