"Gia." Thái
tử phi nhẹ giọng gọi, lo lắng nhìn thái tử đang bình tĩnh đọc sách.
Thái tử gia nửa dựa
trên bàn, ánh mặt trời chiếu lên người y, phong hoa tao nhã, ánh mắt một mực dừng
trên sách, không hề có ý ngẩng đầu nhìn thái tử phi, chỉ "Ừ" nhẹ một
tiếng, "Có việc?"
"Gia, không tới
chỗ hoàng a mã giải thích một chút sao?" Thái tử phi nhẹ giọng hỏi, vừa
nghĩ tới ngày đó thái tử cùng Khang Hi giương cung bạt kiếm liền kinh hãi không
thôi.
"Giải thích, giải
thích cái gì?" Thái tử gia bỏ sách trên tay xuống, nhấc chén trà, một bộ
khoan thai.
"Lời đồn xôn xao
mấy hôm nay…" Thái tử phi muốn nói lại thôi. Lời đồn đãi truyền ra, trong
lòng nàng cũng khó chịu không ít, thế nhưng thân đã vào nơi thâm cung, nàng chỉ
có thể đè nén chua xót trong lòng, kiên định đứng bên cạnh thái tử. Từ ngày
nàng gả cho thái tử, y cũng đã biến thành bầu trời của nàng, cuộc đời nàng đều
nằm trong tay y.
Thái tử gia lại bình
thản gõ chén, "Hoàng a mã cùng ta làm phụ tử nhiều năm, nếu chút chuyện nhảm
đó cũng chống cự không nổi, cái ghế thái tử này há có thể ngồi yên ổn
sao?" Thanh âm bình tĩnh không gợn sóng.
"Nhưng hoàng a
mã dù sao cũng là hoàng đế không phải sao?" Thái tử phi vẫn cố khuyên.
Từ lúc lời đồn đãi rải
ra, thái tử gia dứt khoát không bước chân ra khỏi cửa, đến thỉnh an Khang Hi
cũng không đi, một bộ khoan thai làm nàng nhìn cũng sốt ruột không thôi.
Khóe miệng thái tử
gia câu lên một nụ cười sáng lạn, nhưng nụ cười kia nhìn sao cũng thấy lạnh,
"Ngươi thế này có tính là lo chuyện bao đồng không? Ta còn chưa vội, ngươi
vội cái gì?" Ngữ khí rõ ràng có bất mãn.
Thấy thái tử cứng rắn
như thế, Thái tử phi cũng không thể nói thêm gì nữa, đành phải nhẹ nhàng lui ra
ngoài, đóng cửa lại.
Trong mắt tràn đầy vẻ
lo lắng, ngày ấy phụ tử bọn họ cãi nhau, nàng đến hôm nay vẫn không quên được.
Thực tế, gần đây trong cung ngoài cung đều nhao nhao đồn đêm tân hôn, thái tử
gia vì không hài lòng thái tử phi Khang Hi chọn cho mình nên đêm đó mới không ở
lại Dục Khánh cung mà ra ngoài tầm hoa vờn liễu. Quá đáng hơn, còn có người đồn
thái tử hảo nam sắc cho nên mới bất mãn. Nói gì thì nói, Thái tử phi cũng là
con nhà gia thế, có danh có tiếng, sao có thể chịu nổi.
Lời đồn đãi càng truyền
càng lớn, có xu hướng sắp khống chế không nổi. Thái tử gia ngược lại càng sung
sướng vui vẻ, không chút nào ảo não.
Giữa một đám người, đứng
mũi chịu sào chính là thái tử phi, vừa nghĩ tới đêm đó một mình ở trong tân
phòng, lời đồn đãi lan truyền nhao nhao làm nàng có chút dao động. Thế nhưng cử
chỉ của thái tử cũng không có nửa điểm không ổn, đối với nàng cũng tương kính
như tân, ngoại trừ đêm đó để cho nàng một mình ở trong phòng ra, về sau không
có như thế nữa. Luôn qua đêm ở Dục Khánh cung nhưng lại thường xuyên lấy lý do
chính sự bận rộn, ngủ lại thư phòng. Ngẫu nhiên ngủ chung với nàng cũng chỉ là
tinh khiết đắp mền, mỗi người một bên giường, ngủ.
Từ ngày vào nội cung,
nàng đã hiểu rõ bản thân không phải gả cho một người bình thường, bên người
vĩnh viễn không có khả năng chỉ có một nữ nhân là mình, nàng cũng chỉ muốn sinh
một a ca, ổn định địa vị mà thôi. Bây giờ, thấy thái tử như thế, trong lòng
nàng đắng chát không thôi, nhưng vẫn hỏi thăm qua, có phải y…coi trọng ai hay
không, nàng nguyện ý thay y nạp thiếp, coi như để cả hai sống thoải mái.
Lần đầu tiên hỏi,
thái tử gia dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, ý tứ hàm xúc trong đáy mắt giống
như mang theo một tia cười nhạo, lại chỉ lắc đầu, ra hiệu chính mình không có ý
tứ này. Lần tiếp theo nàng hỏi, y liền lộ ra không kiên nhẫn.
Dùng cao ngạo của
thái tử gia, nếu y coi trọng ai, há lại sẽ chú ý người khác có nguyện ý hay
không, chuyện này chỉ làm y tò mò cũng không vui. Chẳng lẽ chính mình không
đáng để nàng quý trọng? Người đàn bà nào cũng đều ước chồng mình giống Phòng
Huyền Linh(1)không phải sao?
Cho nên nói, thái tử
phi vĩnh viễn không tới được gần lòng của thái tử.
Thái tử gia từ chối nạp
thiếp, cộng thêm khi ở trước mặt người khác y đối với nàng tuy không tính là
quá săn sóc nhưng cũng cho nàng đủ mặt mũi, được con cưng của thiên tử săn sóc,
nàng có thể nào không thích. Thái tử gia không muốn nạp thiếp, đáy lòng nàng vẫn
có tí ti ngọt ngào, thế nhưng y luôn lấy cớ công việc bề bộn không chạm nàng.
Đã không có ý nạp thiếp
lại cũng không chịu chạm vào nàng, chẳng lẽ thái tử thực sự hảo nam sắc? Nghĩ tới
đây, thái tử phi sợ hãi.
"Không, tuyệt đối
sẽ không." Bối rối qua đi, thái tử phi lập tức khôi phục tỉnh táo, thì
thào tự nói.
Thái tử gia không chịu
đi gặp Khang Hi, nàng chỉ có thể tự mình đi. Ai bảo bọn họ đã ngồi chung một thuyền,
đã gả cho thái tử, vô luận thái tử như thế nào, tóm lại nàng vẫn phải giúp y.
Trong mắt nàng rõ ràng cũng có vẻ buồn bã, vội vàng đi về phía Càn Thanh cung.
Thái tử gia vẫn ung
dung tự tại đọc sách, phẩm trà.
Nếu như bình thường
nghe được loại đồn đãi này, thái tử nhất định sẽ tạc mao, đi khắp nơi tìm kẻ bịa
đặt tính sổ. Nhưng lần này, y biểu thị muốn ngồi xem náo nhiệt, càng muốn xem
hành động của Khang Hi. Dù sao đêm đó y đi đâu, làm cái gì, không ai hiểu rõ
hơn lão cha cặn bã kia. Thâm cung tranh đấu, một bước sai, chính là từng bước
sai.
Nguyên nhân do Khang
Hi tạo thành, không lý nào y lại đi giải quyết hậu quả, cho nên y mới bình tĩnh
như vậy, hưởng thụ nhàn nhã khó có được.
"Cái gì? Chết rồi?
Vô liêm sỉ! Các ngươi làm việc như vậy à?" Khang Hi tức giận quét tay gạt
hết đồ trên bàn, lại một chưởng hung hăng vỗ lên thư án.
"Là nô tài vô dụng,
nô tài đáng chết." Lương Cửu công công không ngừng tự tát vào mặt mình, chỉ
một hồi, khóe miệng đã chảy máu, có thể thấy được không hề nương tay với chính
mình.
"Đủ rồi."
Khang Hi quát.
Đau đầu ngồi xuống,
khuỷu tay chống lên bàn, không ngừng xoa trán.
Vốn lúc đầu lời đồn
chỉ là đám nô tài trong Dục Khánh cung lén rỉ tai nhau, nói thái tử gia đêm tân
hôn không có ở trong Dục Khánh cung. Không biết sao lời đồn càng truyền càng thổi
phồng, biến thành thái tử hảo nam sắc, còn truyền ra đến ngoài cung.
Đợi Khang Hi nghe được
tiếng gió, thế cục đã không thể che đậy. Phụ tử bất hòa, thái tử hảo nam phong,
hết thảy nghe sao thật quen thuộc. Đời trước, hắn không phải là vì tin tưởng
cái này mới dẫn đến kết cục như vậy sao. Nếu như, nếu như hiện tại không phải hắn
cùng thái tử một chỗ thì hôm nay có phải hắn cũng sẽ tin tưởng hay không? Đáp
án này chính hắn cũng không biết. Chỉ là chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến hình ảnh
của thái tử. Cho dù hắn biết rõ thái tử trong sạch nhưng thứ hắn muốn chính là
diệt khẩu.
Khang Hi dùng tốc độ
sét đánh không kịp bưng tai, không mất bao lâu liền tra được chuyện lời đồn, vốn
định giao cho nội vụ phủ xử lý, lại nghĩ đến nội vụ phủ cũng khó giữ bí mật nếu
nhiều người biết, để truyền đi không tốt, dù sao đây cũng không phải việc tốt đẹp
gì. Cho nên trước mắt để Lương Cửu công công bí mật dẫn người tới bắt giữ kẻ đó
trước rồi tự mình thẩm vấn, muốn bắt kẻ đứng sau màn hạ độc thủ.
Không nghĩ đến thời
điểm bọn Lương Cửu công công tới thì đã thấy tên tiểu nô kia treo cổ tự tử chết
trên xà nhà, mới bối rối trở về báo Khang Hi.
"A ~ Có thể
trùng hợp như vậy sao?" Khang Hi cười lạnh, mở mắt, trong mắt tràn đầy sát
khí, "Bất quá chỉ là một nô tài trong phòng tạp dịch mà lại có gan như thế,
dám gieo lời đồn đãi bôi nhọ thái tử." Càng là như thế, lòng nghi ngờ của
Khang Hi càng sâu, càng cảm thấy sau lưng có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào bọn
hắn, làm cho hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
"Hoàng thượng,
thái tử phi cầu kiến." Mặt sưng phù như bánh bao, Lương Cửu công công cúi
thấp người nói.
"Nàng tới làm
cái gì?" Khang Hi thì thào tự nói, lông mày bất tri bất giác nhíu lại,
bình tĩnh, "Cho vào."
Thái tử phi đi vào,
bình tĩnh thỉnh an, sau đó mới chậm rãi nói, ý tứ chủ yếu là thái tử đối với
mình rất tốt, mình cũng tận tâm hầu hạ thái tử gia.
Quả nhiên, Khang Hi
nghe xong lập tức đen mặt, "Còn có việc?"
"Kính xin hoàng
a mã vì thái tử làm chủ, thái tử vô tội." Thái tử phi không ngừng dập đầu.
"Được rồi, đứng
lên đi." Tiếng dập đầu bình bịch làm hắn không đành lòng, "Trẫm cùng
thái tử làm phụ tử nhiều năm, trẫm nếu không tin thái tử, sao có thể đem bảo tọa
thái tử giao cho y." Khang Hi thản nhiên nói, hai người họ tuyệt đối vẫn
là phụ tử.
"Hoàng…"
Thái tử phi còn muốn nói tiếp.
Khang Hi nhắm mắt,
bình tĩnh nói, "Việc này trẫm đều đã có dự định, ngươi không cần kinh hoảng."
Khang Hi lại hạ lệnh ban thưởng cống phẩm tiến cống cho thái tử, cho thái tử
phi mang về. Coi như là nói cho nàng biết, quan hệ của bọn họ rất tốt, không có
chuyện phụ tử bất hòa, trong lời nói rõ ràng còn có thể cảm nhận được sự quan
tâm của hắn.
"Nhi thần cáo
lui." Thái tử phi nước mắt nước mũi trở về.
Khang Hi nhíu mày
càng chặt, hắn suy nghĩ thật lâu, là ai lại có thù hận lớn như vậy với thái tử
và hắn. Trong đầu loại bỏ một đống người, cuối cùng tập trung vào một người duy
nhất, "Dận Chân."
Trực tiếp hạ chỉ lệnh
Dận Chân hỏa tốc tiến cung.
Dận Chân vừa bước vào
Càn Thanh cung, trước mặt liền bay đến một quyển tấu mang theo nộ khí của Khang
Hi, nếu không phải hắn tai mắt lanh lẹ, quyển tấu này tuyệt đối có thể để lại
trên mặt hắn một vết máu.
"Nói, chuyện này
có phải do ngươi làm không?" Khang Hi đi thẳng vào vấn đề, trong mắt là
sát khí đè nén, "Đừng có khiêu chiến với kiên nhẫn của trẫm."
Đêm đó, trừ mình ra,
Dận Chân là người duy nhất gặp thái tử, huống chi Dận Chân cũng có cùng loại
tâm tư với mình. Đời trước muốn cướp cái ghế hắn đang ngồi, đời này lại muốn cướp
người của hắn, Khang Hi đột nhiên cảm giác được đứa con trai này từ nhỏ đã là một
tai họa.
Cộng thêm thủ đoạn
quá mức quen thuộc, làm cho hắn không thể không nghĩ tới Dận Chân, đời trước
cũng là đứa con này làm như vậy mới dẫn đến kết cục bi đát kia.
Khang Hi cho rằng, Dận
Chân bởi vì bị hắn cướp đi thái tử cho nên mới làm ra chuyện này, việc hắc ám
như thế, trừ Dận Chân, hắn cảm thấy không còn ai khác có khả năng.
Dận Chân một mực quỳ
gối nhưng lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn Khang Hi, cúi đầu liếc mắt, thản
nhiên nói, "Hoàng a mã cảm thấy nhi thần sẽ ngốc như vậy? Không nói đến việc
này tổn thương tới thái tử bao nhiêu, nhi thần vẫn luôn bị ngài giam trong phủ
bế môn tự quá. Thiên hạ này cho dù vẫn là của ngài, sợ là ngài cũng không yên
tâm nổi về ta." Ý tứ kia còn kém nước nói thẳng, ngươi không phải luôn cho
người giám thị ta sao? Ta muốn làm việc mờ ám cũng không có dễ dàng như thế.
Khang Hi cũng không
phải kẻ ngốc, suy tư một lát cũng bình tĩnh lại. Người ám toán sau lưng này thủ
đoạn cao tay, làm cho hắn không thể không xấu hổ, có thể bày trò gài hắn, còn
làm cho ba người bọn họ ngờ vực lẫn nhau.
Ai bảo chuyện này nhắm
tới thái tử, thủ đoạn lại giống Dận Chân, cuối cùng quyết sách lại là hắn, một
mũi tên trúng ba con chim.
Nếu như đêm đó người ở
cùng thái tử không phải là hắn, nương theo hành động kiếp trước của thái tử,
Khang Hi mặc dù sẽ tin tưởng, che chở y nhưng mầm mống nghi kị nhất định sẽ bị
gieo xuống.
Thời gian giống như đột
nhiên dừng lại, xung quanh yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Khang Hi nhíu chặt lông mày, ngón tay không ngừng gõ nhẹ lên mặt bàn. Dận Chân
quỳ bên dưới cũng nhíu mày. Hai người đều đã từng làm đế vương, đều suy nghĩ
sâu xa, cũng đều cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh thổi qua.
"Ta/Trẫm…"
Hai người đột nhiên đồng thanh muốn nói gì đó.
Dận Chân nghĩ tới vô
số người, đột nhiên nhớ tới ngày đó thái tử đại hôn nhìn thấy đứa bé kia, ẩn ẩn
làm cho hắn có loại cảm giác quen thuộc. Nếu như là người ấy, hết thảy liền trở
nên hợp lý. Khang Hi một mực đem trọng điểm đặt lên người trưởng thành, không
chút nào đem tiêu điểm chú ý đến hài tử.
Khang Hi là loại người
chú ý toàn cục, hào khí vạn trượng, còn Dận Chân di truyền tính cẩn thận từng
li từng tí của mẹ hắn Đức phi, mọi thứ đều cẩn thận đến cực hạn. Đối với những
người đã từng gặp qua, một khi có chút nghi kị thì chỉ cần liếc một cái hắn đều
nhớ.
Trong mắt Dận Chân có
một loại kiên định như hiểu rõ, tất nhiên không thoát khỏi mắt Khang Hi. Mà Dận
Chân tuyệt đối sẽ không nói rõ cho Khang Hi biết, không chỉ bởi vì hắn không
tin Khang Hi mà còn bởi hắn không thích đánh cuộc chiến mình chưa nắm chắc. Cho
tới bây giờ, hắn chưa bao giờ nói ra chuyện mình chưa xác định. Hắn mở miệng chỉ
là muốn thỉnh cầu Khang Hi cho mình cơ hội, lại để cho mình rút lui điều tra việc
này.
Khang Hi suy tư một
lát, quyết định đem chuyện này giao cho Dận Chân xử lý, bởi phóng mắt nhìn hết
những người bên cạnh, còn có phong cách xử sự, không ai so với Dận Chân thích hợp
hơn, càng quan trọng hơn là hắn sẽ không bán đứng thái tử.
Mà Dận Chân trong mắt
hiện tinh quang, Khang Hi đã biết, hắn khẳng định Khang Hi đã biết cái gì đó.
Giơ tay ra hiệu Dận
Chân đừng nói nữa, Khang Hi nhàn nhạt mở miệng, "Không cần nhiều lời, chuyện
này trẫm giao cho ngươi đi làm. Trẫm cho ngươi thời gian 7 ngày, trong 7 ngày,
nếu ngươi không thể cho trẫm một câu trả lời thuyết phục thì trở về Giang Nam
đi, không cần về triều nữa." Lãnh đạm nói.
Không có áp lực sẽ
không có động lực, đây là một lý do, càng quan trọng hơn là Khang Hi cũng là kẻ
tiểu nhân. Dận Chân lưu lại kinh thành, cách thái tử quá gần, làm cho hắn lo lắng.
Nếu như Dận Chân điều tra ra thì tốt, nếu không tra ra thì vừa vặn cho hắn một
cái cớ đuổi xéo mối nguy hiểm này đi. Hành động song toàn, không có lý do gì để
bạc đãi chính mình cả.
Dận Chân chân trước vừa
đi, chân sau đã có một thân ảnh đen sì xuất hiện trước mặt Khang Hi, "Theo
dõi sát cho trẫm, thời điểm thích hợp, ngươi tự biết phải làm gì."
"Nô tài hiểu
rõ."
Chú thích:
(1) Phòng Huyền Linh: "Gia Cát Lượng đời
Đường", vị tể tướng được vua Đường Thái Tông Lý Thế Dân cũng như các quan
trong triều rất kính nể, trọng vọng. Làm quan to nhưng rất nể trọng vợ, cả đời
chỉ biết đến vợ, không lấy thê thiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét