Chương 17
Khang Hi năm thứ 18, bình định Tam phiên trên đà thắng lợi. Khang Hi vốn
nên hăng hái lại luôn than thở, mặt mày âm trầm.
Không có gì lạ, cũng bởi vì tiểu thái tử ngày càng lớn, chúng thần tử bắt
đầu nhao nhao thượng tấu, muốn thái tử rời khỏi Càn Thanh cung, khai cung ở riêng.
Trên triều vì chuyện này mà tranh luận không ngừng, phe Tác Ngạch Đồ cầm đầu tất
nhiên là không muốn thái tử rời khỏi bên người Khang Hi. Những đại thần khác lại
đều có băn khoăn, có thể được đứng trên triều đường thảo luận chính sự, mấy ai
là không liên quan đến hậu cung. Bọn họ sớm đã bất mãn thái tử tần đó tuổi rồi
còn ở cùng Khang Hi, chẳng qua không biết làm sao Khang Hi đối chuyện này luôn
chuyên quyền độc đoán, bọn họ cũng không có cách nào. Hôm nay tất nhiên là đều
hùa nhau đòi thái tử khai cung ở riêng.Về nhóm hậu cung phi tần, không phải xuất
thân con em bát kì thì cũng nhiều ít có liên quan. Từ khi Khang Hi sủng ái thái
tử, hậu cung tuy rằng vẫn có tin vui nhưng bù không nổi cho thái tử, Khang Hi vì
tiểu thái tử lại càng giảm bớt số lần đến hậu cung. Cho dù đến cũng là vội vàng
mà đến, vội vàng ân ái rồi vội vàng rời đi, có muộn đến mấy cũng phải trở về
Càn Thanh cung dỗ thái tử ngủ. Lâu dần đám phi tần tất nhiên là bất mãn, đi nói
với người trong nhà, những đại thần có liên quan đương nhiên cũng bất mãn theo.
Phải nhớ rằng ngài sủng ái thái tử, không sao, nhưng đến một chút tâm tư
cũng không để cho bọn ta, bọn ta sau này còn có thể sống yên ổn sao? Khang Hi còn
thường thường ở trước mặt chúng thần tán dương thái tử thông minh. Thế nhưng đứa
bé đó còn nhỏ như vậy, có thể nuôi lớn hay không đã là vấn đề. Bây giờ lại muốn
những đại thần tâm tư linh hoạt khó dò đó đặt cược, đem tiền đồ của mình giao
cho một đứa nhóc miệng còn hơi sữa, không phải là đùa giỡn hay sao? Xưa giờ chốn
đế vương vô tình, cuối cùng có thể trèo lên đế vị cũng chỉ có một số ít là thái
tử.
Đủ lý do như vậy, đại thần Mãn Hán đều không đồng ý cho thái tử ở lại Càn
Thanh cung rồi. Trên triều tranh luận không ngừng, bo bo giữ mình có, hùng hổ dọa
người cũng có, nháo đến Khang Hi mặt càng ngày càng đen hơn nhưng vẫn chậm chạp
chưa có quyết định.
Khang Hi tất nhiên không muốn thái tử dọn ra ngoài. Nhi tử nuôi nhiều năm
như vậy, một khi để thoát khỏi phạm vi khống chế của bản thân, hắn không cách nào
đoán biết kế tiếp sẽ xảy ra cái gì. Kiếp trước phụ tử ngăn cách thủy chung để lại
sợ hãi trong lòng hắn. Hai người kiếp trước không phải bởi vì thấu hiểu không đủ,
đằng sau bị tiểu nhân châm ngòi, nghi ngờ lẫn nhau mới dần dần xa cách sao? Hôm
nay, thái tử còn nhỏ như vậy, chính mình không ở cạnh nó, một khi bị đám nô tài
bên dưới dưỡng hư, đầy tớ khích bác, chẳng phải là lại muốn mất con sao? Hắn tất
nhiên là không muốn như vậy nên mới hết lần này đến lần khác đè việc này xuống.
Biết rõ là không hợp với quy củ tổ tông, phóng mắt nhìn xem khắp các triều đại
đổi thay đều không có nhi tử nào cùng phụ thân ở chung một phòng. Huống chi từ
khi Đại Thanh khai quốc tới nay, đến mẫu thân cũng không thể nuôi dưỡng con của
mình, bảo hắn, đường đường một hoàng đế đương triều đi nuôi con, hắn tự nhiên
biết rõ là chuyện không thích hợp, không phải kế lâu dài. Tiểu gia hỏa là thái
tử, chung quy cũng sẽ đến ngày phải độc lập. Hắn luôn nghĩ có thể lưu lại ngày
nào hay ngày đó, cho tới hôm nay.
Vừa nghĩ tới Càn Thanh cung về sau sẽ vắng vẻ, không còn thân ảnh tiểu
gia hỏa chạy nhảy khắp nơi, hắn đã cảm thấy thật khó có thể tiếp nhận.
Lại cuối cùng chống không được áp lực đến từ cả triều đình lẫn hậu cung,
Khang Hi năm thứ 18, hắn hạ lệnh sửa chữa phía đông Tử Cấm Thành cùng điện Phụng
Thiên ở giữa Phụng Từ điện, cải thành Dục Khánh cung, làm Đông cung cho hoàng
thái tử.
Như trước, cùng một địa phương, cùng một địa điểm. Kiếp trước, từ sau
khi Dận Nhưng bị phế, hắn liền niêm phong Dục Khánh cung, cả đời còn lại không
hề bước vào một bước, cũng niêm phong tâm tư pha tạp của chính mình. Trong lòng
hắn, nơi đó chỉ thuộc về y, vĩnh viễn chỉ thuộc về y. Đó là nơi đại biểu cho kỳ
vọng ban đầu của hắn đối với y, dù là phần kỳ vọng này cuối cùng theo thân ảnh
rời đi của y mà tiêu tán phía chân trời. Y như trước là chủ nhân duy nhất của tòa
cung điện này, không phải một trong những, mà là duy nhất.
Dù là về sau tòa cung điện đó thay đổi vô số chủ nhân. Nó vẫn như lúc
ban đầu, thuộc về thái tử phong hoa tuyệt đại độc nhất vô nhị mà Khang Hi luôn
hướng tới. Phong quang nửa đời, cuối cùng chết trong tịch mịch, truyền kì siêu
nhiên tuyệt thế, kết thúc cũng chỉ là nhân sinh vô thường. Năm tháng trôi qua,
lịch sử tàn khốc, trong chốn hồng trần có lẽ không bao giờ nữa… có thể tìm được
dấu vết phong hoa tuyệt đại của y.
Kiếp này, đợi hắn lần nữa hạ bút ghi xuống đạo thánh chỉ kia, trong lòng
của hắn có vô vàn phức tạp. Sở dĩ hắn như trước chọn nơi này làm Đông cung của
thái tử, một phần vì nó ở gần Càn Thanh cung nhất, một phần là bởi áy náy trong
lòng hắn còn chưa được cởi bỏ. Y thủy chung là người thừa kế duy nhất trong lòng
hắn, kiếp trước hắn nợ y, hắn muốn trả lại cho y, cho thái tử phong hoa tuyệt đại
độc nhất vô nhị của hắn.
"Hoàng a mã." Tiểu thái tử nghiêng đầu kéo tay Khang Hi, nghi
hoặc nhìn Khang Hi trước mắt vẻ mặt như hết sức thống khổ.
Cung điện bắt đầu sửa chữa rồi, Khang Hi dẫn tiểu thái tử đi tới chỗ này,
bùi ngùi mãi thôi. Hết thảy đều như trở về ngày hôm qua, về giấc mộng đã lâu đó.
Nghe thái tử gọi, Khang Hi lúc này mới lấy lại tinh thần, kéo lên một nụ
cười, cúi người, sờ sờ cái đầu nhỏ, nhìn thẳng vào tiểu thái tử, "Bảo
Thành, sao vậy?"
"Hoàng a mã, ôm." Tiểu thái tử giang hai tay, hai mắt cười híp
thành đường chỉ.
Khang Hi bất đắc dĩ lắc đầu, ôm lấy nó, nhìn địa phương đang thi công phía
xa xa nói: "Nơi này sắp sửa xong, về sau Bảo Thành phải một mình ở lại chỗ
này rồi, Bảo Thành về sau nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?"
Khang Hi rất không nỡ mà nói.
Tiểu thái tử có chút kinh ngạc, vừa nghe đến phải ly khai Khang Hi liền
vô thức ôm chặt cổ hắn không buông tay, tựa ở trên vai hắn, mím môi, thật lâu
không nói gì.
Khang Hi lại cho rằng nó chỉ là mệt mỏi, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ
ôm lấy nó.
Đêm dài người tĩnh, Khang Hi giúp tiểu thái tử tắm rửa xong, ôm nó lên
giường, giúp nó dịch tốt chăn mền, quay người liền muốn rời đi. Chung quy cũng
phải trưởng thành, hắn muốn nhi tử học cách độc lập, bằng không về sau đêm nó một
mình tới Dục Khánh cung, hắn cũng sẽ lo lắng.
Tiểu thái tử từ nhỏ luôn cùng Khang Hi ngủ cùng một giường, mỗi ngày đều
là Khang Hi ôm nó, dỗ nó ngủ, cho dù Khang Hi tới hậu cung rải mưa móc cũng sẽ
gấp trở về, bởi vì hắn biết rõ nếu mình không trở lại, tiểu thái tử tuyệt đối sẽ
trợn tròn mắt đến hừng đông. Cái này làm cho hắn vừa mừng lại vừa lo. Mừng là
tiểu thái tử thực dính hắn, lo chính là sẽ xảy ra loại tình huống ngày hôm nay.
Vì để tránh cho tiểu thái tử sau khi chuyển tới Dục Khánh cung, không có hắn làm
bạn sẽ không quen, hắn liền quyết tâm tập cho tiểu thái tử ngủ một mình. Quả
nhiên, tiểu thái tử thấy Khang Hi quay người muốn rời giường, liền kéo tay hắn
không buông, chớp cặp mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Khang Hi cười sờ đầu tiểu thái tử, "Bảo Thành, trưởng thành rồi, phải
ngủ một mình."
Tiểu thái tử nghe Khang Hi muốn bỏ mình mà đi, lại nhớ đến lúc hắn nói cái
gì đợi Dục Khánh cung sửa xong sẽ đưa nó một mình tới đó ở, vô thức liền cho rằng
Khang Hi muốn vất bỏ mình, "Oa… oa… ta không cần… ta không cần…" Vừa
khóc vừa náo, kéo tay Khang Hi không buông.
Khang Hi thấy tiểu thái tử khóc cũng đau lòng không nỡ, thương tiếc dỗ nó
một hồi. Tiểu thái tử lại nhất quyết không buông tay, khóc rống không ngừng.
Qua hồi lâu, vô luận Khang Hi có dỗ dành thế nào, tiểu thái tử cũng không
chịu bỏ qua. Khang Hi tuy không nỡ nhưng hắn cũng là một đế vương, hắn biết rõ
tiếp tục như vậy, tuyệt đối không được. Tiểu thái tử tóm lại vẫn sẽ phải độc lập.
Tối sầm mặt, thấp giọng quát, "Không nháo nữa, đường đường là một a
ca, khóc thành như vậy còn ra thể thống gì, còn nháo trẫm liền mặc kệ ngươi."
Tiểu thái tử hiển nhiên bị Khang Hi đột nhiên nổi giận hù sợ, gắt gao cắn
môi, cúi đầu, không dám khóc nháo nữa. Vừa nghĩ tới Khang Hi nói sẽ mặc kệ mình,
nó sợ hãi, bàn tay nhỏ bé lại như trước kéo tay áo Khang Hi không buông.
Khang Hi cắn răng, gọi người, nhẫn tâm gạt tay tiểu thái tử, vội vàng rời
đi, không dám quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, tiểu thái tử nhìn Khang Hi gạt tay mình ra, nghênh ngang rời đi,
chân liền muốn bò xuống giường, muốn đuổi theo lại bị bọn nô tài ôm trở về. Tiểu
thái tử ở trên người thái giám liều mạng cào cấu , yên lặng chảy nước mắt, gọi
"Hoàng a mã." Bàn tay nhỏ xòe ra với về hướng Khang Hi rời đi.
Khang Hi đi xa, thật lâu không dám quay đầu lại, hắn sợ mình mà quay đầu
sẽ lại mềm lòng, hốc mắt hồng lên, hiển nhiên là cực độ không nỡ. Lại nhớ tới lúc
tiểu thái tử khi còn bé bị Hiếu Trang thái hoàng thái hậu ôm đi bộ dáng có bao
nhiêu đáng thương. Thế nhưng lần này là chính hắn bỏ rơi tiểu thái tử, có lẽ đây
cũng là bất đắc dĩ của đế vương, hắn thủy chung không thể nào sống theo ý mình,
trên người hắn chung quy vẫn có quá nhiều trói buộc.
Tiểu thái tử có cảm giác bị người vất bỏ, nó cho rằng Khang Hi thật sự mặc
kệ nó rồi. Bé con vốn hoạt bát giờ lại cắn chặt môi, yên lặng chảy nước mắt, sửng
sốt không dám khóc thành tiếng, chỉ nhìn theo phương hướng Khang Hi rời đi.
Khang Hi tịch mịch thống khổ, cũng trong đêm hôm đó rót rất nhiều rượu, ép
bản thân mình không nghĩ tới tiểu thái tử im lặng thút thít nỉ non, còn có bộ dạng
đáng thương kia nữa. Mang theo men say, hắn chẳng có mục đích lang thang trong
Tử Cấm Thành, sủng hạnh một nữ nhân thân phận so với cung nữ còn không bằng. Mà
chờ hắn biết rõ chính mình phạm phải sai lầm gì thì đã là Khang Hi năm thứ 20,
đứa bé kia đã sinh ra rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét