Chương 27 (vi H)
“Ai nha, ai nha… đau chết ta…”
Một tiếng hét thảm truyền đến, Lâm Dật còn chưa có hồi phục tinh
thần ngồi yên thật lâu lúc này mới đột nhiên ý thức được thanh âm kêu rên đáng
thương này phát ra từ cái người đang bị mình đè lên.
“"A a a, ngươi không sao chứ?" Lâm Dật hốt ha hốt hoảng
nhảy dựng lên.
"Ngô. . . Ta không sao. . ." Lương Thiên Dục vỗ vỗ quần,
bụi đất bay tán loạn, bất quá hoàn hảo, trừ bỏ mấy vết thương ngoài da thì cũng
không cái gì trở ngại.
Y từ một bên nhặt được cái đèn pin soi lên trên, tuy rằng bọn hắn
rơi xuống bất quá là con dốc nhỏ nhưng cũng không phải độ cao mà tay không có
thể leo lên được.
“Ai, xem ra chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu rồi.” Lương Thiên
Dục đang muốn hướng Lâm Dật mượn điện thoại thì phát hiện người đằng sau cũng
dùng vẻ mặt giống như thế nhìn mình.
“Ách,ta… vừa rồi vội chạy đuổi đến…không mang di động…” Lươn Thiên
Dục chần chừ mở miệng trước, hi vọng sự tình sẽ không như mình nghĩ.
“… Ta…Ta cũng vậy…” Lâm Dật cười khổ vò đầu. Một mảnh trầm mặc xấu
hổ lan tràn, hai người không hẹn mà cùng thở dài.
“Ai, xem ra chỉ có thể đợi tới sáng mai, chờ trời sáng tương đối
an toàn rồi mới đi xung quanh tìm coi có cách nào leo lên không…” Hai người ủ
rũ tránh vào trong một huyệt động, trả lại sự tĩnh lặng cho đêm tối.
“Tốt lắm lão sư, “ Lương Thiên Dục đột nhiên mở miệng, “Ngươi có
phải hay không nên nói cho ta biết, tại sao muộn như vậy rồi còn chạy tới chỗ
này?”
Lâm Dật sửng sốt, lung tung xua tay, lập tức lắp bắp, “Ta, ta tìm
đồ vật này nọ thôi…”
“Tìm cái gì?” Lương Thiên Dục nửa uy hiếp trừng hắn, Lâm Dật tránh
đi ánh mắt của y, ngập ngừng lí nhí.
“Thật xin lỗi… Buổi sáng lúc chạy bộ… Ta không cẩn thận đánh rơi
đồng hồ…” Lâm Dật cúi đầu, trong giọng nó lộ vẻ áy náy.
Đây chính là món quà đầu tiên của hai người a! Y nhất định sẽ tức
giận đi… A… Sớm biết như vậy đã không mang nó theo… Lâm Dật hiện tại hối hận
muốn chết.
“Đồ đần!” Lương Thiên Dục tức giận gõ đầu hắn, “Vậy ngươi có thể
để ngày mai hẵng đi tìm a! Buổi tối rất nguy hiểm ngươi chẳng lẽ không biết
sao?”
“Nhưng mà… Cái đồng hồ đó… là chúng ta cùng nhau mua a…!” Lâm Dật
không cam lòng cúi đầu, nước mắt không có tiền đồ rơi xuống, tèm lem trên mặt,
thật khó coi.
Nhưng quả nhiên y hoàn toàn bị bất lực trước nước mắt của lão sư,
Lương Thiên Dục bất đắc dĩ thở dài, ngữ khí mềm xuống, “Đứa ngốc, đồng hồ có
thể mua lại… Ta sợ nhất chính là ngươi mới thoáng cái đã tìm không thấy đâu…”
Nhẹ nhàng ôm Lâm Dật, Lương Thiên Dục nghẹn ngào, vừa nghĩ tới thếu chút nữa đã
mất đi hắn, y liền sợ hãi không thôi.
Lâm Dật nghe xong, đáy lòng ấm áp.
“Sau này đừng để cho ta lo lắng nữa được không…”
“Ân…” Cuộn người vào trong lồng ngực ấm áp của Lương Thiên Dục,
Lâm Dật áy náy gật gật đầu.
Hai người trong bóng đêm càng minh xác được tồn tại của đối
phương, hơi thở ồ ồ, đôi môi ngày càng tới gần…
Ùng ục −− Bụng Lâm Dật lại rất không có tiền đồ mà réo vang.
“Ta đói bụng…” Lâm Dật xấu hổ nói.
“Ngươi không phải mới ăn bữa tối sao?”
“Ta luôn luôn phiền não chuyện này… nên chỉ ăn được có hai miếng…”
Thấy trán Lương Thiên Dục bắt đầu nổi gân xanh, Lâm Dật sợ hãi im miệng.
“…Được rồi, ngươi ngoan ngoãn ngồi đây, ta đi tìm xem có gì ăn
được không…” Lương Thiên Dục đứng lên, xách đèn pin đi ra ngoài động.
Đợi một chút, Lâm Dật ngồi một mình lại càng đói bụng đến phát
hoảng, đợi không được Lương Thiên Dục trở về, liền tự mình đi tìm chút hoa quả.
Hắn cầm đèn pin ở chung quanh quanh quẩn hai vòng, ngoài ý muốn phát hiện một
cái cây có vài quả như quả anh đào đã chín đỏ, đang đói khát, hắn cũng không
nghĩ tới có độc hay không liền nuốt vào bụng.
Khoảng mười phút sau, Lương Thiên Dục trở lại, bưng theo một bọc
hoa quả, về tới nơi lại không thấy Lâm Dật ở trong động, đồ vật trên tay rơi
rụng hết xuống đất, trái tim hoảng sợ đến mức muốn ngừng đập.
"Lão sư. . . Lão sư!"
Lâm Dật ậm ừ một tiếng, thoáng mở mắt ra, Lương Thiên Dục nhẹ
nhàng thở phào, cũng may không xảy ra chuyện gì lớn. Chính là lão sư tựa hồ có
điểm không thích hợp, hắn thần tình đỏ bừng, mồ hôi rơi như mưa, cả người nóng
lên như đang say rượu.
"Dục. . . Dục... Ta nóng quá... Nóng quá..." Lâm Dật cả
người ngứa ngáy như có ngàn vạn con kiến cắn, trong cơ thể như có một cỗ liệt
hỏa đang thiêu đốt, không biết mình là bị làm sao.
Lương Thiên Dục liếc mắt thấy có một ít trái cây rơi vãi bên cạnh
Lâm Dật, dùng ngón tay nhẹ nhàng nhặt lên, bóp bóp, ngửi ngửi.
Đây không phải…
Lương Thiên Dục còn nhớ rõ mấy tháng trước Ngô Dịch Khải từng mang
theo mấy bình bảo bối tới trường học khoe với mình, trong đó có một cái lọ so
với mấy quả này màu sắc có hơi nhạt hơn nhưng mùi vị giống nhau như đúc!
Từ từ… Lương Thiên Dục cứng đờ… Cái lọ đó trong ấn tượng hình như
là…. Siêu cường hiệu… xuân dược…
"Cáp. . . Dục... Ta nóng quá. . . Nóng quá..." Lâm Dật
chịu không nổi trên mặt đất quay cuồng vặn vẹo, nôn nóng lôi kéo áo, chính mình
đem quần áo trên người từng kiện từng kiện cởi ra. Từng mảng da thịt ửng đỏ
phát ra nhiệt khí mê người dần dần lộ ra, Lâm Dật cả người vừa nóng vừa ngứa,
khó chịu gảy gảy đầu vú chính mình, hai chân vô ý thức tách ra, để lộ hậu đình
phấn nộn khẽ khép mở.
Lương Thiên Dục nhìn chằm chằm đến muốn rớt tròng mắt, này rõ ràng
là dụ dỗ người phạm tội mà!!!
“Dục… Làm sao bây giờ… Ta.. nóng quá… ư ư… Nóng…” Lâm Dật nhẹ chau
mi, chu chu môi, hai gò má ửng hồng vì nóng, bất lực nhìn Lương Thiên Dục.
Này này này… Ánh
mắt khao khát thế này… Lương Thiên Dục nuốt nước miếng… Ân, y nếu không giúp đỡ
chẳng phải là rất đáng thương sao…
"A. . . Lão sư. . . Đợi lát nữa ngươi khôi phục ý thức cũng
đừng trách ta a..." Y hắc hắc nhe răng cười, chậm rãi tới gần, quần áo
trong giây lát bị lột sạch.
Y thuần thục khiêu khích liếm cắn điểm mẫn cảm của Lâm Dật , hồng anh trước ngực dưới
kĩ xảo cao siêu lại càng cứng hơn, phân thân sưng tấy cũng cao cao ngẩng lên.
Từng luồng điện xung động tập kích khắp cơ thể làm Lâm Dật khó nhịn rên rỉ…
nhưng như thế này vẫn chưa đủ, hậu đình đã có thói quen được lấp đầy giờ lại
tràn ngập cảm giác hư không, chỉ vỗ về chơi đùa ở phía trước không hề giải
quyết được dục vọng. Lâm Dật nôn nóng vặn vẹo dùng ngón tay tách ra hậu huyệt,
thúc giục Lương Thiên Dục tiến vào.
“Ta tới a −−”
Lương Thiên Dục nhắm ngay cửa huyệt động thân một cái, dục vọng vừa chôn sâu
vào tiểu huyệt nóng bỏng, hai người liền phát ra tiếng than nhẹ thỏa mãn, mặc
dù không có bôi trơn, này ma sát mạnh mẽ lại càng làm cho khoái cảm mãnh liệt
hơn.
Uy lực của xuân
dược vào lúc này phát huy đến lớn nhất, trên thân hai người đốt lên liệt hỏa hừng
hực, một lần phát tiết không đủ, hai lần, hai lần còn chưa đủ, ba lượt… Dục hỏa
như ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ khô, Lâm Dật bắn đến nỗi tinh dịch đã loãng
ra, phân thân lại vẫn ngẩng cao như không hề có ý định mềm xuống.
“ Thuốc tốt..
thuốc tốt… ha ha ha…” Vỗ về Lâm Dật đang thẹn thùng rên rỉ dưới thân, Lương
Thiên Dục lộ ra nét cười tà mị. Bình thường Lâm Dật một ngày làm ba lượt đã ai
ai kêu than mệt mỏi nhưng hôm nay đã bắn bảy lần phân thân vẫn còn tràn ngập
tinh thần. Lương Thiên Dục tận tình ở trong động khẩu Lâm Dật tàn sát bừa bãi,
nhũ bạch tinh dịch theo mỗi một lần trừu sáp lại chảy ra, tại trên mặt đất đọng
lại một bãi vết tích dâm mỹ.
“A−−a−− Ta tới−−!!!”
Lưng uốn cong lên, khoái cảm rùng mình truyền khắp tứ chi bách hài, mồ hôi cùng
tinh dịch triều cường bắn lên không trung, phát ra nhiệt khí.
Thở hồng hộc,
hai người làm lụng vất vả cả đêm rất nhanh liền ôm nhau ngủ, trên một phía của
bầu trời, vầng thái dương chậm rãi nhô lên…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét