Chương 70: Nagini lảm nhảm
Lâu lắm rồi mới post chương mới (T_T) Chủ nhà sắp sinh em bé nên chắc thời gian tới cũng không edit tiếp được. Nhưng mọi người yên tâm, cái hố này nhất định ta sẽ lấp hết. Vấn đề chỉ là thời gian thôi (TT_TT)
Hoa văn thủy
tinh trong hành lang lấp lánh dưới ánh trăng thanh lãnh, trên mặt đất là những
cái bóng cao thấp khác nhau. Nhưng toàn bộ Hogwarts không bởi vì đã vào đêm mà
có vẻ yên tĩnh. Nơi nơi đều là tiếng va đập và tiếng nổ, huyên náo giống như một
ngày lễ ở thành phố lớn của Muggle.
Harry bước
nhanh dọc theo hành lang.
Cậu không nhớ rõ mình đã trèo lên bao nhiêu tầng lầu nhưng ít ra chiến hỏa còn chưa lan đến chỗ này.
Phía sau vẫn
là Nagini đang không nhanh không chậm phát ra tiếng vảy ma sát với mặt đất và
tiếng xì xì uy hiếp.
…. Ừ thì … Nếu
ngươi không phải là một xà khẩu thì sẽ thực sự tưởng rằng đó là uy hiếp…
Harry nghe
"đại tiểu thư" Nagini oán giận mà có chút dở khóc dở cười.
Cái gì mà Tom
thật quá đáng, gần đây không chịu cho ta ăn bánh ngọt, thật không muốn làm việc
giúp hắn mà; cái gì mà thật muốn trở lại làm người để đi dự lễ hội; rồi cái gì
mà thịt người không ngon tí nào cả, hoàn toàn thua xa bánh pudding bơ….
…
Harry chỉ cảm
thấy, nếu không phải vết thương trên người vẫn còn đau âm ỉ thì cậu thật sự sẽ
quên mất bản thân đang ở nơi chiến trường mà nơi lỏng. Một địch nhân không
nghiêm túc như vậy kì thực cũng là một chuyện khiến người ta đau đầu. Ít nhất,
nếu lát nữa thật sự phải ra tay giết đại xà này, Harry cảm thấy chính mình có lẽ
sẽ hơi mềm lòng.
Đúng là không
xong mà!
Cậu bấm vào
lòng bàn tay, nhắc nhở bản thân dù đại xà này luôn có vẻ dễ thương nhưng trên
thực tế nó cũng đã nuốt không ít thành viên Hội Phượng Hoàng.
Harry tiếp tục
đi về phía trước. Cậu không cắt đuôi Nagini không phải vì cậu không thể mà là
vì cậu hiểu xà ngữ, biết Nagini không có tính giết mình, hiện tại hẳn là tương
đối an toàn. Cho nên sau khi phát hiện Voldemort rời đi, cậu liền nghĩ muốn dụ
con đại xà này đến nơi vắng người giải quyết, sau đó mới tụ họp lại với các
thành viên khác.
Nhìn từ cách
con đại xà này quật đuôi nát một vách tường có thể thấy lực sát thương của nó
thực sự không nhỏ.
Nếu dẫn nó tới
chỗ có người, khẳng định sẽ khiến không ít người bị thương.
Mà Nagini đi
phía sau hoàn toàn không biết tâm tư của Harry.
Nó chỉ biết
Tom bảo nó đi làm gì thì nó sẽ làm cái đó. Nếu Tom bảo nó đi theo thằng nhóc
tóc rối mắt xanh kia thì nó sẽ đi theo. Nagini nhìn bóng dáng hơi gầy yếu phía
trước, xì xì phun đầu lưỡi.
[Harry Potter
hóa ra trông như vậy, một chút cũng không có tráng kiện xinh đẹp như Pearson,
chẳng hiểu sao Tom lại đi thích hắn nữa?!?]
Pearson – nam
thần của Nagini – là một con mãng xà rất lớn, đây là kết luận Harry có được sau
khi nghe những lời lảm nhảm trước đó của Nagini. Nhưng trọng điểm không phải là
cái đó…
Cái gì gọi là
"Sao Tom lại đi thích hắn"???
Trong ngực
thót lại làm Harry lảo đảo, may mắn cậu còn nhớ rõ mình đang dụ dỗ Nagini tới
nơi thích hợp để giải quyết nên mới không ngã xuống đất.
Lúc này,
Nagini ở đằng sau bổ thêm một đao.
[Thật muốn để
Tom tới nhìn, đến chạy bộ thôi mà cũng suýt ngã!]
Harry:
"….."
Tom trong miệng
con mãng xà này với 'Tom Riddle' nhất định là không phải cùng một người!
Khóe miệng
Harry run rẩy.
Nghĩ tới vừa
rồi con rắn này nói chuyện với Voldemort thì gọi hắn là Tom, Harry nhất thời cảm
thấy thế giới này thật hoang đường.
Ý của con rắn
này là … Voldemort thích cậu.
Voldemort sẽ
thích cậu?
Harry nhớ tới
đủ loại hành vi trước đó của Voldemort, bĩu môi. Voldemort làm những việc đó là
vì thích cậu sao? EQ của hắn sao có thể thấp như vậy!
Hoài nghi như
vậy, tâm tình lộn xộn liền nguội đi không ít.
Harry bắt đầu
tự hỏi, Voldemort có khi nào đang lợi dụng Nagini để thăm dò xem cậu có còn
năng lực xà ngữ hay không không?
Loại khả năng
này càng nghĩ càng thấy hợp lý.
Mà tâm của cậu
cũng càng nghĩ càng lạnh.
Voldemort thật
đúng là 'dụng tâm lương khổ' mà, Harry nghĩ, dư quang khóe mắt liếc Nagini phía
sau, mấp máy môi, quành vào một gian phòng nhỏ hẹp. Cậu nhanh chóng hạ chú ngữ
cường hóa lên 4 bức tường.
Cũng không
lâu sau, Nagini tiến vào theo, thân thể thật lớn di chuyển khiến không gian
trong phòng lập tức trở nên chật chội.
Harry chờ đến
khi Nagini hoàn toàn tiến vào, lập tức hạ thần chú khóa cửa, tiếp đó, cậu mỉm
cười quay đầu nhìn Nagini, nhanh chóng thoát ra đường cửa sau, không đợi Nagini
kịp lao đến, cửa phòng đã đóng lại. Harry hạ thêm bùa khóa cửa và vài bùa cường
hóa nữa.
Cậu đứng ngoài
cửa, nghe được tiếng đại xà đang tông người vào cửa, tiếng rầm rầm khiến người
khác sợ hãi.
Harry lùi lại
mấy bước.
Tay nắm chặt
đũa phép, nhắm thẳng vào cánh cửa, lẳng lặng chờ đợi con mồi xuất hiện.
Cánh cửa vì lực
va chạm lớn bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt, Harry ở trong lòng thầm đếm đến 3, gần
như trong nháy mắt Nagini lao ra, cậu cũng phóng bùa chú.
"Petrification!"
(Bùa hóa đá!)
Chú ngữ chuẩn
xác ném vào cái miệng đang mở rộng của Nagini. Nagini trong nháy mắt bị đông cứng
tại chỗ. Nhưng Harry biết Nagini khẳng định không phải một con đại xà bình thường,
chỉ sợ nó đã được Voldemort cải tạo, những bùa phổ thông khả năng không có hiệu
quả quá lớn đối với nó.
Phải tốc chiến
tốc thắng!
Chính là…
Nghe thanh âm
làm nũng mềm mại của Nagini, Harry hơi chần chừ.
Không, Harry,
mau tỉnh lại!
Cậu tự nói với
chính mình, nghĩ tới những người đã bị con đại xà này nuốt chửng.
Nghĩ như vậy,
Harry nhắm mắt, vài giây sau, đã không còn do dự, cậu giơ đũa phép, chĩa vào
con đại xà vẫn đang bị đông cứng.
"Ava…"
Không đợi cậu
kịp niệm xong, một chú ngữ đã phóng từ bên cạnh tới, tốc độ cực nhanh rơi xuống
người Nagini. Harry cả kinh, lui lại mấy bước, đến vị trí bản thân có thể quan
sát cả con đại xà lẫn người vừa đến mới dừng lại.
"Ai?"
Cậu lớn tiếng
quát.
Nhưng trả lời
lại cậu chỉ có sự trầm mặc, căn bản không có bóng người nào đi ra.
[Tom, là
ngươi sao?]
Được giải trừ
bùa hóa đá, Nagini xì xì hỏi. Nó có chút ai oán nhìn thoáng qua Harry vừa mới rồi
có ý đồ giết mình, rồi hướng ánh mắt về phía chú ngữ bắn ra, không đợi đối phương
trả lời liền lại nói thêm một câu.
[Tên nhóc này
vậy mà lại muốn giết ta, Tom, ta muốn trả thù!]
[Ta đã nói rồi,
không được chạm vào hắn!]
Thanh âm xì
xì trầm trầm không mang theo tình cảm lại mang giọng điệu ra lệnh tuyệt đối khiến
Harry và Nagini cùng giật nảy mình. Nagini nín thinh, cái đầu thật lớn cúi thấp,
tựa hồ có chút ủ rũ.
Một lát sau,
nó đột nhiên nói:
[Tom, ngươi bị
thương sao?]
Voldemort bị
thương?
Tay nắm đũa
phép của Harry căng thẳng. Cậu ngoài mặt giả bộ không hiểu Nagini nói gì nhưng
tất cả đều nghe rất rõ ràng. Thanh âm kia mặc dù nói xà ngữ nhưng chất giọng
quen thuộc đó khẳng định là đến từ Voldemort.
Chính là…
Voldemort có thể tới đây, vậy hiệu trưởng Dumbledore chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?!
Mặt Harry tái
nhợt, cố gắng bóp chết phỏng đoán không ổn trong lòng.
Lần này Harry
đã đoán sai.
Dumbledore
không sao, người có sao chính là Voldemort.
Voldemort che
miệng vết thương trên vai, máu tươi không ngừng chảy ra, thấm ướt một mảng áo
choàng. Nếu không phải hắn dùng chú ngữ che giấu khí vị thì mùi máu tươi dày đặc
đã tố cáo vị trí hiện giờ của hắn chỉ cách Harry một bức tường.
Chẳng qua vừa
rồi quát Nagini, quên sử dụng chú ngữ mà lên tiếng trực tiếp, chỉ sợ Harry đã
phát hiện ra người tới chính là hắn. Mặc dù có Nagini ngăn cách nhưng Voldermort
biết nếu mình tiếp tục ngốc ở đây thì chuyện Harry tìm thấy chỉ là vấn đề thời
gian.
Hiện tại đang
ở cái dạng này, hắn tuyệt đối không muốn đánh nhau với Cứu thế chủ.
Voldermort nhíu
mày, dung chú ngữ để chỉ Nagini nghe thấy mình nói, phân phó vài câu liền xoay
người rời đi.
Hắn không phải
đánh không lại Dumberdore, thậm chí thời điểm bắt đầu hắn còn chiếm thế thượng
phong. Chỉ là không nghĩ tới đánh đến giữa chừng thì lão tình nhân của Dumberdore,
Gellert tìm tới, đồng thời còn có tên phản đồ Snape.
Ba đánh một.
Xung quanh lại
không có bọn tay chân làm tấm chắn cho hắn.
Voldermort miễn
cưỡng chống đỡ một lát, biết còn tiếp tục đánh không phải là biện pháp hay.
Thủ hạ của
mình đúng là một đám phế vật, đến ngăn hai kẻ kia còn làm không nổi, cứ thế làm
mất đi cơ hội tốt để khử Dumberdore của hắn, còn hại hắn chật vật như vậy.
Voldermort hận
đến nghiến rang, tìm cơ hội thoát thân ra khỏi trận chiến.
Hắn rẽ trái rẽ
phải, cuối cùng lợi dụng một mật đạo của Slytherin mới thoát được ba người kia
truy lùng, mà hắn vừa tới đã nhìn thấy Harry đang giơ đũa phép muốn giết Nagini.
Hắn lập tức ra
tay cứu Nagini.
*****
Phân phó sau đó của Voldermort cho Nagini Harry
không nghe được nhưng tiếng của Nagini lại không bị ngăn cản. Harry từ Nagini lẩm
bẩm lầu bầu đối thoại mà nghe được tin tức cậu muốn biết.
——— Voldermort bị trọng thương mà còn không
tính để Nagini đi theo hắn, hắn muốn Nagini dẫn dụ Harry rời khỏi, sau đó quay
lại gặp hắn tại căn phòng đã ước định.
Ngoài mặt Harry không thể hiện gì nhưng trong
đầu đã tính toán vài vòng.
Cậu suy tư một chút, tính toán trước mắt cứ
làm theo Voldermort an bài.
Cậu nhìn Nagini lao về phía mình liền lập tức
bỏ chạy, thuận tay vất lại vài bùa ngăn trở, làm bộ như thật sự muốn chạy thoát
khỏi nó.
Nagini liên tiếp đuổi theo vài tầng lầu, cuối
cùng tới một khúc quẹo, nó cố ý giả vờ như bị Harry lừa, dừng lại. Tiếp đó nó
xì xì vài tiếng, thấy Harry tựa hồ thực sự đã biến mất, lúc này mới an tâm đi tới
căn phòng đã ước định gặp Voldermort.
Mà lúc này, đến lượt Harry theo dõi ngược lại
Nagini.
Cậu khi nghe được cuộc đối thoại của 1 người
1 thú đã nghĩ tới 2 giả thiết.
Một là Voldermort biết Harry vẫn còn năng lực
xà ngữ nên cùng với Nagini diễn tuồng lừa cậu, để Nagini đuổi theo Harry, dồn cậu
đến bẫy rập mà Voldermort đã chuẩn bị sẵn. Nhưng ở giả thiết này, cậu không thể
giải thích được tại sao Voldermort ở chỗ đó không xử lý mình luôn cho nhanh.
Giả thiết thứ 2 là Voldermort thật sự không
biết cậu còn năng lực xà ngữ. Những lời hắn nói với Nagini đều là thật. Nói như
vậy, chỉ cần cậu theo dõi Nagini là có thể tìm được Voldermort đang bị thương
nghiêm trọng, thừa dịp hắn đang suy yếu mà trực tiếp giết chết hắn.
Chính là …. Nếu giả thiết thứ 2 là thật…
Harry mím mím môi.
Cậu cẩn thận bám theo Nagini đang vừa đi vừa
không ngừng nhìn ngó xung quanh, đến một gian phòng học, mới tới cửa phòng đã
có thể ngửi thấy mùi máu nhè nhẹ tỏa ra, tràn ngập trong cánh mũi.
Từ khe hở, Harry nhìn thấy Nagini trườn đến cạnh
một cái tủ, cái đầu to cộ cạ cạ lên tay Voldermort, còn nam nhân kia thì mệt mỏi
dựa người vào tủ, sắc mặt tái nhợt.
Harry đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, nhớ tới
giả thiết mà chính mình vừa rồi vẫn không dám nghĩ tới ———- kết quả suy đoán hiện
tại làm cậu không thể vui nổi.
Chính là …. Nếu giả thiết thứ 2 là thật…
Như vậy… Chuyện Voldermort thích cậu cũng là
thật…
==============================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét