Chương 26: Sự thực
"Cha, cha ——"
Còn chưa có thấy người, thanh âm
mang theo tiếng khóc nức nở của Mộ Ti Vũ đã từ ngoài cửa truyền tới, tâm Mộ Tịch
Thịnh không khỏi căng thẳng, lập tức xông ra ngoài, nhìn xem bảo bối của mình bị
làm sao.
"Cha —"
Thấy Mộ Tịch Thịnh gấp gáp chạy
ra, Mộ Ti Vũ liền nhào vào trong ngực hắn, nước mắt vốn cố nén không khỏi ào ào
rơi xuống, Mộ Tịch Thịnh nhìn mà đau lòng. Từ sau khi Vũ nhi biết mình không
thích nó khóc thì chưa từng khóc, ngày hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?
"Vũ nhi, làm sao vậy? Đừng
khóc, nói cho cha!"
Mộ Tịch Thịnh ôn nhu đem thân thể
bé nhỏ đang không ngừng run rẩy ôm lấy, xoay người đi vào trong phòng, một bên
ôn nhu an ủi, một bên dùng bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về sau lưng bảo bối, ngồi xuống
cái ghế gần nhất, chuẩn bị cho tốt chờ nghe nguyên nhân Mộ Ti Vũ khóc thương
tâm như vậy.
"Cha, nhũ mẫu nói với ta một
chuyện, nhưng mà Vũ nhi không tin, Vũ nhi muốn nghe cha nói mới tin, Vũ nhi chỉ
tin tưởng mình cha!"
Ngồi trong lòng Mộ Tịch Thịnh, Mộ
Ti Vũ cuối cùng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt, một bộ lê hoa
đái vũ, rất thương tâm. Đôi mắt hơi sưng đỏ, thương cảm nhìn Mộ Tịch Thịnh,
trong mắt có trông mong, có sợ hãi, lại có chút tình tự không rõ.
"Nhũ mẫu nói với Vũ nhi cái
gì? Vũ nhi nói lại cho cha nghe một chút!"
Nhìn vào mắt Mộ Ti Vũ, sắc mặt Mộ
Tịch Thịnh tối sầm lại, nhũ mẫu kia rốt cuộc đã nói với Vũ nhi cái gì mà làm nó
thương tâm tới vậy? Không biết tại sao, Mộ Tịch Thịnh có chút dự cảm bất hảo,
có linh cảm gì đó chậm rãi hiện lên.
"Cha sẽ không lừa gạt Vũ
nhi?"
"Đương nhiên, cha sao có thể
lừa gạt Vũ nhi chứ?"
Hút hút cái mũi nhỏ, Mộ Ti Vũ nín
khóc, cuối cùng quyết định mở miệng nói. Mộ Tịch Thịnh ôn nhu lau đi nước mắt
trên mặt nó, mà ngay cả Viễn Viễn cũng an ủi liếm liếm bàn tay của nó.
"Nhũ mẫu nói... nàng nói cha
giết nãi nãi, còn bức điên mẫu thân, lúc Vũ nhi sinh ra còn muốn giết Vũ nhi ——
Cha, chuyện này có phải là thật không? Có đúng không?"
Mộ Ti Vũ ngửa cổ, con mắt thẳng tắp
nhìn vào mắt Mộ Tịch Thịnh. Mộ Tịch Thịnh vừa nghe, ánh mắt càng thêm sâu thẳm,
con ngươi nguyên bản là màu đen mơ hồ ánh lên sắc tím biến thành màu tím sẫm
làm Mộ Ti Vũ nhìn vào một trận mê muội.
"Nàng nói với Vũ nhi như vậy
sao?"
Mộ Tịch Thịnh không biết mình
đang dùng ngữ khí như thế nào để nói chuyện, quả nhiên giấy không gói được lửa,
trong lòng hắn ngũ vị tạp trận, có bi ai, có sợ hãi, hắn không khỏi đem thân thể
nhỏ bé trong lòng ôm chặt hơn, như vậy sẽ không bị mất đi nó.
"Cha, có thật không?"
Mộ Ti Vũ không khỏi sợ hãi, không
phải là thật chứ? Nhưng đáp án tựa hồ lại đang hiện ra trước mắt, nó hối hận, hối
hận đã không nghe lời cha. Chỉ cần nó không đến ăn cùng nhũ mẫu, sự tình kia có
đúng hay không sẽ không phát sinh? Nếu như nó không hỏi ra, sự thể cũng không
biến thành xấu hổ như thế này. Hiện tại nó không cần biết đáp án nữa. Mộ Ti Vũ
bất giác co lại thân thể, nó đang trốn tránh, nó đang tự bảo vệ mình.
"Vũ nhi tin chuyện đó sao? Nếu
như cha nói đó là sự thực, Vũ nhi sẽ tin sao?"
Thanh âm Mộ Tịch Thịnh hơi khô
sáp, hắn biết đứa bé này đang trốn tránh, bản thân hắn cũng đã từng cố trốn
tránh, hắn muốn đưa tay an ủi bé con trong lòng, giống như trước kia vậy, nhưng
mà hắn làm không được, hắn sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vũ nhi, sợ
nhìn thấy dù chỉ là một tia cự tuyệt của nó.
"Không nghe, không nghe, ta
cái gì cũng không nghe được! Vũ nhi đang nằm mơ, nằm mơ, tất cả đều là giả, là
giả ——"
Mộ Ti Vũ đột nhiên che lại lỗ tai
hét rầm lên, điên cuồng lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống. Nó không tin!
Tất cả đều là giả! Giờ khắc này nó chỉ muốn chui vào thế giới riêng của mình,
cái gì cũng không cảm thấy nữa.
"Đừng như vậy Vũ nhi, cha cầu
ngươi, đừng như vậy! Là lỗi của cha, Vũ nhi ——"
Chính là bất luận Mộ Tịch Thịnh
kêu to đến như thế nào Mộ Ti Vũ đều không nghe thấy, nó chỉ một mực muốn trốn
tránh, muốn chui vào thế giới nội tâm của bản thân, nơi đó không có bi thương,
không có lời nói dối, tất cả đều tốt đẹp.
Mộ Tịch Thịnh tan nát cõi lòng.
Ông trời tại sao lại tàn nhẫn với hắn như thế? Đây là nghiệt của hắn sao? Hắn
ôm chặt lấy người yêu gần như phát cuồng, trong mắt là vô hạn bi thương. Hắn là
Mộ Tịch Thịnh, là Vô Hoa, là con trai của Thần, mỗi một thân phận đều giúp hắn
không có cơ hội để bi thương, nhưng mà lúc này hắn lại bi thương, tim của hắn
đang chảy máu, đau đến nỗi nước mắt cũng không thể rơi xuống.
Bên tai truyền đến thanh âm thở
dài ——
"Vô Hoa, ngươi phải hiểu được,
đêm tối cùng mặt trời tuy có thể gặp nhau vào lúc hoàng hôn, nhưng lại vĩnh viễn
không thể cùng tồn tại!"
"Một khi đã như vậy, Vô Hoa,
ngươi đi đi, chỉ là hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ không phải hối hận!"
Là ai đang nói chuyện? Là Thần
sao, là phụ thần? Thần nói, "Vô Hoa, ngươi sẽ hối hận!"
Hối hận? Hắn không hề hối hận,
cho dù kết cục là bi thương, hắn cũng sẽ không bao giờ hối hận, tuy rằng giờ khắc
này tâm của hắn cùng Tịch Viễn như bị biển khơi mênh mông cách trở, nhưng thân
thể của bọn họ vẫn ở bên nhau, cùng chung bi thương, truyền lại ôn nhu.
"Vũ nhi, ta phải bắt ngươi
làm sao bây giờ, ta nên làm cái gì bây giờ?"
Mộ Tịch Thịnh nâng lên khuôn mặt
Mộ Ti Vũ đã khóc đến ngất đi, đem lệ ngân trên mặt từng chút từng chút lau đi,
là mềm nhẹ như vậy, khuôn mặt vốn nên yên tĩnh an tường giờ lại mang theo nồng
đậm bất an, tâm Mộ Tịch Thịnh nhói đau.
Hắn không khỏi cúi đầu, hôn lên
đôi môi đỏ mọng mê người kia, nhẹ nhàng triền miên, thật lâu, thật lâu —— Có thể
đợi đến khi Mộ Ti Vũ tỉnh lại, hắn sẽ không còn cơ hội này.
"Sớm biết có hôm nay, hà tất
lúc đó phải làm! Hừ ~"
Một thanh âm đột ngột xuất hiện ở
trong phòng.
Mộ Tịch Thịnh nghi hoặc ngẩng đầu,
trong phòng trừ hắn cùng Mộ Ti Vũ ra không còn bất luận kẻ nào, vậy âm thanh
này từ nơi nào truyền tới? Hắn không khỏi cúi đầu, nhìn tới một đôi con ngươi
màu đen nho nhỏ.
"Là ngươi?"
Không có kinh dị, chỉ là không
nghĩ tới. Từ sau lần Viễn Viễn trở về, Mộ Tịch Thịnh liền phát hiện nó thay đổi,
chỉ là không có nói ra, còn ra con tiểu ly này quả thật là thánh thú, nó cũng
không có vô hại như biểu hiện bên ngoài.
"Không phải ta thì là ai? Nếu
không phải ngươi là ái nhân của chủ nhân, ta đã sớm ——"
Viễn Viễn có chút tức giận kêu
gào nhưng vẫn tận lực đè thấp thanh âm, sợ đánh thức chủ nhân thật vất vả mới
đi vào giấc ngủ.
"Tất cả không phải là việc
ta có thể tránh, cho dù là thần cũng có thứ không làm được. Ta không muốn
thương tổn Vũ nhi nhưng mà hết lần này đến lần khác người làm y thương tổn nhiều
nhất lại chính là ta, ta hiện tại thực sự không biết nên làm cái gì bây giờ, Vũ
nhi sẽ ly khai ta sao?"
Mộ Tịch Thịnh có chút ý nghĩ tự
giễu, loại cảm giác vô lực này làm hắn hít thở không thông.
"Hừ ~ Đồ nhu nhược vô dụng,
chỉ biết trốn tránh. Ngươi không có nghĩ cho tâm tư của chủ nhân, ngươi biết rõ
chủ nhân sẽ không ly khai ngươi."
Viễn Viễn không khỏi nghiến răng,
nó rất ghét người này, nó không rõ, người này rõ ràng có nội tâm hiểm ác đáng sợ
như vậy, vì sao chủ nhân lại khăng khăng một mực yêu hắn? Tuy nó chỉ là một con
tiểu ly nhưng mà nó hiểu được loại cảm tình này. Chính là nhìn thấy bộ dạng cam
chịu của cái con người đáng ghét ấy, nó lại không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
"Hiện tại không phải lúc
nghĩ đến những thứ vô dụng đó, ngươi có nghĩ tới hay không, việc này là bí mật
của Mộ gia, không có mấy người biết đến, Lâm thị kia là ai? Tại sao lại biết rõ
ràng như vậy? Hơn nữa lúc nào không nói, hết lần này tới lần khác đều nói sau
lưng ngươi?"
Viễn Viễn lần lượt phân tích, những
lời này làm nhãn tình Mộ Tịch Thịnh sáng lên. Đúng rồi, vì sao hết lần này tới
lần khác đều là nói sau lưng hắn?
"Đúng rồi, ta vẫn quên nói,
lần trước trong rừng cây sở dĩ ta thất tung là bởi bị một loại mùi vị hấp dẫn,
kết quả ta chạy vào trong rừng đã bị một nam nhân bắt được."
"Là ai?"
Mộ Tịch Thịnh gấp gáp hỏi, hắn cảm
giác sự tình tựa hồ đang dần dần sáng tỏ.
"Ta không biết, bất quá bên
người nam nhân kia có một nữ nhân, ta cảm thấy người đàn bà đó cùng chủ nhân có
liên hệ huyết mạch, nam nhân kia đã chứng thực, là mẫu thân của chủ nhân."
Viễn Viễn nghiêng cái đầu nhỏ khả
ái, không biết vì sao, nó có dự cảm hai chuyện này có liên quan đến nhau.
"Tiêu Hiểu, như vậy nam nhân
kia nhất định là Tiêu Kính! Xem ra ngày đó, cạm bẫy trong rừng cũng là hắn
chôn, chả trách chúng ta đi không được, nếu không có Mặc Châu, ta sẽ thật sự
rơi vào tay hắn."
Trong lòng Mộ Tịch Thịnh đã sớm
có cân nhắc, đem sự tình suy tính trước sau, cư nhiên toàn bộ mọi việc đều quy
về cùng một mối. Hảo cho một Tiêu Kính, vậy mà có kiên nhẫn bài bố suốt 10 năm,
ngươi đã muốn chơi, ta đây phụng bồi.
Mộ Tịch Thịnh đem Mộ Ti Vũ nhẹ
nhàng đặt lên giường, gọi Viễn Viễn thủ hộ bên cạnh, ra ngoài, khép cửa. Nếu
Tiêu Kính đã cho hắn một phần đại lễ như thế, hắn không thể không đáp lễ được.
"Uy, ngươi không hỏi nam
nhân kia sống ở đâu sao?"
Viễn Viễn cuộn mình bên tai Mộ Ti
Vũ, hướng về phương hướng Mộ Tịch Thịnh rời đi kêu lên nho nhỏ.
"Ngươi tưởng ai cũng ngốc
như ngươi sao? Đã bị phát hiện hành tung còn ở nguyên đó không đi?"
"Ngươi ——"
Viễn Viễn bị một câu nói làm cho
á khẩu không trả lời được, phẫn nộ ngồi chồm hỗm trở lại, hảo hảo bảo hộ chủ
nhân.
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét