Chương 40: Ẩn cư sinh hoạt
"Cha, chúng ta
làm như vậy có được không?"
Mộ Ti Vũ khó hiểu ngẩng
đầu, đôi mắt hắc sắc to tròn bình tĩnh nhìn Mộ Tịch Thịnh.
Mộ Tịch Thịnh không để
ý vỗ vỗ đầu nó, "Có cái gì không tốt? Lẽ nào Vũ nhi không muốn cùng cha ở
chung như thế này sao?"
"Không phải,
nhưng mà..."
Mộ Ti Vũ tuy rằng nguyện
ý, chính là đáy lòng vẫn còn áy náy. Suy nghĩ một lúc lâu, nó cũng không tiếp tục
truy vấn, chỉ tựa đầu cẩn thận tựa lên đùi Mộ Tịch Thịnh, bình yên hưởng thụ đối
đãi ôn nhu này.
Nơi này là một tiểu
sơn thôn rất ít người, chỉ có vài hộ gia đình, đều là nông dân giản dị. Ngày
hai người rời khỏi Nạp Tháp Tạp tộc cũng không trở về Nhạn thành, chỉ cho bồ
câu đưa tin tới Lãnh Phong, sau đó lang thang không mục đích đi tới nơi này.
Thư báo về lệnh Lãnh
Phong dẫn người tự quay về trang, về phần sự vụ cao thấp trong sơn trang thì để
hắn tự xử lý, bọn họ tạm thời đi du ngoạn một chuyến, nói là đi du ngoạn nhưng
lại không nói rõ lúc nào sẽ trở về, không minh bạch như vậy làm cho Lãnh Phong
một trận đau đầu, nghĩ đến chủ nhân tùy hứng của mình lại không thể tránh được.
Thôn này rất an tĩnh,
ba mặt có núi vây quanh, một mặt là nước, quả thực là một nơi ẩn cư tốt. Do giao
thương khó khăn nên nơi đây cũng rất ít người. Khi hai người đến lập tức được
thôn dân nhiệt tình đối đãi, dù sao bọn hắn cũng là một trong số ít khách ngoại
lai tới làng trong mười mấy năm qua.
Cho dù là người luôn
lạnh nhạt với người khác như Mộ Tịch Thịnh cũng bị loại nhiệt tình đơn thuần
này lây nhiễm, quyết định mang theo Mộ Ti Vũ ở lại, một lần ở chính là mấy
tháng.
Chỉ là như thế này
bình thản qua ngày, an nhàn rảnh rỗi, hai người ôm nhau nằm ngoài sân phơi nắng,
có lúc đi tới dòng suối nhỏ phía tây câu cá, nhàn nhã leo núi, ngày trôi qua rất
thích ý.
Mộ Tịch Thịnh lần đầu
tiên thấy thỏa mãn, thế này thực sự tốt, chỉ có hắn cùng Vũ nhi hai người,
không có người ngoài phiền nhiễu, cứ như vậy gắn bó với nhau, hạnh phúc cho tới
lúc già đi.
...
"Mộ gia công tử,
Mộ gia công tử —"
Đột nhiên một tiếng
kêu sang sảng phá vỡ giờ khắc yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn lại hóa ra là lão Vương
làm nghề săn bắn ở đầu thôn đông.
"Vương thúc
thúc, ngươi tới rồi! Lại mang thứ gì tốt cho Vũ nhi sao?"
Mộ Ti Vũ vừa thấy lập
tức vui vẻ chạy tới. Lão Vương này mỗi lần vào núi săn thú đều săn được vài thứ
tốt. Hắn sống lẻ loi một mình, không khỏi có chút cô đơn, cho nên Mộ Ti Vũ đến
làm hắn rất thích. Mỗi lần đi ra ngoài săn thú, hắn đều để ý bắt sống vài động
vật nhỏ cho Mộ Ti Vũ chơi, bởi vậy, Mộ Ti Vũ cũng đặc biệt thích Vương thúc
thúc mặt râu quai nón này.
"Tiểu Vũ a, ngày
hôm nay Vương thúc thúc lại mang thứ tốt về cho ngươi!"
Tuy gọi là Mộ gia
công tử, chính là lão Vương muốn gặp nhất vẫn là Mộ Ti Vũ. Lần đầu thấy, Mộ Ti
Vũ lớn lên da thịt tuyết trắng, đôi môi đỏ mọng, không phải kiểu mà bọn hài tử
lỗ mãng trong núi có thể sánh bằng, cho nên tất cả mọi người đều thích hài tử tựa
như tiểu tiên đồng này, nhất là lão Vương.
"Là cái
gì?"
Mộ Ti Vũ khẩn cấp muốn
nhìn, lần trước là thỏ, trước nữa là sóc... Mỗi một con nó đều rất thích, chuyện
này còn làm cho Viễn Viễn sinh khí thật lớn, nói trắng ra là ghen tị.
"Ngươi xem ——"
Lão Vương từ trong
cái túi cũ móc ra một cục lông trắng, Mộ Ti Vũ tập trung nhìn vào, hóa ra là một
con mèo con.
"Oa, mèo con thật
đáng yêu, ta thích! Cảm ơn Vương thúc thúc!"
Mộ Ti Vũ vui vẻ nhận
lấy, cũng không quên cảm tạ ý tốt của người ta.
"Hắc hắc, không
có gì, chỉ cần tiểu Vũ thích là tốt rồi!"
Nhìn dáng vẻ đứa bé hồn
nhiên tươi cười, lão Vương cũng thật thà cười cười, không được tự nhiên dùng
bàn tay ngăm đen vò vò mái tóc có chút mất trật tự.
Mộ Ti Vũ có thứ mới mẻ,
không khỏi hướng Mộ Tịch Thịnh chạy tới, "Cha — Cha, người xem, mèo con thật
đáng yêu a!"
Nó tựa như hiến vật
quý giơ cao mèo con màu trắng trong tay, vả mặt hạnh phúc thỏa mãn.
"Vũ nhi thích là
tốt rồi!"
Mộ Tịch Thịnh cũng
không nói thêm cái gì, chỉ là ý vị thâm trường liếc mắt nhìn lão Vương, lão
Vương bị nhãn thần kia làm sửng sốt, tiếp theo tựa hồ nghĩ đến điều gì.
"Cái kia, Mộ gia
công tử, ta về trước đây!"
"Vương thúc
thúc, ngươi phải đi a, tái kiến!"
Mộ Ti Vũ đơn thuần
quơ quơ cánh tay nhỏ bé, sau một khắc, lực chú ý lại bị tiểu bạch miêu hấp dẫn.
Mộ Tịch Thịnh thủy chung chưa từng mở miệng cùng lão Vương kia nói cái gì, đó
là tính cách vốn có của hắn, chính là lại tựa hồ có ý tứ khác hàm xúc bên
trong.
"Làm sao vậy?
Cha không thích ta cùng Vương thúc thúc thân cận sao?"
Mộ Ti Vũ mẫn cảm phát
hiện Mộ Tịch Thịnh âm trầm, có chút khó hiểu mở miệng.
"Không phải, Vũ
nhi có thể làm bất cứ việc gì bản thân muốn!"
"Vậy sao? Kia
cha không phải sẽ mất hứng!"
"Được, cha không
có mất hứng! Vũ nhi, người có biết trên tay ngươi là cái gì không?"
Mộ Tịch Thịnh thản
nhiên dời đi trọng tâm câu chuyện, lập tức khiến cho Mộ Ti Vũ hăng hái.
"Đương nhiên là
mèo a, cha xem, tiểu bạch miêu thật khả ái, đại khái là vừa sinh ra thôi!"
"Đồ ngốc, đây
không phải là tiểu bạch miêu, đây là một con cọp!"
Sủng nịch nhéo nhéo
mũi Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh nói ra. Chuẩn xác mà nói đây là một tiểu bạch hổ mới
sinh hạ không bao lâu. Bạch hổ là loài rất hiếm, có thể gặp được đã là hiếm thấy,
huống chi là bắt được một con hổ con mới sinh, chỉ là hổ con mất đi hổ mẹ che
chở, có thể sống được bao lâu đây?
Mộ Tịch Thịnh hiện tại
không muốn nói việc này, hắn không rõ ràng lắm dụng tâm của lão Vương, nếu như
Vũ nhi hiện tại đang vui vẻ thì cứ để nó vui đi!
Cùng lắm thì lại dùng
cái cớ đó thôi. Lần trước là thỏ, trước nữa là sóc... chỉ cần nói với Vũ nhi để
cho bọn chúng trở về tìm cha mẹ, như vậy Vũ nhi sẽ không quá thương tâm. Tuy rằng
đây là một lời nói dối vụng về ngay cả tiểu hài tử cũng không lừa được nhưng mà
Mộ Ti Vũ hết lần này đến lần khác đều không nghi ngờ tin tưởng, bởi vì đây là
do Mộ Tịch Thịnh nói. (Tịch Thịnh,
bây giờ em mới biết là anh xấu tính như vậy = =")
"Vương Thiên Mạch, ngươi rốt cuộc đang muốn chơi
trò gì? Bất luận là cái gì, nếu như ngươi dám thương tổn Vũ nhi, ta sẽ làm ngươi
phải hối hận đã sống trên cõi đời này!"
Mộ Tịch Thịnh vô thức nắm chặt tay phải, thậm chí móng
tay đâm sâu vào lòng bàn tay cũng không cảm giác được đau đớn. Hắn nghĩ mà sợ,
nếu như không phải mình nhất thời hiếu kì xem qua tư liệu của người kia, như vậy
đến tận bây giờ hắn cũng sẽ không biết đường đề phòng.
Nhưng điều Mộ Tịch Thịnh nghĩ mãi mà cũng không hiểu nổi
chính là Vương Thiên Mạch, giáo chủ tà giáo Nguyệt Đàn vì sao lại trốn ở chỗ
này? Có đúng hay không hắn đã nhận ra thân phận của mình, hắn rốt cuộc có mưu đồ
gì?
Xem ra ngày yên ổn trầm tĩnh đã qua không nổi nữa rồi.
Quả nhiên, bọn họ muốn an ổn ẩn cư, không bị người khác quấy rối cũng không được
a.
...
"Ngươi a, kêu Tiểu Bạch! Từ hôm nay trở đi chính
là thành viên trong gia đình chúng ta!"
Mộ Ti Vũ cao hứng nói chuyện với tiểu bạch hổ, Viễn Viễn
nhu thuận nằm úp sấp nghỉ ngơi trong góc vẻ mặt xem thường xem xét tiểu sinh mệnh
mỏng manh vừa gầy vừa nhỏ kia. Đáy lòng nghĩ, nó sợ rằng không bao lâu nữa cũng
sẽ chết đi, bé con đáng thương.
Hồn nhiên không biết tất cả hành động của nó đều bị Mộ
Tịch Thịnh nhìn thấy, cho nên bị hung hăng nhìn chằm chằm.
"Viễn Viễn, tới ——"
Nghe chủ tử nhà mình gọi, Viễn Viễn lập tức lấy lại
tinh thần chạy tới, khéo léo dùng đầu cọ cọ lên ngực Mộ Ti Vũ, ý tứ làm nũng biểu
thị công khai không cần nói cũng biết.
"Viễn Viễn, đây là Tiểu Bạch, sau này ngươi phải
chiếu cố nó cho tốt, đừng nó bỏ mặc như với con thỏ nhỏ kia!"
"Vâng —"
Không tình nguyện đáp ứng, tâm lý bằng mặt nhưng không
bằng lòng, dù sao tiểu bạch hổ này sớm muộn cũng chết, hiện tại bản thân giả bộ
một chút cũng chẳng sao.
Ban đêm.
"Viễn Viễn, ngươi đi tới nhà lão Vương thợ săn
tra xét một chút!"
Đợi Mộ Ti Vũ ngủ xong, Mộ Tịch Thịnh không chút nào
thương tiếc đem Viễn Viễn đang ngủ say lay tỉnh, phân phó nhiệm vụ đi dò xét
ban đêm cho nó.
Tuy nói không tình nguyện nhưng mà vừa nghĩ tới lão
Vương thợ săn kia có thể đối chủ tử bất lợi, nó cũng cố nén buồn ngủ chạy ra
ngoài, ngoan ngoãn tiếp nhận nhiệm vụ.
Nhà lão Vương ở đầu thôn đông, rất dễ tìm ra. Bởi vì
cho dù ở trong bóng đêm thâm trầm, cũng chỉ có phòng của hắn còn phát sinh ra
ánh đèn yếu ớt hôn ám. Vào ban đêm yên tĩnh, ngược lại có chút âm trầm kinh khủng,
giống như là một đốm ma trơi.
Đêm rất tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây phát
sinh thanh âm xào xạc, mà ngay cả tiếng lao xao cũng thập phần thưa thớt. Tuy
nói là đã vào thu, nhưng mà như thế này cũng có vẻ rất không bình thường.
Viễn Viễn rất thuận lợi đi tới nhà lão Vương, thân thể
khéo léo dễ dàng tiến vào, hơn nữa nó còn tận lực dùng pháp thuật ẩn thân, cho
nên đừng nói là lão Vương, cho dù là Mộ Tịch Thịnh cũng không nhất định có thể
phát hiện ra nó.
...
*Tám nhảm*: Ta đã phì cười với tên của anh Vương Thiên Mạch, tên của anh dịch ra là Vương... bờ ruộng dọc ngang :v Chữ Vương trong tiếng Hán là 王 ,đúng "bờ ruộng dọc ngang" luôn :))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét