“Thật xin lỗi, giáo sư Taylor, em không thể
đáp ứng lời mời của thầy rồi.”
Harry giơ tay đẩy đẩy tay Voldemort,
Voldemort lại giống như không phát hiện, không hề nhúc nhích. Harry nhíu mày,
quay người đối diện Voldemort, khiến hắn không thể không lỏng tay ra. Harry lại
bước một bước về phía Cho Chang, thể hiện rõ ràng là mình muốn giữ khoảng cách
với Voldemort.
Voldemort vì động tác ngoài ý muốn của cậu mà
nhíu mày.
Harry lại nói, “Em còn có việc bận ạ.”
Nhìn các cô gái bởi câu nói của mình mà vừa bất
mãn vừa vui vẻ xung quanh, cậu biết, các cô không thích cậu làm Voldemort mất mặt
nhưng cũng không muốn cậu có thể độc chiếm lấy “Chân ái” giáo sư của họ.
Vì thế, cậu lại bổ sung thêm một câu, “Giáo
sư Taylor, nếu thầy có thời gian, chi bằng đi trả lời thắc mắc của các học sinh
nữ đi, em nghĩ họ sẽ rất vui. Có thể làm nhiều học sinh vui thích như vậy, em
nghĩ đến các giáo sư khác cũng sẽ cảm ơn thầy.”
Nếu là trước kia, Harry có lẽ sẽ không thể
nói ra mấy lời lươn lẹo như vậy nhưng từng ở trong mộng đấu võ mồm với
Voldemort lâu như thế, chung quy có một vài thứ cũng sẽ thành thói quen. Ra khỏi
trò chơi trong mộng, Harry cảm thấy chính mình cũng bị lây một phần hương vị của
Slytherin, cái loại trưởng thành ngoài ý muốn đó thật không biết nên coi là tốt
hay không tốt.
Cậu đem con mèo đang cuộn tròn trong lòng
mình trả cho Voldemort.
Bánh bao bị đánh thức, tuy thân thể đã được
Voldemort tiếp lấy nhưng móng vuốt vẫn bấu lấy vạt áo Harry, đáng thương “meo”
một tiếng. Harry đối với chú mèo này vẫn thực ôn nhu, mỉm cười xoa xoa đầu nó,
nhưng bàn tay còn lại vẫn lưu loát đẩy vuốt mèo ra khỏi áo.
Xong xuôi, cậu cười cười nhìn Cho Chang đứng
bên cạnh. Bộ dạng Harry vốn không tồi, cộng thêm cái mác Cậu bé cứu thế, vốn đã
rất thu hút phái nữ. Gần đây khí chất toát ra trên người cậu còn càng ngày càng
trầm ổn nhưng lại không mất đi nhiệt huyết đặc trưng của nhà Gryffindor, kiểu
hình nam sinh vừa thành thục vừa ngây ngô này luôn có lực hấp dẫn khó hiểu đối
với nữ sinh.
Cho nên, khi Harry vừa dịu dàng vừa ngượng
ngùng nở nụ cười, có không ít nữ sinh xung quanh có loại xúc động muốn ôm tim.
‘Mẹ ơi, mau gả con cho Cứu thế chủ đi!’
Nếu thế giới phù thủy có trò hiện caption lên
màn hình như TV ở thế giới Muggle, dám chắc những lời này sẽ ting ting ting
choán hết màn hình.
Tất nhiên, mấy cái này Harry không thể nhận ra,
cậu chỉ tiếp tục nói chuyện với Cho Chang, “Nếu bồ không để ý thì để tớ chỉ cho
bồ, tớ nghĩ… giáo sư Taylor đang rất bận.”
Những lời này đều có ý ám chỉ, Cho Chang nhìn
vòng người vốn vì giáo sư Taylor mà tụ tập xung quanh, cũng mỉm cười.
“Đương nhiên là tớ không thể ý rồi.”
Bên này, hai người ung dung tán gẫu.
Bên kia, quý ngài Voldemort bị ngó lơ, tâm
tình trở nên không xong.
Kỳ thật, chuyện Voldemort muốn làm ở Hogwarts
đã hoàn thành, lý do lựa chọn thừa dịp Dumbledore chưa trở về, tiếp tục ở lại
Hogwarts, hắn không thể không thừa nhận là vì bản thân muốn tiếp xúc với Harry
nhiều hơn.
Cái loại cảm giác muốn thân cận người khác
này hắn một chút cũng không quen, mặc dù có chút ngoài kế hoạch nhưng cũng
không ảnh hưởng gì mấy, Voldemort cũng không tận lực đi ngăn cản bản thân. Huống
hồ ngày xưa Voldemort đã có mong muốn được làm giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc
ám, đi dạy thêm vài ngày cũng không tồi.
Về phần cố ý vô tình thả hormone hấp dẫn một
đám học sinh sùng bái, lúc đầu là để trêu chọc Harry một chút, chính là phần
sùng bái này có đôi khi cũng trở thành phiền toái.
Tỷ như, kỳ thực hôm nay hắn ra khỏi văn phòng
vốn là tính lấy cớ đi tìm mèo để gặp Harry, không nghĩ mới tới hành lang đã bị
một đám phù thủy nhỏ vây quanh, líu ríu hỏi một đống vấn đề.
Cảnh này hồi Voldemort còn học ở Hogwarts cũng
từng trải qua. Chẳng qua nữ sinh hồi đó không có bạo dạn như bây giờ, dáng vẻ cũng
không bám dính như hiện tại, đuổi cũng đuổi không nổi.
Trước khi Harry xuất hiện trên hành lang, Voldemort
đang bị vây trong trạng thái phiền táo. Trên mặt vẫn duy trì trạng thái hoàn mỹ
nhưng trong lòng chỉ muốn vất cho đám người xung quanh một đống Avada Kedavra thôi.
Tất nhiên, nếu hắn còn muốn ở lại Hogwarts thì không thể làm như vậy.
Nếu không êm đẹp đuổi nổi đám phù thủy nhỏ này
đi, hắn chỉ sợ cũng không có cơ hội ở lại một mình với Harry. Từ sau khi ở Rừng
Cấm trở về, Voldemort luôn luôn có cảm giác bất an. Tuy cảm giác không quá mãnh
liệt nhưng ngọn nguồn hiển nhiên là xuất phát từ Cứu thế chủ, cho nên hắn thật
muốn dùng tình cảm mạnh mẽ của Harry để hòa tan loại cảm giác khó chịu này của
bản thân.
Cơ mà Harry sau khi từ Rừng Cấm trở về vẫn luôn
trưng ra khuôn mặt lãnh đạm, đến một ánh mắt tạc mao cũng không có.
Vậy nên khi nhìn thấy Harry xuất hiện trên hành
lang, còn ôm theo con mèo xám trắng, Voldemort chỉ cảm thấy tâm trạng trong nháy
mắt tốt lên rất nhiều, đến ngữ khí trả lời đám vấn đề xung quanh cũng tốt hơn một
chút.
Dư quang khóe mắt hắn vẫn luôn dõi theo Harry,
còn Harry trừ lúc đầu hơi liếc liếc mắt về chỗ này ra thì sau đó liền không nhìn
đến nữa. Thậm chí tiêu điểm tầm mắt của cậu chưa từng dừng trên người hắn, giống
như chỉ là bị đám đông nhao nhao làm chú ý, theo bản năng lướt mắt qua xem có
chuyện gì không mà thôi.
Vì thế, Voldemort định dùng câu trả lời của mình
trêu chọc Harry một chút, hấp dẫn lực chú ý của cậu. Lúc hắn nghĩ mưu kế của mình
sắp đạt thành thì nữ sinh Ravenclaw kia lại đi qua nói chuyện với Harry. Nhìn
thái độ Harry nói chuyện với nữ sinh kia, so với thái độ lúc đối mặt với mình
như quay ngoắt 1800, Chúa Tể Hắc Ám bỗng cảm thấy trong lòng bất mãn
hết sức.
Thậm chí, quý ngài Voldemort còn có xúc động
muốn trộm ếm một bùa nguyền rủa sau lưng Cho Chang!
Nhìn Harry tựa hồ đã hoàn toàn quên mất mình,
tính toán theo nữ sinh kia rời đi, quý ngài Voldemort mới quyết định đi lên ngăn
cản. Hắn nhìn ra con bé kia có hảo cảm với Harry, còn Harry tuy rằng thích hắn
nhưng thái độ đối lập hoàn toàn của cậu khiến hắn không thể không có cảm giác mất
an toàn.
Chính là hắn không nghĩ tới Harry có thể nhẹ
nhàng hóa giải cục diện, còn dùng thái độ giả dối lại xa cách cự tuyệt hắn. Ánh
mắt xanh biếc được che giấu cẩn thận, thể hiện ra chỉ có lễ phép và tôn trọng nên
có đối với giáo sư.
Nhưng đó không phải thứ Voldemort muốn nhìn
thấy.
Ôn nhu cũng được, giãy dụa cũng tốt, thậm chí
là hận thù mạnh mẽ cũng làm Voldemort cảm thấy tốt hơn là ánh mắt giống như nhìn
người xa lạ hiện giờ.
*****
Không còn bị Voldemort ngăn trở, Harry và Cho
Chang thuận lợi rời khỏi đám đông.
Cũng có cảm tình với Harry, Cho Chang mơ hồ cảm
giác giáo sư mới tới có tâm tư khác với cậu, tất nhiên, cô cũng không có ý định
nói cho Harry biết.
Cô mỉm cười, hỏi xong vấn đề của mình, nghe Harry
giảng giải, lại hàn huyên với cậu vài câu, rồi hẹn lần sau có rảnh sẽ hẹn nhau đi
chơi, hai người liền tạm biệt.
Cô xem ra hiện tại Harry không thích mình
nhưng điểm đó cũng không ngăn trở cô tính toán từng bước tiến tới khiến Harry lại
thích mình.
Là một nữ sinh Ravenclaw thông minh, cô có tự
tin này.
Harry sau khi tạm biệt Cho Chang liền vội vã
chạy tới tầng hầm.
Cậu hít sâu một hơi, gõ cửa.
Một lát sau, cửa mở, Snape mang theo biểu tình
không kiên nhẫn xuất hiện trước mặt cậu.
“Có chuyện gì, Potter?”
“Giáo sư Snape, em có chuyện muốn nói cho thầy
biết.” Đây là lần đầu tiên Harry dùng loại ngữ khí chân thành này nói chuyện với
giáo sư Snape, điều này khiến lão trầm mặc một hồi.
Snape dừng một chút, cảnh giác nhìn một vòng
chung quanh rồi mới bước sang bên cạnh một bước, để Harry tiến vào.
Harry vào phòng, Snape liền đóng cửa lại, lại
ếm vài bùa im lặng lên cửa.
“Mi có thể nói,” Ánh mắt đen hoắm của Snape nhìn
chằm chằm Harry trong chốc lát, “Hy vọng mi không có làm lãng phí thời gian của
ta.”
“Là chuyện liên quan đến người kia.”
Harry nói, cậu ước chừng Snape cũng biết cậu
muốn nói đến chủ đề gì, nếu không cũng sẽ không hạ nhiều chú ngữ phòng hộ lên cửa
như vậy.
“Hẳn là không có ai nhìn thấy em đến đây, hắn
hiện đang bị một đám học sinh quấn lấy, còn đang ôm con mèo kia nữa. Cho nên giáo
sư Snape, thầy có thể nói cho em biết trước, thầy theo phe Hội Phượng Hoàng, đúng
không?”
Tuy là câu hỏi nhưng Snape nghe ra trong ngữ
khí của thiếu niên trước mặt là ý tứ khẳng định. Lão rất muốn giống như mọi khi
cạnh khóe thằng nhóc này vài câu rồi dùng giọng điệu ‘Mắc mớ gì tới mi’ để
trả lời, nhưng cuối cùng, lão chỉ mấp máy môi rồi gật đầu.
“Đúng vậy.”
Lão nhìn thấy thằng nhóc mắt xanh giống như
thở phào một hơi. Cái loại cảm giác giống như được tin cậy này làm lão cảm thấy
rất không thoải mái, thậm chí còn có chút khó chịu.
“Vậy thì sao? Nếu mi chỉ muốn xác nhận chuyện
này thì mi hiện tại có thể đi rồi, Potter.” Snape hạ lệnh trục khách.
Bí mật vốn không muốn cho ai biết lại lộ ra
trước mặt người mình không muốn nhất, Snape thực không muốn nhìn mặt thằng nhóc
có vẻ đã biết hết mọi thứ này nữa. Cảm giác xấu hổ khiến lão có suy nghĩ trực
tiếp buông tay nhưng nghĩ đến Lily, Snape vẫn nhịn xuống.
“Giáo sư Snape, thầy có biết về Trường Sinh
Linh Giá không?”
“Cái gì?”
Snape đương nhiên biết Trường Sinh Linh Giá,
chỉ là những lời này lại đột nhiên thốt ra từ miệng Harry khiến lão có chút phản
ứng không kịp.
“… Ta biết. Nhưng Potter, mi làm sao biết được?
Nếu như mi biết được từ mấy nơi nguy hiểm như là Khu sách cấm thì ta không thể
không trừ điểm của nhà Gryffindor…”
Lão còn chưa nói xong đã bị Harry ngắt lời.
“Vậy giáo sư Snape, thầy có biết em cũng từng
là một trong những Trường Sinh Linh Giá của Voldemort không?”
==================================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét