Chương 20: Thao! Không để yên!
Ngày
hôm sau, trời còn chưa sáng. Phan Lâm cực kì cao hứng mở cửa chiếc xe màu trắng
của Nghiêm Tố đi đón người, một đường huýt sáo, trong bụng như mở cờ, nghĩ tới
tiểu yêu tinh từ hôm nay liền triệt để là người của hắn, người giám hộ cũng đã
gặp, nghe nói, mẹ vợ đối với con rể là hắn cũng rất vừa lòng, Phan Lâm cảm thấy
được hôm nay tinh thần thật sảng khoái.
Kia
tư thế thật giống như là nhà trai đi dạm ngõ, lấy được vợ đẹp, trong lòng hoan
hỉ, phấn chấn, ngây ngất. Một đường lên lầu còn không ngừng hô "Chủ nghĩa
xã hội thật tốt", quả nhiên vẫn không đổi được thói quen lưu lại từ hồi
trong quân ngũ.
Cửa
phòng 1023 đóng chặt, Phan Lâm cũng không nghĩ nhiều, gõ cửa hô yêu tinh ta tới
đón ngươi, thế nhưng vừa gõ một cái cửa đã mở, cửa không có khóa.
Hắn
nhanh chóng đẩy cửa đi vào nhà, trong phòng không có một bóng người, chỉ còn
lại khay hoa quả hôm qua vẫn ở nguyên trên bàn trà. Trong đầu Phan Lâm
"Ông" một tiếng, đảo mắt chung quanh vài lần, chỉ có một ý nghĩ nảy
lên trong lòng: Y lại chạy.
Từ
trên thiên đường trực tiếp té xuống địa ngục, ngay cả một cái dù để hãm tốc độ
cũng không có. Vốn hưng phấn tới đón người về nhà, thậm chí còn tính trước cả
kế hoạch cho cuộc sống tương lai, yêu tinh chủ ngoại hắn chủ nội, chính là
không nghĩ tới ngay cả một câu cũng không nói, chạy.
Tâm
tình Phan Lâm thế nào không cần nghĩ cũng biết, người hắn yêu vì muốn trốn
tránh hắn thậm chí còn lừa hắn. Nếu như nói lần đầu tiên Nghiêm Tố không từ mà
biệt còn đem nhà cho hắn, hắn còn có thể nổi giận đùng đùng đi tìm người hỏi
cho ra nhẽ; lần này, rõ ràng đã nói theo hắn về nhà, nước mắt kia hóa ra chỉ là
thủ đoạn để kéo dài thời gian.
Hắn
đối đãi người này là xuất phát từ tâm can, lại đổi lấy kết quả như vậy, Phan
Lâm quả thật có chút khóc không ra nước mắt. Hắn nghiêng ngả lảo đảo trở về
nhà, vì ngày hôm nay đi đón người nọ thậm chí còn không tới nhà ga tiễn muội
muội, thật sự là mất nhiều hơn được.
Phan
Lâm hối hận, hối hận tại sao mình không đem dây trói yêu tinh kia kéo về, nhưng
là, bắt buộc y ở bên mình cũng không hạnh phúc, quên đi, y muốn đi thì đi đi.
Phan
lão công của chúng ta, quỳ dưới gối yêu tinh Nghiêm Tố kia, hết lòng hết dạ,
cuối cùng vẫn chẳng được gì. Tâm tình suy sút, làm một lão nam nhân thất tình,
ôm lấy tủ rượu liều mạng uống.
Đều
nói tình đầu là tình tốt đẹp nhất, chính là Phan Lâm lần đầu tiên yêu một người
lại chuốc lấy thương tích đầy mình, ngày hôm qua buộc hắn không nói yêu, cũng
là vì muốn chạy trốn đi.
Nghĩ
đến yêu tinh kia cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nói lời yêu thương mình, y
có lẽ chỉ là thích tính lực của mình đi, a, thật con mẹ nó nực cười!
Phan
Lâm ngửa mặt hét lên trong bóng tối, mặt đất la liệt vỏ chai rượu, khói cùng
tàn thuốc lá bay đầy đất.
Lần
đầu tiên Phan Lâm hút thuốc, Nghiêm Tố hít phải khói không nhịn được ho khan,
sau đó mỗi lần Phan Lâm cầm lên điếu thuốc đều sẽ nhớ tới vẻ mặt bị nghẹn, hốc
mắt rưng rưng của yêu tinh kia, vì thế quyết tâm từ bỏ thói quen hút thuốc đã
hơn mười năm.
Lại
mẹ nó nhớ tới y, thật mẹ nó không có tiền đồ. Phan Lâm siết chặt bình rượu
trong tay, "ba" một tiếng, bình rượu vỡ nát, trên bàn tay máu tươi
chảy ròng ròng.
Vào
ngày lễ tình nhân, hai người đi dạo phố, buổi tối đi dự tiệc, Phan Lâm không
thích ứng nhất là mấy sự kiện tao nhã này, muốn ăn hải sản thì ra quán ăn trên
đường Đại Bài Đương, ăn thoải mái, không phải như ở trong phòng tiệc ăn mặt
chỉn chu, giơ tay nhấc chân đều phải giữ ý, lại còn dĩa lại còn dao, đĩa thức
ăn thì được vài miếng chả bõ dính răng.
Nhưng
nhìn yêu tinh trước mắt cử chỉ văn nhã, mặt hàm xuân sắc, hắn thậm chí có ước
muốn được biến thành dao nĩa trong tay người kia, không biết cảm giác sẽ như
thế nào. Phan Lâm nhìn đến ngây người không cẩn thận làm vỡ chén rượu bên cạnh,
hắn luống cuống tay chân nhặt lên mảnh vỡ lại bị cắt trúng tay.
Ngón
tay thô ráp ở trong khoang miệng ấm áp của yêu tinh gảy gảy, yêu tinh một chút
một chút giúp hắn liếm đi vết máu, trong mắt Phan Lâm, cảnh tượng này thật kích
thích.
Bây
giờ nhìn tới lòng bàn tay đầy máu của mình, bên cạnh nhưng lại không có ai giúp
hắn cầm máu, Phan Lâm một chút ý muốn đi băng bó cũng không có, chính là cúi
đầu nhìn máu của mình bắn tóe trên sàn nhà, khóc.
Thực
mẹ nó vô dụng, một đại nam nhân, khóc cái gì mà khóc, ha ha ha ha ha…. Không
chừng người ta vì đã thoát khỏi ngươi, đang uống rượu mùng đấy.
Té
trên mặt đất, trong đầu trong mắt đều là y, mím chặt môi cười, cau mày khó
chịu, trên giường phong tai, sợ tới mức phát run… Yêu tinh đã chiếm cứ tất cả
của hắn, từ thân đến tâm.
Phan
Lâm bị một trận tiếng đập cửa mạnh mẽ đánh thức.
Dùng
cả tay lẫn chân tì trên mặt đất đứng lên, kéo lại quần áo, Phan Lâm mắt đầy tơ
máu đi tới trước mặt mọi người.
"Tố
Tố đâu? Ngươi ngày hôm qua không phải đi đón người sao?" Tiêu Hàn xông vào
nhà chạy quanh tìm người.
"Tố
Tố? A, ta làm sao biết?" Phan Lâm trong đầu vẫn còn mơ hồ, "Không
phải lại bị các ngươi giấu đi rồi sao?" Nói xong lại mang theo bình rượu
ngồi xuống đất.
Hoắc
Văn Khiêm nhìn bốn phía, túm lấy Phan Lâm sắp bất tỉnh nhân sự, nện cho một
quyền trên mặt, "Mẹ nó còn uống? Lần này là mất tích thật đấy!"
Dương
Húc đem một túi tư liệu đưa cho hắn.
Phan
Lâm quệt miệng, chẳng hề để ý xé mở, đổ ra sấp giấy bên trong, rớt ra một cái
đĩa CD, "Mẹ nó, rốt cuộc là sao lại thế này?" Bị kích thích mạnh,
Phan Lâm rốt cuộc tỉnh rượu.
Năm
người vây quanh cái bàn, nhìn từng tấm ảnh chụp, đều là người kia, bị lột trần
truồng xích vào một cái giường sắt.
Thân
thể vốn gầy yếu lúc này càng lui thành một đoàn, hai mắt bất an trợn thật to,
một bộ thất kinh.
"Y
không cho các ngươi nói các ngươi liền gạt ta?" Phan Lâm gào thét đến đinh
tai nhức óc.
"Y
không muốn cho ngươi biết được quá khứ của mình." Tiêu Hàn hối hận chôn
mặt giữa hai tay.
"Cho
nên, hiện tại người đã mất tích, đi đâu không biết, các ngươi… các ngươi thật
đúng là bạn bè vì y suy nghĩ a!" Phan Lâm hung hăng nói.
"Phan
tử, ngươi trước tiên đừng kích động, lão La đã giúp đỡ tìm kiếm, an tâm đợi
chút đi."
"Không
kích động? Con mẹ nó ngươi nói thật dễ nghe, tiểu Húc nhà ngươi nếu mất tích
ngươi còn có thể trấn định như vậy sao? Thực mẹ nó nói người không biết nhìn
mình!" Phan Lâm vì lo lắng cho Nghiêm Tố, gầm gừ như thú dữ, hùng hổ dọa
người.
"Phan
Lâm, đây là chuyện của Tố Tố cùng Nghiêm Phụ Lễ, ngươi có lập trường gì nhúng
tay vào?" Tiêu Hàn phân tích.
"Lập
trường? Lập trường gì? Chỉ bằng y là nam nhân của ta! Nghiêm cái gì? Lão tử con
mẹ nó đi làm thịt hắn!" Nói xong Phan Lâm liền hướng cửa đi ra.
"Tỉnh
táo lại!" Tuyệt Dạ trầm mặc nửa ngày rốt cục mở miệng, "La nhị đang
tìm người, yên tâm, trong tay nó có người, tuyệt đối sẽ tra ra tiểu Nghiêm ở
đâu, việc chúng ta có thể làm bây giờ là đợi, sau đó đem tiểu Nghiêm cứu ra.
Nhìn
thấy ánh mắt không tín nhiệm của Phan Lâm, còn nói thêm: "Nghiêm Phụ Lễ dù
sao cũng là phụ thân của tiểu Nghiêm, sẽ không để mạng sống của y bị nguy hiểm
đâu."
"Hảo
hảo hảo," Phan Lâm kêu to ba tiếng, "Các ngươi, hiện tại đem chuyện y
gạt ta nói cho ta biết!"
Mắt
thấy nếu còn giấu diếm Phan Lâm sẽ bạo phát, Tiêu Hàn cuối cùng đem chân tướng
sự tình toàn bộ nói ra.
…
Trời
ngả về chiều, trong căn phòng tràn ngập mùi huyết tinh là một không khí nặng
nề.
"A,
ngốc tử, liền mẹ nó sợ ta khinh thường y, cho nên gạt ta?" Phan Lâm dở
khóc dở cười, ôm đầu khóc.
"Tố
Tố bị chứng tinh thần phân liệt cấp độ thấp, hơn nữa từ nhỏ chịu ngược đãi, tự
ti, cho nên đem chính mình bao kín, chưa bao giờ thể hiện con người chân thật
của mình, ta trước kia thật vất vả mới có thể cùng y trở thành bằng hữu, lúc
trước biết ngươi cùng y sống rất tốt, trong lòng xem như thả lỏng, ai biết thế
nhưng sẽ phát sinh loại sự tình này?"
"Gạt
ngươi là bọn ta không đúng, nhưng đây cũng là yêu cầu của Tố Tố, y rất để ý
ngươi, sợ ngươi biết chuyện sẽ không cần y nữa, luôn luôn suy tính hơn thiệt,
ngươi… còn cần y đi?" Những lời cuối cùng, Tiêu Hàn nói rất yếu ớt, cũng
muốn tin tưởng Phan Lâm không bội tình bạc nghĩa, nhưng lòng người khó lường,
cũng không dám đem lời nói quá vẹn toàn, chỉ có thể nói bóng nói gió hỏi.
"Hừ!
Muốn y? Lão tử muốn thao chết y, xem y sau này còn dám gạt lão tử!" Nghe
được nam nhân nghiến răng nghiến lợi mắng to, Tiêu Hàn rốt cuộc thả lỏng, quay
đầu nhìn nam nhân nhà mình, bên môi hiện lên nụ cười ngại ngùng.
Tác
giả nói ra suy nghĩ của mình: ngược sao
ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao
ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao
ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao
ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao
ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao ngược sao? ? ?
*Hyo*:
Sao trăng cái con khỉ nhà bà! Bà thật biết cách làm ta muốn giết
người!!!!!!!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét