Thứ Tư, 8 tháng 7, 2015

Tam thế chi phong - chương 7

Chương 7
Cảm thấy chất lỏng nong nóng lan tràn trên chân, dọc theo giày chảy xuống, phát ra dị vị, Memphis rốt cuộc minh bạch tại sao lại thế này, không thể tưởng tượng được đường đường là một vị Pharaoh, sống 18 năm, cư nhiên lại để kẻ khác có cơ hội đi tiểu trên người mình, bất giác tức giận nộ khởi, thuận tay huy chưởng đánh lên mông Izumin, ba ba ba phát thành tiếng, dùng lực thật lớn, liên tiếp hạ xuống, đánh cho Izumin giật nảy thân. Izumin vừa túng quẫn, vừa đau vừa tức giận, không thể trốn tránh càng không thể kháng cự, trong lòng khuất nhục lại buồn bực, càng thêm xấu hổ vô cùng, đâm ra cũng không muốn tránh, yên lặng nhẫn nại, trong lòng đem tổ tông 18 đời của Memphis đem ra mắng chửi một lượt. Memphis thấy y không chút giãy dụa, có chút nghi hoặc, cúi đầu nhìn lại.
Lúc này ánh bình minh mới lên, Izumin sớm đã lật nghiêng thân nằm đối diện với chân Memphis tại sườn ngựa. Memphis nâng mặt y lên, chỉ thấy y cả khuôn mặt đều vì xấu hổ mà ửng đỏ, khóe mắt lại hiếm khi thấy nước mắt chảy ra. Vết thương chảy máu trên trán từ đêm qua còn chưa lau đi, lọn tóc bạch kim bị mồ hôi bết dính trên trán, tuy rằng dính bụi đất, nhưng nương theo ánh mặt trời vẫn lấp lánh sinh quang. Miệng bị miếng vải bịt chặt khó có thể khép lại thoạt nhìn hết sức ủy khuất, hai mắt đóng chặt không chịu mở, cả người vì xấu hổ mà nhiễm lên một tầng hồng nhạt, thân mình trắng nõn run rẩy, quyến rũ nói không nên lời. Memphis kìm lòng không đặng cười cười, dạng này so với việc y trực tiếp cầu xin khoan dung còn thú vị hơn. Trong lúc nhất thời cảm giác phẫn nộ tiêu xuống một chút. Nghĩ nghĩ, đem y đỡ lên, một tay ôm lấy vòng eo gầy tinh tế, đối người hầu phía sau phân phó vài câu.
Một lát sau, người hầu lấy đến một sợi xích to bằng đồng, hắn đem xiềng xích khóa lên cổ Izumin, Izumin nghi hoặc mở mắt ra, vẫn là không thể lên tiếng. Hắn phân phố thuộc hạ đổi yên ngựa mới, một tay nắm dây xích, một tay không chút cố sức ôm ngang lấy Izumin, xuống ngựa đi đến sau một cây đại thụ, buông Izumin, cởi dây thừng trên tay y ra.
"Hiện tại ngươi có thể tự giải quyết đi, Hittite vương tử?" Pharaoh trêu tức nói.
Hôm nay không thể nghi ngờ là ngày xấu hổ nhất trong cuộc đời vương tử điện hạ tối cao quý của Hittite. Y một đầu đầy hắc tuyến chui vào lùm cây, đương nhiên, phải tỉnh lược quá trình y cực lực dùng lá cây để quên đi chuyện cực độ xấu hổ vừa rồi, cùng với việc y vừa dùng đất cát hủy diệt hiện trường vừa cảm thấy động tác của mình cùng với mèo bới cát che dấu sau khi giải quyết thật rất giống nhau làm cho chính mình càng hắc tuyến hơn. Còn có, y phải cố gắng xem nhẹ vị Pharaoh Ai Cập đang đứng ngoài lùm cây, hạ thấp người ý đồ lợi dụng cành lá che đậy tiếng xiềng xích va vào nhau, lại phát hiện thể lực đã cạn kiệt đến không thể cạn kiệt hơn, cuối cùng không thể không dưới tình huống bị vị Pharaoh ba lần thét bốn lần ra lệnh hơn nữa kéo chặt dây xích đạp ra ngoài.
Tất nhiên, mặc dù là trong loại tình huống vô cùng xấu hổ này, y vẫn phải bảo trì vẻ cao quý thong dong của một vương tử, ý đồ dùng bộ dạng đó để che giấu đi cảm thụ chân chính của bản thân, nếu cần thiết, y thậm chí đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với cười nhạo của Memphis.
Nhưng Memphis cũng không tính bỏ qua cho y dễ dàng như vậy, chờ y vừa đi ra liền gấp không thể chờ kéo y lại gần, ghé sát vào cổ xem xiềng xích kia có bị cậy ra không. Tuy rằng trước đó hắn đã thay y bỏ đi miếng giẻ bịt miệng nhưng Izumin cũng không tính toán đi cảm kích, giờ phút này thấy bộ dáng nghi ngờ đề phòng của Memphis, nhịn không được ngửa người ra phía sau cười lạnh một tiếng : "Còn chưa ngửi đủ sao?". Trong lòng thầm hận người này cư nhiên đến giấy lau cũng không nhớ đưa cho y. Đương nhiên, y cũng biết với thân phận của Memphis tự nhiên sẽ không nhớ rõ loại chi tiết nhỏ nhặt này nhưng y quyết định xem nhẹ lý do đó, quy tội cho vị Pharaoh là cố tình hạ nhục y.
Memphis trừng mắt nhìn, ngạc nhiên một chút, hiểu được ý tứ của y, đột nhiên nở nụ cười, cũng không nói lại, di chuyển ánh mắt, dừng ở tay y. Y tự hỏi tay mình cũng không bẩn nhưng vẫn nhịn không được đem tay rụt lại phía sau, thầm nghĩ lần này đã để tử địch trước mặt chê cười, ngược lại đáy lòng lại bình tĩnh, chờ xem Memphis muốn cười nhạo mình như thế nào. Lại thấy Memphis quay đầu phân phó nói: "Lấy túi nước với hai bộ quần áo sạch đến."
Người hầu nhanh chóng mang đồ từ xa xa chạy tới. Memphis nhận lấy, vung tay lên, ý bảo người nọ lui ra, quay đầu đối Izumin nói: "Đưa tay đây."
Trong lúc nhất thời hai người đều im lặng vô thanh, chỉ còn lại tiếng nước chảy xuống tay Izumin. Izumin rửa tay, trong lòng càng không ngừng suy đoán, Memphis đến tột cùng là muốn làm gì, tỏ ý tốt sao? Là vì tù binh là mình còn có giá trị lợi dụng? Suy đoán chưa xong, dòng nước đã ngừng. Memphis nhìn nhìn bàn tay đã bị hắn rửa sạch, cầm một bộ quần áo đưa cho y: "Thay."
Trực tiếp cởi khố trước mặt y, Izumin còn chưa kịp đảo mắt đã nhìn đến hạ thân Memphis vô tư bại lộ trước mặt. Đương nhiên, Izumin biết Memphis là một người Ai Cập, đối với việc bại lộ thân thể khi tắm rửa linh tinh cũng đã thành thói quen, nhưng không biết hắn lại có thể để hạ thân lõa lồ trước mặt một nam nhân mà mặt không đổi sắc. Izumin một chút cũng không có hứng thú xem xét chỗ đó của nam nhân, nhất là khi hạ thể đối phương có đôi chút dấu hiệu nổi lên. Y xoát một cái nhanh chóng quay đầu, vội vàng lui về phía sau muốn chui lại vào trong lùm cây.
Đột nhiên, bả vai bị một bàn tay cứng như sắt chế trụ, Izumin thực không muốn quay đầu nhưng bàn tay này bóp đến xương cốt y cũng muốn vỡ ra, bất đắc dĩ quay lại, Memphis một tay cầm quần áo muốn thay, một tay kia lại gắt gao nắm bả vai y. Đôi mắt vì bôn ba nhiều ngày mà không còn ánh lục sắc nhưng lại càng phát ra thâm trầm, hàng mi đen dày làm nổi bật hai con ngươi đen nhánh tinh xảo, sáng rọi rạng rỡ, lóe lên như hắc thạch sáng bóng, ở giữa phản chiếu một bóng người, chính là y. Memphis chỉ thật sâu nhìn y, lực đạo trên tay cơ hồ muốn đem y ấn lún xuống mặt đất. Izumin nghĩ không ra hắn vì cái gì lại có loại vẻ mặt này, không phải đầu dây xích còn nằm trong tay hắn sao, lấy thể lực hiện tại của mình, chẳng lẽ hắn còn sợ mình có thể chạy mất?
Nhưng không có lý do, tâm Izumin trầm xuống, muốn nói gì lại thôi. Từ trong ánh mắt người nọ y nhìn thấy một ngọn lửa tối tăm thâm trầm khó dò, phảng phất như dung nham nóng bỏng đang muốn từ trong nội tâm phun ra ngoài, lực đạo trên vai càng ngày càng nặng, y không tự chủ được nhẹ nhàng nghiêng người, đầu xoay qua một bên tránh đi hơi thở nóng như lửa của người kia, trong lòng loạn thành một đoàn, ngoài miệng lại nở nụ cười: "Pharaoh có thú vui xem người khác thay quần áo sao?"
Memphis vô thanh vô tức bất động, nhìn y một hồi lâu, trừng mắt nhìn, mà trong một lát đó, Izumin cũng không biết vì sao, thân thể cứ cứng đơ đứng đó, động cũng không dám động, chỉ e có cái gì đánh vỡ không khí cô đọng cân bằng này. Rốt cuộc, cho đến khi Memphis vô thanh lui đi, đem túi nước còn dư một nửa nhét vào tay y, buông lỏng tay ra, Izumin tâm vừa động, lại cả kinh, đột nhiên cảm giác sau lưng một trận mồ hôi lạnh, vội vàng vọt vào lùm cây.
Memphis ở sau người nói: "Cẩn thận một chút, đem quần áo thay, đừng quá thối." Nếu là một lát trước, Izumin khẳng định sẽ cho rằng hắn đang cười nhạo mình, nhưng giờ phút này, y ngay cả ý muốn cãi lại cũng đều không có. Chỉ là khẩn trương nhìn đá dưới chân, hận không thể tìm thấy một viên đá thần kì có thể vô thanh vô tức chặt đứt xiềng xích, một lần nữa đạt được tự do.
Hình ảnh hạ thể hơi hơi đứng lên của Memphis tựa hồ vẫn còn lắc lư trước mặt..... Này có lẽ mới là chuyện đáng sợ nhất, y thậm chí còn không dám tưởng tượng đến cơn ác mộng đó.
Kỳ tích đương nhiên sẽ không phát sinh, thẳng đến khi Memphis không kiên nhẫn lại thét lên ra lệnh, Izumin minh bạch giờ phút này không thể chọc giận hắn, chỉ có thể bước ra khỏi lùm cây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét