Chương 29: Gặp lại Mạc cơ
"Bích Anh đại nhân, Vu Hân đã trở về!"
"Mau cho nàng vào!"
Cấp thiết phân phó, trong lòng Bích Anh nổi lên
dự cảm khó hiểu, tựa hồ muốn khẩn trương vạch trần chân tướng, hay là tâm tình
gì khác? Cả người đều nổi lên bất an.
"Đại nhân, tìm được Khương Quân đại nhân rồi,
nhưng mà tình huống tựa hồ ——"
Nhìn ân sư, Vu Hân không biết nên mở miệng như
thế nào, nghĩ đến tình huống của Khương Quân, tâm nổi lên lo lắng bất an. Bệ hạ
đã như vậy, hiện tại lại tới một tướng quân, thực sự là thời buổi rối loạn!
"Nếu tìm được rồi, vì sao còn không đưa người
đến?"
Bích Anh có chút không vui, hỏi Vu Hân đang ấp a
ấp úng, trong lời nói không giấu được hơi vội vàng xao động.
"Vâng ——"
Cung kính ôm quyền, Vu Hân lập tức phân phó thuộc hạ ngoài cửa, "Đem
Khương Quân đại nhân khiêng vào!"
"Khiêng vào?" Bích Anh còn chưa kịp phản
ứng, chỉ thấy hai thị vệ khiêng Khương Quân vào. Đứng dậy, lập tức tiến lên kiểm
tra, mắt không khỏi trợn to, sao lại có thể như vậy?
Khương Quân hai mắt nhắm nghiền, toàn bộ thân thể
đều cứng ngắc lạnh lẽo, trên mặt vẫn lộ ra biểu tình khiếp sợ vạn phần, không hề
có một tia huyết sắc, da thịt tái nhợt dọa người.
Chậm rãi đưa ngón tay tới gần chóp mũi, hơi thở
yếu ớt làm tâm Bích Anh thoáng buông lỏng —— may
là không chết! Nhưng mà tình huống trước mắt cũng không mấy lạc quan.
"Tìm ngự y coi qua chưa?"
"Ngự y đã xem qua nhưng không thể tìm ra
nguyên nhân, thậm chí còn có chút ấp a ấp úng, tựa hồ còn nhắc tới bệ hạ!"
Đem tình huống toàn bộ bẩm báo cho Bích Anh, Vu
Hân không dám có một chút giấu diếm.
"Khương Quân cùng bệ hạ?" Hơi ngẩn ra,
nhãn thần Bích Anh tối lại, "Các ngươi tìm được nàng ở đâu?"
"Dạ, là ở trong một con hẻm tối, nếu không
phải thuộc hạ tra tìm tỉ mỉ, sợ rằng cũng bỏ lỡ!"
"Được rồi, ta đã biết, Vu Hân, ngươi đi xuống
trước đi! Nhớ kỹ, chuyện này ai cũng không cho phép tiết lộ ra ngoài!"
"Đại nhân yên tâm, Vu Hân biết nên làm như
thế nào!"
Vung tay lên, để hai thuộc hạ khiêng Khương Quân
lên giường, Vu Hân cung kính lui ra ngoài, ra khỏi cửa còn không quên giúp Bích
Anh đóng cửa lại.
Lo lắng đợi Vu Hân rời đi, đi tới cạnh cửa, xác
định bên ngoài không có ai, Bích Anh mới cẩn thận cài then cửa, rất nhanh trở lại
bên giường.
Sau đó tận lực tàn ác lật tới lật lui Khương
Quân. Đối Khương Quân, Bích Anh cũng không có tâm tư đi thương hương tiếc ngọc,
động tác tay thô lỗ. Đừng nói nàng keo kiệt, chỉ là đối với tiểu nha đầu không
hiểu sao được hưởng toàn bộ sủng ái của bệ hạ, nàng vốn đã tức giận từ lâu. Một
lão nhân như nàng, ỷ vào là tình nhân nhiều năm mới đạt được bệ hạ tin cậy, nha
đầu này rốt cuộc có tài cán gì, cư nhiên đem vị trí nàng thật vất vả đạt được
tùy tiện cướp đi?
Càng nghĩ tâm càng bất mãn, chẳng qua Bích Anh vẫn
còn biết nặng nhẹ, rất nhanh bỏ xuống lòng ganh tỵ của bản thân, tỉ mỉ kiểm tra
tình huống của Khương Quân.
Khương Quân bị lột sạch quần áo, toàn thân da thịt
non mềm, không có một tia vết thương. Ngoại trừ tim đập chậm một chút, nhiệt độ
cơ thể thấp hơn một chút, còn hôn mê bất tỉnh ra thì cũng không có bất luận dị
trạng gì, tình huống thoạt nhìn quả nhiên rất giống Hách Liên Khởi Tô.
Nhưng chính vì như vậy mới là phi thường quái dị.
Bích Anh nhớ kĩ, Khương Quân chạy đi tìm Mộ Ti Vũ, như vậy nàng rốt cuộc có tìm
được hay không? Trên đường cuối cùng đã gặp phải chuyện gì? Vì sao một mình ngã
vào hẻm tối? Vì sao trên mặt nàng vẫn còn biểu tình sợ hãi? Một đống nghi vấn
liên tục hiện lên trong đầu, loạn thành một đống tơ vò không ngừng xoay vòng
vòng.
Khó chịu lắc lắc đầu, Bích Anh quyết định tạm thời
buông tha.
Trời đã sáng, Hách Liên Khởi Nhiên hẳn là đã tỉnh
lại, tâm tình đại khái cũng đã đỡ hơn, vẫn là đi tìm công chúa bàn bạc kĩ thì
hơn!
...
Một đường chạy vội, chỉ một đêm công phu, Mộ Tịch
Thịnh đã mang theo Mộ Ti Vũ ra khỏi hoàng thành, đi tới một trấn nhỏ phụ cận.
Trấn nhỏ sáng sớm đã tụ đầy hàng rong to nhỏ. Tiếng
hét mua đồ, tiếng cò kè mặc cả liên tiếp làm thôn trấn nho nhỏ thêm cảnh náo
nhiệt tốt lành.
"Vũ nhi, có đói bụng không?"
Cẩn thận đem Mộ Ti Vũ trong lòng thả xuống, Mộ Tịch
Thịnh quan tâm hỏi. Chạy từ nửa đêm đến giờ, mình cũng mệt rồi, tuy rằng Vũ nhi
nằm trong ngực mình nhưng tuyệt đối cũng mệt rồi đi.
Thuận theo gật đầu, ánh mắt không khỏi thèm nhỏ
dãi ngắm đủ loại đồ ăn xung quanh, khóe miệng Mộ Ti Vũ đã bắt đầu chảy nước miếng,
bụng nhỏ cũng phối hợp thầm thì kêu lên.
Một đêm này chạy qua chạy lại làm y mệt muốn chết
rồi, hiện tại y thầm nghĩ hảo hảo lấp đầy cái bụng, sau đó tìm một chỗ, thoải
thoải mái mái ngủ một giấc.
"Vậy chúng ta đi ăn chút gì đó!"
Buồn cười nhìn hành động của bảo bối, Mộ Tịch Thịnh
dắt tay y, hướng một quán ăn ven đường thoạt nhìn cũng không tệ lắm đi tới.
Mặc dù là chợ sớm nhưng trong quán đã ngồi đầy
người. Thấy hai người đẹp tựa thiên tiên bước vào quán, bách tính giản dị cũng
không khỏi ngừng động tác trong tay, con mắt chớp cũng không chớp một cái.
Chủ quán là một nữ tử đã hơn 30 tuổi, vừa thấy
có khách, sớm đã ra đón.
"Hai vị khách quan, bên trong còn chỗ, xin
hỏi các ngài muốn ăn gì?"
Lưu loát dẫn người đến chỗ ngồi, nữ tử còn nhiệt
tình lấy bố khăn trong tay xoa xoa lau bàn mới để cho hai người ngồi xuống.
"Cho hai chén sữa đậu nành, những thứ khác
tùy tiện làm chút đồ ăn là được."
Địa phương nhỏ, cũng không chú ý nhiều như vậy, Mộ
Tịch Thịnh thuận miệng phân phó, lực chú ý cả người lập tức lại quay trở về
trên người con trai bảo bối.
Chỉ thấy Mộ Ti Vũ đung đưa đầu nhỏ, hiếu kì đánh
giá người chung quanh. Ngồi trong sạp đại bộ phận là nữ tử, nam tử rất hiếm thấy,
cho dù có một hai người cũng đều cúi gằm mặt, tựa hồ như xấu hổ, còn nữ tử thì
ngược lại, ngẩng cao đầu, thoải mái cầm bát ăn uống, bộ dáng tự nhiên.
Cho dù sớm đã biết đây là nữ nhi quốc nhưng Mộ
Ti Vũ vẫn cảm thấy thực mới mẻ. Trước kia đều bị nhốt trong cung, cũng không thể
thoải mái đi thăm thú phong thổ ở đây, hiện tại nhìn thấy rồi, cảm thấy đặc biệt
thú vị.
"Thế nào, rất dễ nhìn sao?"
Ngữ khí chua chua bay vào lỗ tai Mộ Ti Vũ, quay
đầu liếc mắt một cái mới phát hiện Mộ Tịch Thịnh vẻ mặt ăn dấm nhìn mình, không
khỏi che miệng cười khanh khách.
"Ngươi thật là ———"
Sủng nịch sờ sờ đầu nhi tử, Mộ Tịch Thịnh bất đắc
dĩ thở dài.
Rất nhanh những thứ họ gọi đã được bưng lên. Tuy
là địa phương nhỏ nhưng khẩu vị cũng không tệ lắm. Hai phụ tử ăn ngon, đã lâu
hai người không được an tĩnh cùng nhau ăn một bữa như vậy.
Tiếp tục đón nhận ánh mắt tò mò của những người
chung quanh, cũng bỏ qua một bên không để ý tới. Đường trở về, người buồn chán
còn rất nhiều, nếu như ai cũng để ý tới không phải là quá phiền phức rồi sao?
...
"Làm sao vậy?"
Kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn tay Mộ Ti Vũ đã dừng lại
động tác, Mộ Tịch Thịnh kì quái hỏi.
Hóa ra không biết từ lúc nào Mộ Ti Vũ đã vẻ mặt
ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào góc quán, ngay cả ăn cái gì cũng quên hết. Theo tầm
mắt của y, Mộ Tịch Thịnh cũng nhìn tới ——
"Y thế nào lại ở đây?"
"Hừ, chẳng lẽ là đuổi theo cha mà đến ——"
Tức giận đem bát sữa đậu nành Mộ Tịch Thịnh đưa
tới để sang một bên, Mộ Ti Vũ bây giờ tâm tình ăn cái gì cũng không có. Khuôn mặt
nhỏ nhắn tức giận phồng lên, miệng cũng mau vểnh cao.
"Chỉ là trùng hợp mà thôi, coi ngươi
kìa!"
Bất đắc dĩ cười cười, Mộ Tịch Thịnh đối Mộ Ti Vũ
càng ngày càng bó tay, đứa nhỏ này, rốt cuộc lúc nào mới chịu lớn đây!
Chẳng qua ———
Tâm lại có chút hoảng, chưa từng nghĩ tới cư
nhiên còn có ngày gặp lại Mạc Cơ. Y ở Trục Nguyệt quốc làm gì? Có liên quan gì
đến cảm giác bất an của hắn ngày hôm qua không? Nhãn thần không khỏi tối sầm xuống,
biểu tình trên mặt biến hóa khó lường.
"Cha, cha ——"
"Ách, Vũ nhi, làm sao vậy?"
"Không có việc gì, ta không muốn ăn nữa, muốn
tìm một chỗ nghỉ ngơi!"
"Được."
Tiện tay ném một khối bạc vụn lên bàn, Mộ Tịch
Thịnh lôi kéo Mộ Ti Vũ bước nhanh ly khai, thân ảnh cả hai rất nhanh biến mất
trong đám người.
...
"Vô Hoa, Tịch Viễn!"
Nhìn bóng dáng hai người, trên mặt Mạc Cơ nổi
lên nụ cười hứng thú.
"Tiểu Mạc, ngươi làm sao vậy? Làm gì mà cười
gian trá thế?"
Hai nam tử bên cạnh hiếu kì hỏi.
"Không có gì!" Cười che giấu, "Ai
ô, công tử gia của ta, hai người các ngươi còn không mau lên một chút, chúng ta
hiện tại là đang lẩn trốn nha!"
Nói xong, hai nam tử ngẩn ra, sau đó động tác liền
nhanh lên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét