Chương thứ ba mươi
Ánh mặt trời sáng lạn, gió êm dịu thoang thoảng, một buổi sáng đẹp
trời vài ngày sau, chuông cửa căn phòng trong kí túc xá của Lâm Dật vang lên
không ngừng, hắn còn ngái ngủ đi ra mở cửa, người ngoài cửa rõ ràng là khách
không mời mà đến.
“Sớm an! Lâm lão sư!” Tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt tươi cười trăm
năm không đổi hiện ra.
“Oái! Lương lão sư? Sao lại là ngươi?” Lâm Dật ngốc lăng, Lương
Thiên Hoa mang theo bữa sáng, phi thường tự động kéo cửa đi vào phòng Lâm Dật.