Phòng khám của bác sĩ Đồ mở tại một
địa phương kỳ diệu.
Ở đây rõ ràng là một khu phố bán
đồ chơi rất lớn. Chu Lý đi theo Chu Trình, ngẩng đầu đông nhìn tây ngó, chỉ
hoài nghi có phải đại ca nhà mình muốn đem mình lừa vào đâu không.
"Trình ca, ở đây sẽ có phòng
khám tâm lý sao?" Chu Lý kéo lấy góc áo Chu Trình, nhịn không được hỏi.
"Bác sĩ Đồ mới chuyển về
đây." Tại cái nơi mà nơi nơi đều là búp bê, gấu bông hoặc là robot
Ultraman, đích xác rất dễ dàng bị nghi ngờ có yêu quái sinh sống, nhưng ai bảo
là bác sĩ Đồ hắn thích thế. Chu Trình gãi gãi đầu, "Dù sao cũng là tư vấn
tình yêu, gặp yêu quái bất tử xem sao."
".... Như vậy càng đáng sợ
a!" Nếu như hiện tại đang ở nguyên hình, nhất định cái đuôi đều phát run.
Chu Lý cúi đầu, lần đầu tiên cảm thấy đại ca không hổ là do lão cha vô tích sự
sinh ra (ngươi quên ngươi cũng vậy à?)
"Đến rồi." Đi qua một
loạt cửa hàng đồ chơi, Chu Trình đột nhiên dừng chân, chỉ chỗ ngoặt bên cạnh một
cửa hàng bán đồ trang sức lớn ngay mặt tiền nói.
Nói một cách đầy đủ, cửa hàng thực
bình thường, đại sảnh thoạt nhìn cũng rộng mở sáng ngời, chỉ là...
"Nói chuyện một mình, mất ngủ
đa nghi, cười ngớ ngẩn, tới tìm Đồ y sinh." Chu Lý độc bảng hiệu, không khỏi
lui về phía sau một bước, "Đại ca, chúng ta trở về đi được không..."
"A? Ngươi không muốn theo đuổi
tên tử nhân loại kia nữa?" Chu Trình tà tà liếc mắt nhìn Chu Lý một cái.
"Nhân loại..." Trước mắt
hoảng hốt hiện lên tươi cười ôn nhu làm y ngốc trệ của Hà Xán, Chu Lý cắn răng,
nâng bước tiến vào phòng khám, "Ta muốn!"
"Hoan nghênh quý khách, xin
chào, ngài có hẹn trước không?" Đẩy cửa thủy tinh đi vào, không biết từ
đâu phát ra tiếng nói, rất nhanh, bên trong có một nữ hộ sĩ đi ra.
Bất quá.... Cô thỏ cái?
Chu Lý chớp chớp mắt nhìn đôi tai
trắng tinh dài dài trên đầu Thiên Sứ áo trắng, "Xin... Xin chào..."
Chu gia đại ca một bộ quen thuộc
thoải mái, còn lộ ra thực hưởng thụ, "Không hẹn trước, giúp ta hỏi A Đồ có
làm hay không."
Nữ hộ sĩ Thỏ thấy người đến là
ai, lộ ra tươi cười ngọt ngào, "Thì ra là Trình Trình, vào ngồi trước đi,
ta giúp ngươi hỏi."
Chu Lý đi theo đại ca nhà mình đi
vào trong, rõ ràng người đến nhờ tư vấn là y, vậy mà lại bị lơ đẹp. Chu Lý liếc
mắt nhìn Chu Trình một cái, ánh mắt hoàn toàn không hề che giấu không tín nhiệm
của mình.
Đại ca ngươi bình thường đi làm đều
là đi đâu a, sao lại cùng nữ hộ sĩ Thỏ thân mật như vậy...
"Uy! Đừng có nghĩ linh
tinh!" Chu Trình vươn tay cốc Chu Lý một cái, đau đến Chu Lý lập tức ôm lấy
đầu.
"Đại ca.... Thực sự là không
có vấn đề gì đi?"
"Ta nào biết." Chu
Trình một bộ phủi tay không chịu trách nhiệm.
Chu Lý lần thứ hai đối với việc
này có cảm giác nguy cơ to lớn.
Cũng may, chim dậy sớm bắt được
sâu béo, trư dậy sớm cũng có thể sớm gặp được Đồ y sinh.
Nữ hộ sĩ Thỏ tiến vào phòng làm
việc của bác sĩ một lát liền đi ra, ngoắc gọi bọn họ đi vào.
"Bác sĩ sáng nay không có hẹn,
hắn nói tán gẫu bao lâu cũng được, với Trình Trình chỉ tính nửa giá." Cô
Thỏ kéo lấy Chu Trình nói.
Cuối cùng kìm chế không được, Chu
Lý phải đi lên bắt tay để thông báo sự tồn tại của mình.
Cô Thỏ chớp chớp ánh mắt nhìn y,
lập tức lần thứ hai nở nụ cười dương quang sáng lạn, "Vậy cậu nhanh vào
đi."
Phòng làm việc của bác sĩ Đồ bố
trí nhẹ nhàng khoan khoái, ngăn nắp, một bên là bàn làm việc thật lớn, một bên
là phác đồ điều trị cùng ghế nằm, chỉ là, thế nào lại không có lấy nửa bóng người?
Lần đầu tiên đến gặp bác sĩ tâm
lý, Chu Lý trong lòng thấp thỏm, nuốt nước miếng lên tiếng, "Ách, bác sĩ Đồ?"
"Ở đây." Dưới bàn làm
việc truyền tới thanh âm, Chu Lý theo hướng phát ra tiếng nói nhìn lại, liền thấy
một cục bông phốc một cái đáp lên mặt bàn. Lại tập trung nhìn vào, đó là một
con thỏ đen trắng tròn xoe, trên mắt trái còn đeo một mắt kính.
Vị này chính là bác sĩ Đồ đi.
Chu Lý vội vàng đi qua chào,
"Bác sĩ Đồ, ngài khỏe."
Cái miệng hình số ba của con thỏ
động động, "Ngươi khỏe, nhanh khẩn trương, ngồi xuống ghế dựa đi."
Con thỏ xoay đầu lấy một cái bút,
ý bảo Chu Lý đi tới chỗ ghế nằm bên kia, còn mình nhảy đến một bên ghế ngồi xuống.
"Tốt lắm, đừng lo lắng, có vấn
đề gì thì nói với ta." Bác sĩ Đồ tận chức tận trách, nhẹ giọng nói nhỏ,
Chu Lý rất nhanh an tâm xuống.
Ba, trái tim an ổn, đối phương lại
cùng là yêu quái, y yên tâm thoải mái biến về hình dạng hoa trư.
"Ách... là như vậy...."
Tiểu trư dùng móng trước gạt gạt lỗ tai, có điểm e thẹn mà lên tiếng, "Ta
thầm thích một nhân loại, nhưng ta không biết hắn nghĩ cái gì, cho nên muốn hỏi
ý kiến ngài."
"Ngô..." Bác sĩ đồ dùng
chân trước chống cằm, trầm ngâm, "Nhân loại cũng có nhiều loại người,
ngươi miêu tả cho ta xem hắn là dạng gì?"
"Ân." Chu Lý gật đầu, bắt
đầu vắt óc miêu tả hình ảnh Hà Xán trong tâm y, "Hắn là một nam nhân, vóc
người đại khái cao như vậy." Y quơ lên móng trư so so, "Đầu tóc hỗn
loạn, thỉnh thoảng đeo một cặp kính đen, bình thường vẻ mặt hơi ngơ ngác, một
điểm biểu tình cũng không có." Chu Lý hai chân kéo kéo thịt béo trên mặt
mình, "Có khi thực bại hoại, ăn luôn bánh ngọt dâu tây của ta, có khi lại
tốt lắm, ta muốn ăn cái gì đều chuẩn bị cho ta, tóm lại, ta căn bản không biết
rốt cuộc hắn muốn cái gì."
Những nhận xét tốt về tử nhân loại....
đều liên quan đến đồ ăn... (-_-)
"Ngô, nhân loại kì quái như
vậy ta cũng là lần đầu nghe thấy a." Bác sĩ đồ run run cái đuôi ngắn ngủn,
"Vậy ngươi vì cái gì lại thích hắn?"
"Hắc hắc hắc...." Chu
Lý nhìn xuống chân, thẹn thùng cười lên, "Tử nhân loại cười lên rất đẹp, bất
quá hắn lại rất ít khi cười."
"Còn gì nữa?" Cái này
hoàn toàn là lời lý luận của trái tim thiếu nữ đang yêu, bác sĩ Đồ trợn trừng mắt.
"Ân... Hắn một chút cũng
không ngại ta là yêu quái nha, ta ở nhà hắn có thể tùy tiện biến về nguyên
hình, hắn còn thực chiếu cố ta, một điểm áp lực đều không có." Tiểu trư cố
gắng bày tỏ Hà Xán tốt như thế nào nhưng lại hoàn toàn không nói ra được mình
vì cái gì đột nhiên thích Hà Xán.
Dù sao trước đó y còn vì mối tình
không thành với Điền tiểu thư mà cõi lòng tan nát thành tám trăm mảnh, nhưng Hà
Xán chỉ vừa đối y cười một cái, trong nháy mắt tim lại phanh phanh đập loạn.
Chẳng lẽ mình cũng là một con trư
hoa tâm (đa tình)? Trách không được mình lại là đệ đệ của
Trình ca... Vì huyết thống của chính mình bi ai ba giây, Chu Lý xoa bóp thịt
béo hai má, tiếp tục tìm ưu điểm của Hà Xán.
"Tóm lại, hắn là một người tốt!" Y cuối cùng tổng kết nói.
Bác sĩ Đồ nhịn ngáp nghe cho xong y bày tỏ tâm lý luyến ái tim hồng bay
phấp phới, gật gật đầu, "Ta đây có mấy vấn đề."
"Được." Chu Lý nghiêm túc gật đầu.
"Ngươi vừa mới nói ở nhà hắn có thể an tâm biến về nguyên
hình?"
"Đúng vậy, Hà Xán một chút cũng không thèm để ý đến việc này."
Bất quá, sự thực là dù mình làm cái gì Hà Xán cũng không quá để ý, đối với tần
suất y tới thăm viếng cũng không đặc biệt tỏ vẻ gì... Nghĩ đến đây, Chu Lý có
điểm suy sụp.
"A, vậy là ngươi đều là dùng nguyên hình xuất hiện trước mặt hắn ?"
"Đúng vậy."
"Vậy ngươi có biến thành hình người cùng hắn ở chung một chỗ
không?"
"Cũng có." Chỉ là mặc kệ y vào nhà bằng dạng gì, trong nhà Hà
Xán thoải mái tự tại rất nhanh sẽ làm Chu Lý thản nhiên tực đắc mà biến về
nguyên hình, hai chân sau vung vẩy đắc ý nằm trên sô pha đợi hắn hầu hạ.
"Ngô, ngươi có phát hiện thái độ của nhân loại đó đối với nguyên
hình cùng hình người của ngươi có gì bất đồng không?"
"Hả?" Cho tới bây giờ chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này, Chu
Lý có điểm thất thần, y chớp chớp mắt cố gắng hồi tưởng...
Tử nhân loại vào lúc y biến thành hình người tựa hồ cũng không thèm nhìn
đến y...
Tử nhân loại vào lúc y biến thành nguyên hình sẽ chạy lại ôm một cái,
còn xoa nắn cái bụng thịt béo của y...
Tử nhân loại thích nguyên hình của y hơn?
"Có biến hóa.... Hắn thích nguyên hình của ta hơn.... Bất quá
nguyên hình hay hình người thì đều là ta a." Chu Lý bổ sung nửa câu sau,
dùng chân đâm đâm mũi chính mình.
"Không không không." Bác sĩ Đồ cao thâm khó lường đu đưa chân
trước của hắn, cái miệng số ba run lên phun thêm mấy chữ, "Đối với nhân loại
mà nói, khác biệt là rất lớn."
"Khác biệt?" Chu Lý thật không thể hiểu được.
Bác sĩ Đồ nghĩ nghĩ, cảm thấy dùng thực tế thì dễ lý giải hơn, thế là hắn
nhấn số điện thoại nội tuyến gọi, "Tiểu Bạch, giúp ta đem tên ở nhà cách
vách gọi đến."
"Gì? Thật sự muốn gọi?" Bác sĩ Đồ vừa nói xong, thanh âm kinh
ngạc của nữ hộ sĩ tên tiểu Bạch, Chu Lý nghe thấy nhất thanh nhị sở.
Bất quá bác sĩ Đồ không cho phép nghi ngờ mà trả lời, "Đúng vậy, lần
này hắn vẫn có điểm tác dụng."
Cái gì a?
Trước khi vũ khí bí mật của bác sĩ Đồ tới, hắn mời Chu Lý ăn chút đồ ăn
vặt thả lỏng một lát. Hắn là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, sao có thể để khách của
mình cảm thấy không thoải mái chứ.
Thế là, tiểu trư và thỏ cùng ngồi trên bàn trà ăn quế hoa cao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét