Chương 21: Đã qua
Như cũ là căn phòng âm u
ẩm ướt kia.
Như
là lại nhớ tới trước đây, Nghiêm Tố cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết là ba
ba đối với chính mình hảo, luôn ôm y, làm y cười, cùng y chơi, trong trí nhớ
thậm chí cả mẹ so ra đều kém hơn.
Chính
là dần dần, khi ba ba ở bên cạnh y, có khi lại lộ ra ánh mắt hung ác, tựa như
trong chương trình "Thế giới động vật", ánh mắt của linh cẩu nhìn
thấy thức ăn, ánh mắt khép hờ liếm môi.
Chung
quanh bọn trẻ đều đi học, tiểu Nghiêm Tố như trước bị giam ở nhà.
Một
ngày, tiểu Nghiêm Tố cùng ba ba đang chơi tàu hỏa, nó rốt cục hỏi ra : "Ba
ba, vì cái gì các bạn đều đi học còn con không được đi?"
Nhớ
đến lúc ấy Nghiêm Phụ Lễ trả lời y, giọng điệu chậm rãi lại không yên lòng:
"Bọn nó đều là lũ trẻ ngu ngốc cho nên phải đến trường, Tố nhi là đứa nhỏ
thông minh, về sau ba ba dạy con được không?"
Gã
dạy tiểu Nghiêm Tố đọc sách, viết chữ, vẽ tranh… Thậm chí có khi còn không đi
làm, cả ngày ở nhà cùng nó, trong trí nhớ của tiểu Nghiêm Tố, không có người
nào so với ba ba nó tốt hơn.
Chính
là, có một ngày đã thay đổi.
Một
đêm Nghiêm mẫu phải đi trực, tiểu Nghiêm Tố nghe lời đi ngủ sớm, nửa đêm buồn
tiểu nên tỉnh, liền thấy ba ba đang nằm trên người mình, chơi đùa tiểu kê kê
của nó.
Gã
là nói như vậy: "Hài tử ngoan không giống như người khác, cho nên ba ba
hôm nay dạy con một trò chơi đặc biệt."
Sau
đó tiểu Nghiêm Tố liền đau đến hôn mê bất tỉnh, chỉ nhớ rõ ba ba dùng thứ để đi
tiểu của gã, đâm vào địa phương nó dùng để đi ngoài.
Khí
đó nó cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết là phải nghe lời ba ba.
Tiếp
tục sau đó, nó liền thực tủy biết vị, thân mình tự động hưởng thụ, tuy rằng
phía trước không bắn ra cái gì, chính là tràng đạo lại ngứa ngáy cần thứ thô cứng
gì đó đến nhồi đầy. Nghiêm Phụ Lễ cùng vì thân mình gã tự mình điều giáo mà tự
mãn.
Nghiêm
Tố chưa bao giờ cảm thấy cùng ba ba chơi loại trò chơi này có gì không bình
thường, ba ba nói trò chơi này tên là "Yêu sáp nhập", nó cũng rất
thích loại trò chơi này, cơ hồ làm không biết mệt.
Thẳng
đến có một ngày, thời điểm sinh nhật 15 tuổi, Nghiêm Phụ Lễ đột nhiên nhận được
điện thoại bệnh viện gọi đến, nói là có ca cấp cứu, đối phương chỉ tên đích
danh viện trưởng đến phẫu thuật, vì thế Nghiêm Phụ Lễ chưa ăn hết bữa tiệc sinh
nhật đã đến bệnh viện.
Nghiêm
mẫu vẻ mặt mỉm cười đưa nó nó quà sinh nhật, bất đồng với dĩ vãng, trong gói
quà tinh mĩ là một quyển sách thật dày, không phải sách tập viết hay giáo khoa
bình thường, mà là quyển sách bên trên có hai chữ thật chói mắt "Loạn,
luân"
Bắt
đầu từ ngày đó, thế giới của Nghiêm Tố như sụp đổ, tín ngưỡng mười lăm bị bóp
méo, hóa ra thứ đó trong mắt thế nhân lại là thứ tối dơ bẩn, tối đáng khinh —
phụ tử loạn luân.
Y
bắt đều đi đọc các loại thư sách trong phòng, tại phòng sách tìm thấy một cuốn
sách về phong tục quan hệ đạo đức.
Đạo
đức, là phương diện Nghiêm Phụ Lễ cố ý bỏ qua không dạy cho Nghiêm Tố. Người
nam nhân kia muốn đem mình biến thành cấm luyến của gã. Nếu không phải mẫu thân
cố ý vào sinh nhật của y đưa quyển sách kia, hiện tại Nghiêm Tố chỉ sợ đã biến
thành một kẻ không hề có đạo đức, không biết luân lý, không biết thẹn, là một
Tính Nô không hơn không kém.
Nghiêm
Tố cho tới lúc đó không hề nghĩ tới, phụ thân của y thế nhưng sẽ phản bội y,
lợi dụng sự khờ dại cùng tín nhiệm của con mình, đem y biến thành một quái vật
không được làm tình liền cả người khó chịu. Làm cho y không thể tiếp nhận chính
là bản thân mình vậy mà lại lún sâu vào đó, trở thành đống lõa đem mình biến
thành quái vật.
Nghiêm
Phụ Lễ phát hiện, đồ chơi của gã thay đổi, trở nên không thích làm trò chơi. Gã
thực khó hiểu. Vì thế bí mật gắn camera trong nhà theo dõi nguyên nhân làm nhi
tử trở nên khó hiểu. Quả nhiên phát hiện Nghiêm Tố tiến vào thư phòng mà gã
không cho phép nó vào đọc sách. Dưới sự trợ giúp của vợ gã, hai mẹ con cấu kết
với nhau phản kháng gã.
Gã
đem bệnh viện bỏ qua một bên, cả ngày ở lại trong nhà, ý đồ làm Nghiêm Tố vất
bỏ luân lý đã tỉnh lại. Nhưng gã thất bại, đồ chơi gã tự tay dạy dỗ phản kháng
gã, thậm chí muốn đào thoát khỏi khống chế của gã.
Gã
đem Nghiêm Tố nhốt lại trong một căn phòng kín, lột hết quần áo, để cho y sinh
hoạt trong hoàn cảnh tràn đầy giám thị, muốn dùng đêm tối cùng sự im lặng hắc
ám chậm rãi phá hủy ý chí của y, khiến cho y hỏng mất, tiến tới đối với gã nói
gì nghe nấy.
Nhưng
ý đồ của Nghiêm Phụ Lễ không thành, đồ chơi của gã vào lúc gã không biết, lớn
dần thành một nam hài có ý chí kiên định, đây là điều gã không ngờ tới.
Cuộc
sống nửa năm giam cầm không phá hủy tinh thần của y, ngược lại trong mắt y nhìn
ra một tia bất khuất. Nghiêm Phụ Lễ hảo hảo cảm tạ vợ của gã, là nữ nhân này
đem đồ của gã biến thành không đâu vào đâu.
Lúc
gã ở trước mặt Nghiêm Tố cưỡng bức nữ nhân này, quả nhiên, cùng gã dự liệu
giống nhau, nữ nhân này là phòng tuyến thần kinh yếu ớt nhất của y, hiện tại,
tầng phòng tuyến này bị phá vỡ.
Mắt
thấy mẹ ở dưới thân nam nhân giãy dụa, tinh thần Nghiêm Tố bắt đầu hỗn loạn,
càng không ngừng lầm bầm lầu bầu, khi thì khóc rống, khi thì cười to, khi thì
dại ra, khi thì phát điên.
Nghiêm
Phụ Lễ biết: đồ chơi của gã cần trọng sinh.
Lúc
này Nghiêm Tố đã 16 tuổi, có ý chí của mình, không còn là Con Rối cho Nghiêm
Phụ Lễ nói gì nghe nấy. Nếu không có nữ nhân làm hư chuyện, đồ chơi của gã sẽ
theo kế hoạch của gã trở thành nô lệ chỉ thuộc về một mình gã; nhưng mẫu tính
chiến thắng đe dọa của nam nhân đối với nàng, nữ nhân kéo y từ trong vực sâu
lên, gã sẽ làm nàng tự tay đẩy y xuống.
Thật
muốn hảo hảo cảm ơn vợ của gã, kế hoạch dưỡng thành quá mức không thú vị, điều
giáo từ từ mới vui.
Nghiêm
Phụ Lễ khiến cho Nghiêm Tố bị chứng đa nhân cách.
Thắt
lên cà vạt, y sẽ kháng cự, sẽ cầu cứu, thậm chí sẽ tự ngược, phản kháng nam
nhân gian dâm. Giật cà vạt xuống, y sẽ tính tình đại biến, hoàn toàn hóa thân
thành một con dâm thú, chỉ muốn tinh dịch nam nhân tràn ngập thân thể mình.
Buồn
cười chính là, buộc lên cà vạt, Nghiêm Tố kháng cự không được thân thể ngứa
ngáy động tình, thường xuyên một bên kháng cự rơi lệ, một bên chủ động xả xuống
cà vạt chờ thao.
Quà
thực là chơi rất tốt, Nghiêm Phụ Lễ thậm chí vì thân thể mình dạy dỗ thành công
mà một thời gian dài trầm mê đòi hỏi Nghiêm Tố.
Nhưng
là, hết thảy đều do cuộc phẫu thuật chết tiệt kia.
Bởi
vì say đắm trong dâm dục, Nghiêm Phụ Lễ trong một lần tiến hành ca mổ gây ra sự
cố lớn, người bệnh lại là người nhà bọn rắn độc trong vùng, không thể trêu vào,
vì thế gã bị quan tòa quấn thân, rốt cuộc bị phán quyết hai năm, thả lỏng điều
giáo đối với Nghiêm Tố.
Trong
thời gian hai năm này, Nghiêm Tố được Nghiêm mẫu bảo vệ thoát khỏi bóng ma, hơn
nữa tham gia thi vào cao đẳng, liên thông lên đại học. Điều này làm cho Nghiêm
Phụ Lễ sau khi ra tù tinh thần không ổn định nổi giận không thôi, lại đem y
nhốt vào phòng tối.
Lúc
này, Nghiêm Tố đã trưởng thành rốt cuộc mạnh mẽ phản kháng.
Nghiêm
Phụ Lễ bị thương trốn ra nước ngoài, mà Nghiêm Tố cũng dần dần vượt qua, trở
lại cuộc sống bình thường.
Hiện
tại, Nghiêm Phụ Lễ đã trở lại, mang theo dục niệm mà mười năm trước gã chưa
hoàn thành, gã cuối cùng có thể lại một lần bắt lấy đồ chơi của gã, nô lệ của
gã.
Vuốt
hàng lông mi run rẩy, đôi môi tím ngắt lạnh như băng, thân mình vẫn hiện lên tì
vết, thậm chí nghĩ muốn hay không đem người này đóng băng lại, để y vĩnh viễn
bảo trì sự xinh đẹp.
Nghiêm
Tố dần dần mở mắt ra, sợ hãi nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt.
Tác
giả nói ra suy nghĩ của mình: Bắt đầu ngược.. Cho nên… chút nữa sẽ có…cưỡng
gian. Lập tức sẽ không ngược nữa… tin tưởng ta.
*Hyo*:
Cút !!!! Đừng để tôi bắt được bà, tôi cho bà biết thế nào là ngược !!!!!!
P/S:
Mọi người đừng để bả lừa, chương sau có cưỡng gian thật nhưng là vợ chồng lão
Phan chứ không phải thằng khốn kiếp kia đâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét