Chương 27 : Trọng chấn phu cương
Nghiêm Tố về nước...
Trình Thanh Duệ cũng về cùng, tiếp tục làm bác sĩ chủ trị cho y. Dù thế nào đi
nữa Trình Thanh Duệ cũng muốn chuẩn bị trở về, hiện tại vừa lúc cùng nhau về
nước, hết thảy đều thật hoàn mỹ nếu bỏ qua một nam nhân lúc nào cũng đối hắn
vểnh râu trừng mắt.
"Yêu tinh, đây là
thịt trâu xào ớt ta tự mình xuống bếp nấu, ăn thử đi." Phan Lâm cởi tạp
dề, tha thiết mong chờ ngồi xổm trước bàn nhìn người nọ, vẻ mặt chờ mong.
"Người bệnh nên ăn
thức ăn nhẹ." Trình Thanh Duệ nhìn cũng không nhìn một cái, ngồi một mình
trên salon xem TV, soi mói.
"Yêu tinh, đây là khoai
tây bào sợi xào giấm ta tự mình xuống bếp làm, ăn thử xem."
"Người bệnh không
thể ăn đồ kích thích."
"Yêu tinh..."
"Người bệnh..."
...
"Ta kháo, ngươi có
thôi đi hay không? Đây là người của ta, lúc nào đến phiên ngươi quản?"
Phan Lâm bốc hỏa, vọt tới trước mặt Trình Thanh Duệ, đỏ mặt tía tai trừng hắn.
Trình Thanh Duệ cũng
không sợ, giương mắt nhìn người đối diện, bình tĩnh nói : "Ta là bác sĩ
chủ trị của Tố."
"Mẹ nó, y căn bản
không có bệnh, đừng có ở đó trừng ta, cút nhanh lên, đừng ở chỗ này làm ngứa
mắt lão tử!" Nói xong, Phan Lâm túm cổ Trình Thanh Duệ, tha một đường đến
cửa.
Hắn là thực tức giận, một
người đang tốt như thế, thế nào lại bảo y có bệnh? Này không được kia không
cho, còn mẹ nó theo đuôi vào ở trong nhà hắn, đem tôn nghiêm của hắn dẫm nát
dưới chân. Không được! Hắn muốn trọng chấn phu cương, hồi sinh thái độ làm
người!
Ban đêm, Phan Lâm chạy
đến phòng ngủ, sống chết bám lấy y đòi đồng sàng cộng chẩm, Nghiêm Tố không ngủ
nổi, trợn mắt nhìn hắn bộ dáng y như chó săn, mặc kệ hắn gây sức ép vẫn không
thèm để ý đến hắn, không cùng hắn nói chuyện, ngay cả tới gần cũng không được.
Ai, Phan lão công rất là thất vọng.
Lăn qua lộn lại rốt cục
cũng dần dần đi vào trong mộng thì... động đất.
Không, nói đúng ra là
giường chấn động, kịch liệt chấn động khiến Phan Lâm nghĩ đến động đất. Hắn
nheo mắt lại mở đèn lên, chỉ thấy yêu tinh nhà hắn như cá mắc cạn, ở trên
giường giãy dụa, hai tay tự bóp cổ mình.
Ta kháo! Đây là tình
huống gì? Phan Lâm thậm chí có ý muốn mời hòa thượng, là ma nhập sao?
Trình Thanh Duệ ở phòng
khách nghe được động tĩnh bên trong, nhanh chóng đẩy cửa xông vào, tách ra hai
tay Nghiêm Tố đang tự bóp cổ đè xuống, lớn tiếng đối Phan Lâm đang sửng sốt kêu
lên : "Đè chân y lại, đừng cho y động."
Nghiêm Tố nhắm chặt hai
mắt, ở trên giường không ngừng run rẩy, thậm chí bắt đầu gào thét, bộ dáng
giống như ngày đó được cứu ra.
Hai người bị gây sức ép
đến mồ hôi đầm đìa, Trình Thanh Duệ không ngừng ghé vào lỗ tai y la lớn :
"Nghiêm Tố, tỉnh, ta là Thanh Duệ, Nghiêm Tố..." Tiếng kêu lớn đến
nỗi những hộ gia đình chung quanh đều bật đèn chửi bậy.
...
Đến quá nửa đêm, người
trên giường mệt mỏi, rốt cục yên tĩnh trở lại. Phan Lâm cùng Trình Thanh Duệ
lúc này mới tựa vào chân giường nhẹ nhõm thở dài một hơi.
"Xem đi... Đây chính
là nguyên nhân... y muốn trốn tránh ngươi." Trình Thanh Duệ từng ngụm từng
ngụm thở dốc, " Ngày này mỗi tháng y đều phát bệnh một lần, không muốn gây
phiền toái cho ngươi, không muốn ngươi nhìn thấy bộ dạng này của y, cho nên...
Ngươi có thể hiểu được đi?"
Trời bắt đầu hửng sáng,
hai nam nhân ngồi trầm mặc, "Hiểu? Ta con mẹ nó hiểu cái rắm!" Phan
Lâm tức giận văng tục.
"Căn bản là không
tín nhiệm ta, nói thật dễ nghe, cái gì không muốn ta thêm phiền toái, sợ ta
ghét bỏ y, lão tử nếu con mẹ nó ghét bỏ y thì còn đi tìm y sao? Con mẹ nó thúi
lắm!" Phan Lâm đá chân vào không trung, dùng sức đấm xuống nền nhà.
"Ngươi nói rất đúng,
y không tín nhiệm ngươi, đó cũng là bởi y quá yêu ngươi nên mới suy tính hơn
thiệt. Càng coi trọng cái gì đó thì càng sợ mất đi, cho nên lựa chọn buông
tay."
"Hừ, lão tử cũng sẽ
không cho y cơ hội đào tẩu." Phan Lâm trong mắt lóe tinh quang.
Trình Thanh Duệ chứng
kiến quyết tâm của nam nhân bên cạnh, rốt cục mở miệng nói, "Cũng tốt, chỉ
có ngươi mới có thể thu phục y, ta liền giao y cho ngươi, sau này nếu bệnh tái
phát..."
"Lão tử đem y cột
vào trên giường, thao chết y, để cho trong mắt y chỉ có lão tử!" Phan Lâm
tiếp lời, hung tợn nhìn chằm chằm người mê man trên giường.
Nghiêm Tố sau khi tỉnh
dậy, phát hiện mình cả người khô mát, biết là được người giúp lau qua, xoa mắt
rời giường. Chỉ thấy nam nhân khuôn mặt nghiêm túc đen sì, nhìn chằm chằm cốc
sữa trước mặt. Nhìn bốn phía, không thấy Thanh Duệ, đành phải mở miệng hỏi:
"Thanh Duệ đâu?"
"Đi rồi." Phan
Lâm tức giận rống lên với y, "Lại đây ngồi, lão tử có chuyện muốn nói với
ngươi!"
Nghiêm Tố buộc lại áo
tắm, nghe lời ngồi xuống ghế đối diện, uống sữa ấm, giương mắt nhìn nam nhân.
"Nghiêm Tố, " Y
sửng sốt, nam nhân này cho tới nay chưa bao giờ gọi thẳng tên y, "Lão tử
vì ngươi đã mất việc, còn ngồi tù, cho nên ngươi phải báo đáp lão tử."
Nghiêm Tố chớp mắt, vẻ
mặt khó hiểu nhìn hắn, chỉ nghe nam nhân nói tiếp, "Sau này, ngươi nghĩ gì
cũng phải nói cho lão tử, không được giấu diếm, có nghe thấy không!?!"
Thanh âm đột nhiên đề cao, chấn động làm Nghiêm Tố khẽ run rẩy.
"Ngươi phát bệnh
à?"
"Ngươi mới phát
bệnh! Lão tử đến hôm qua mới biết con mẹ nó ngươi thế nhưng không tin lão tử,
a? Nghĩ lão tử ghét bỏ ngươi? Lão tử con mẹ nó nếu ghét bỏ ngươi sớm đã bỏ đi,
còn tha thiết ở nhà chờ ngươi?" Phan Lâm cũng bốc hỏa, máu sôi lên sùng
sục.
"Ngươi không thể làm
tình, lão tử không cưỡng ép ngươi; ngươi phát bệnh, lão tử chăm sóc ngươi;
ngươi không biết làm việc nhà, lão tử làm cho ngươi, làm cho ngươi cả đời, con
mẹ nó ngươi còn bất mãn cái gì?"
Nghiêm Tố nhìn nam nhân
thân hình cao lớn, kích động đứng lên hoa chân múa tay, đây là hướng y thổ lộ?
"Ngươi... chứng kiến
ta phát bệnh?" Nhẹ nhàng hỏi, vẻ mặt ảm đạm làm Phan Lâm cũng mềm lòng
ngồi xuống.
"Ân."
"A ~ Thật dọa người
đi? Cố tình lại phát bệnh trước mặt ngươi." Nghiêm Tố che mặt gục xuống
bàn.
"Vậy ngươi còn muốn
cho ai xem? A? Không để cho lão tử xem thì cho ai xem?" Phan Lâm lại trợn
mắt, vẻ mặt 'Ngươi nếu dám nói đến ai khác lão tử giết hắn'.
"Ta đây xem như...
là tài sản trong tay ngươi sao?" Nghiêm Tố ngẩng đầu nhìn hắn, lại cúi mặt
xuống bàn, ấp úng nói.
"Cánh của ngươi sớm
đã bị lão tử bẻ gãy, đời này ngươi chỉ có thể ở bên cạnh lão tử, thế nào cũng
không cho đi, nghe thấy không?"
"Ân."
Cứ như vậy, Phan lão công
lấy khí thế áp đảo tuyệt đối, thành công bắt cóc yêu tinh nhà hắn về.
...
Thời gian cứ thế trôi
nhanh, Nghiêm Tố trở về Tuyệt Thế tiếp tục làm đặc trợ cho tổng tài, Phan Lâm
đi cửa sau xin vào làm bảo vệ trị an, vô luận sớm tối hai người đều cùng đến
cùng đi, thậm chí có ngày Phan Lâm phải trực ban, Nghiêm Tố ở lại công ty cùng
hắn, trở thành cặp đôi kiểu mẫu thứ hai ở Tuyệt Thế sau phu phu chủ tịch.
Nghiêm Tố ở khu vực ngoại
thành tấc đất tấc vàng mua một căn nhà, đưa mẹ cùng Phan Lang về ở chung, một
nhà bốn người ấm áp hòa thuận, vui vẻ bên nhau.
Căn nhà cũ giữa một đống
nhà trọ kia vẫn còn giữ lại, nhưng không thường xuyên tới, trừ phi hai người
muốn chơi ít trò chơi kích tình thì mới về, dù sao lão nhân gia đã lớn tuổi,
chịu không nổi kích thích.
Muốn nói còn chỗ nào
thiếu hụt, chính là yêu tinh nhà hắn bây giờ cho dù thắt cà vạt vẫn có thể làm
tình, khiến Phan lão công muốn thử trò QJ play một lần nữa có chút tiếc nuối...
Hoàn chính văn
Mấy món Phan lão công làm này :DThịt trâu xào ớt:
Khoai tây bào sợi xào giấm:
Còn 1 phiên ngoại nữa thôi là hoàn rồi, bà con chuẩn bị máu dự trữ đi nhá *uốn éo...* =))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét