Chương 73: Không cần để ý đến đứa bé bên đường
Sau khi bóng
dáng Ivy đi ra từ cái vòng cổ biến mất, Bánh Bao cũng không biết từ chỗ nào gặm
mang tới đũa phép của hai người. Bọn họ kiểm tra lại một phen, xác định không
có vấn đề xong, Bánh Bao lắc lắc cái đuôi, lấy lòng cọ cọ áo choàng Voldermort,
sau đó liền chạy biến mất.
Dù sao cũng từng có kinh nghiệm từ trò chơi trong mộng, lần này hai người không còn mất phương hướng như lần đầu tiếp xúc, chỉ quan hệ của cả hai lại phức tạp hơn khi ấy nhiều.
——— không còn
thuần túy là quan hệ tử địch.
——— không còn
thuần túy là chán ghét đối phương.
Voldermort
nhìn Harry so với lần đầu tiên gặp mặt lúc trước rõ ràng đã trầm mặc hơn nhiều
lắm, đột nhiên ý thức được thiếu niên trước mắt sau một năm đã trưởng thành hơn
không ít, mà nguyên nhân bắt buộc cậu phải trưởng thành sớm lại chính là hắn.
Thấy
Voldermort nhìn mình chằm chằm thật lâu, Harry nhất thời có chút mất tự nhiên.
Đột nhiên bị
lôi tới thế giới này làm thần kinh buộc chặt do chiến tranh lập tức thả lỏng,
tâm tình còn không thể khống chế khiến cậu không biết phải làm thế nào. Nhất là
tình cảm đối với Voldermort, rõ ràng đang ở thời điểm tốt nhất để nhắm mắt làm
ngơ, cuối cùng lại bị trò chơi cưỡng chế kéo trở về.
Mới rồi bởi
vì một loạt tình huống đột phát mà không kịp suy nghĩ, đến lúc này, cái loại
tình cảm thống khổ, nản lòng, hoài nghi phức tạp cùng mâu thuẫn với Voldermort ấy
lại bùng lên.
Nhưng mà nếu
bản thân đã quyết định hoàn thành trò chơi này thì những mặt trái cảm xúc bất lợi
với đối tác chỉ có thể tạm thời buông bỏ. Chỉ là… có vài việc, Harry cho rằng
trước tiên phải nói rõ với Voldermort.
“Khụ…” Để che
giấu bản thân mất tự nhiên, Harry ho khan một tiếng, “Ta nghĩ, chúng ta hẳn là
phải có vài giao hẹn trước đã.”
Voldermort gật
gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cũng ý bảo Harry nói tiếp.
“Đầu tiên, ta
hy vọng trong 2 tháng này chúng ta có thể thẳng thắn, thành thật với nhau, ít
nhất là trong thế giới trò chơi này,” Harry khựng lại, hơi ngập ngừng một chút,
“Ta sẽ thử tin tưởng ngươi…” Nhớ tới đã từng ở trong mộng tạo lập quan hệ tin
tưởng, về sau lại bị lừa gạt hết lần này đến lần khác, khiến cho phần tín nhiệm
này bị phá hủy, trong lòng không khỏi đau xót, “Chỉ trong 2 tháng này.”
Voldermort
nghe ra Harry ý tại ngôn ngoại ——— ý cậu là sau khi trò chơi kết thúc, cậu sẽ lập
tức thu hồi tín nhiệm của mình đối với hắn —— nhưng Voldermort vẫn gật đầu, chỉ
là ánh mắt hơi tối lại, “Trong 2 tháng này, ta sẽ không lừa ngươi.”
“Vậy là tốt rồi,”
Harry nói, “Còn có một việc…” Cậu hít sâu một hơi, “Ta biết ngươi thích ta,
cũng tin là ngươi có biết ta thích ngươi. Chẳng qua chúng ta đều rõ ràng chuyện
này căn bản không thể có kết quả, đúng không? Cho nên ta hy vọng chúng ta có thể
giữ khoảng cách.” Huống hồ trò chơi này còn không biết hai người họ liệu có thể
hoàn thành hay không, nếu như thất bại, quay lại thế giới cũ, vậy thì cậu và
Voldermort sẽ lập tức trở lại thân phận tử địch để đối mặt nhau trong trận chiến
còn đang diễn ra kia.
…. Cậu tuyệt
đối không hy vọng đến lúc đó bản thân sẽ bởi vì đoạn thời gian ở chung tại nơi
này mà làm ra chuyện xúc động nhất thời.
“Ngươi đang sợ
ngươi sẽ càng hãm càng sâu.” Nghe đến đây, khóe môi Voldermort nhếch lên.
“Đúng vậy, ta
sợ.”
Harry nói, thẳng
thắn với cảm giác của mình lại làm cậu thở phào một hơi.
“Được”
“Hả?”
“Ý ta là điều
thứ 2 ngươi đề xuất, ta cũng đồng ý.”
Nghe đến câu
này, Harry nhìn Voldermort, độ cong nơi khóe miệng hắn lập tức khiến cậu có
chút cảm giác hắn không đáng tin.
Voldermort
nhìn thấu cảnh giác của Harry, độ cung nơi khóe miệng càng tăng lên, “Không phải
ngươi mới nói chúng ta phải tin tưởng nhau sao? Harry, ngươi không thể tự mình
lật lọng trước được.”
“… Ta biết rồi.”
Harry khựng lại một chút, nhớ tới lúc đầu bản thân còn hiểu nhầm chuyện mình bị
truyền tống tới đây là do Voldermort làm, cậu tự nói với mình không cần quá nhạy
cảm, lại nhìn thoáng qua Voldermort, “Nếu đã giao hẹn xong thì chúng ta bắt đầu.”
“Được.”
Voldermort cười khẽ, thu hồi ánh mắt vẫn còn dán lên người Harry nãy giờ.
Bởi vì Ivy
không để lại bản đồ, hai người chỉ có thể tự mình lần mò. May mắn, hiện tại trước
mặt chỉ có một con đường có thể đi.
Chỉ là…
Lối đi này cỏ
dại mọc thành bụi, sỏi đá che kín đường mòn hẹp quanh co, thấy thế nào cũng
không dễ đi.
Nhưng có ý kiến
lớn nhất với con đường này không phải Harry hay Voldermort mà là Nagini không cẩn
thận cùng bị truyền tống tới đây.
[Tom, con đường này nhìn đau quá!]
Nagini nhìn
những viên đá góc cạnh bén nhọn mà cằn nhằn.
Harry nghe được
Nagini nói mà đầu đầy hắc tuyến (-_- |||) Hiện giờ cậu chưa muốn để lộ ra việc
năng lực xà ngữ của mình còn chưa biến mất nên chỉ có thể liều mạng nhịn xuống
ý muốn phun tào với con đại xà này.
Với lớp da rắn
cùng lớp vảy cứng như thép kia, làm sao mà đau nổi???
Cuối cùng, cậu
ở trong lòng lầu bầu, rồi yên lặng nhịn xuống
Voldermort rõ
ràng sẽ không để ý lời Nagini, hắn cùng Harry dùng bùa cắt dọn dẹp sơ qua cỏ dại
rồi bước tới. Nagini thấy không có ai để ý đến mình, chỉ có thể ai oán bò theo.
Con đường này
quanh co, khúc khuỷu, không biết dẫn đến chỗ nào, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy
tiếng dã thú gầm thét ở hai bên rừng cây truyền tới, khiến hai người một xà
không thể không cảnh giác. Dù sao mấy con thú đó có khả năng là NPC, ma pháp
không nhất định có hiệu quả với chúng.
Đúng lúc này,
Harry đột nhiên nghe được tiếng khóc rất nhỏ truyền ra từ một bụi cỏ không xa.
Cậu dừng một chút rồi đi tới.
Harry đẩy bụi
cỏ ra, thấy một cậu bé tóc vàng.
Nghe thấy tiếng
động, nó ngẩng đầu nhìn Harry, đôi mắt màu xanh biếc vẫn còn rưng rưng nước. Nước
mắt không thể khống chế tràn ra khỏi hốc mắt, theo đường nét khuôn mặt tinh xảo
chảy xuống cái cằm xinh xắn, cuối cùng rơi xuống đất, lưu lại một vệt thẫm màu
trên đất.
“Em không sao
chứ?”
Harry ngồi xổm
xuống đối mặt với thằng nhóc. Đứa nhỏ này nhìn qua mới khoảng 6, 7 tuổi, tuy
còn chưa trổ mã nhưng cũng đã có thể đoán được nó khi lớn lên sẽ trở thành một
nhan sắc hại nước hại dân đến cỡ nào. Chỉ là lúc này, gương mặt bởi vì khóc mà
đôi mắt cùng chóp mũi đều hồng hồng.
“Em… ngày hôm
qua rời nhà. . . đi ra ngoài…. Nhưng mà, lạc đường…” Lời nói đứt quãng xen vào
tiếng nức nở.
“Bọn anh đưa
em về.”
Harry nói, cậu
cơ bản đã có thể khẳng định đây là một NPC. Nếu như vậy, bọn họ hẳn là phải đưa
đứa trẻ này về. Tuy không biết cái Ivy gọi là NPC phát sinh tình huống ngoài kịch
bản là gì nhưng bọn họ hẳn là vẫn phải nương theo kịch bản chung đi.
“Không, em
không về!” Nghe lời Harry nói, bé trai tóc vàng mắt xanh liền cự tuyệt.
“Vậy…”
“Chẳng qua,
muốn em trở về cũng được thôi. Nhưng anh phải chơi với em một trò chơi!”
“…” Harry yên
lặng gật gật đầu. Cái loại tiết tấu tiểu bạch liên hoa nhu nhược đột nhiên biến
thành trẻ con ham chơi này là thế nào vậy???
Chờ lúc
Voldermort và Nagini cùng tới, đứa nhỏ tên “Uriah” đã lấy trong người ra một sợi
dây và một cái nhẫn sắt, ngón tay nó tung bay, ở trước mặt Harry làm một trò ảo
thuật đơn giản. Cái nhẫn được lồng vào một đầu sợi dây thả xuống nhưng không có
rơi thẳng xuống đất mà khi rơi xuống một nửa thì bị một nút dây giữ lại.
Làm xong,
Uriah cởi dây thừng đưa cho Harry, “Anh làm đi, biến không ra thì em không cho
anh đi.”
Harry: “…”
Cậu đâu biết
làm đâu!!!
Harry quẫn
bách liếc mắc nhìn bé trai một cái, đứa nhỏ rất kiên trì. Harry thử làm mấy lần,
đều thất bại, lúc này Voldermort mới mở miệng, “Để ta thử xem.” Hắn vừa rồi có
chú ý tới động tác của đứa nhỏ này, tuy chưa thử nhưng hẳn cũng có thể làm được.
Lại không
nghĩ tới Uriah lập tức cự tuyệt, “Không, ông không được đụng vào.” Nói xong nó
còn chán ghét nhíu mày bĩu môi, nào còn nửa điểm bộ dáng nhu nhược như lúc mới
gặp Harry.
Voldermort:
“…”
Harry nhìn
thoáng qua Voldermort vì bị ghét bỏ mà sắc mặt không thể đen hơn, đột nhiên cảm
thấy tâm tình tốt lên, phiền táo vì liên tục thất bại cũng bị quét đi không ít.
Cậu cười cười nhìn Uriah, “Em làm lại một lần đi, anh nghĩ anh có thể học được.
Lần này, sau
khi Uriah biểu diễn một lần nữa, Harry vậy mà thật sự tìm được bí quyết. Cậu
chú ý tới thời điểm khi Uriah buông nhẫn sẽ xoay nhẫn quanh ngón giữa một vòng.
Đến phiên mình làm, cậu làm theo, quả nhiên nhẫn không còn rơi xuống đất nữa.
“Tốt lắm.”
Harry trả đồ
lại cho Uriah, “Hiện giờ bọn anh đã có thể đưa em về chưa?”
Uriah gật đầu,
làm động tác muốn Harry bế.
“Mi có thể tự
đi,” Quý ngài Voldermort vẫn luôn đen mặt lúc này mới mở miệng nói, “Ta nghĩ
nơi này cách nhà mi cũng không xa.”
Để Harry bế
tiểu quỷ đáng ghét này á? Đùa à?
Uriah lập tức
mếu máo, nhìn như thể bị Voldermort dọa, lại muốn khóc lên. Harry còn nhớ rõ
kinh nghiệm lần trước, lần này mà chọc khóc NPC thật còn không biết sẽ xảy ra sự
cố gì, cậu vội vàng ôm lấy Uriah, nhỏ giọng dỗ dành. Uriah vùi đầu vào hõm cổ
Harry cọ cọ, sau đó liếc mắt cho Voldermort trên trán đã nổi gân xanh một nụ cười
ngọt ngào.
[Tom, nó thế này là đang khiêu khích sao?]
[…]
[Nếu không phải không thể giết thì hiện tại nó đã chết rồi.]
Voldermort
cho rằng thằng nhóc này không có khả năng nghe hiểu xà ngữ, ai ngờ lời còn chưa
dứt, Uriah đã chôn mặt vào ngực Harry làm nũng lên án, “Harry, ổng muốn giết
em!” Từ lúc Harry nói cho nó tên của mình đến giờ, nó liền cứ ‘Harry’ ‘Harry’ gọi
không ngừng.
“… Hắn sẽ
không giết em.”
Harry làm bộ
như không hiểu Voldermort và Nagini nói cái gì, chỉ trấn an Uriah, “Em nghe hiểu
được xà ngữ?”
“Đương nhiên!”
Uriah nói, “Em thích nhất là những thứ có đuôi!”
Nó lại nhìn Harry,
bổ sung thêm một câu, “Nhưng Harry không có đuôi thì em vẫn thích anh!” Nói
xong còn hôn cái bẹp lên má Harry.
Harry: “…”
Voldermort: “…
###”
…
Loại không
khí quỷ dị này vẫn duy trì liên tục cho tới khi bọn họ đi ngang qua một con sông,
Uriah đột nhiên vỗ vỗ Harry, ý bảo cậu dừng lại.
“Sao vậy?” Harry
hỏi, nhìn một vòng chung quanh cũng không thấy dấu hiệu của căn nhà nào.
“Đến đây là
được rồi,” Uriah nói, vẻ mặt lại đột nhiên như ông cụ non, “Hiện tại em không
thể không tạm biệt anh, bởi vì bây giờ còn chưa tới phiên em lên sân khấu.
Nhưng anh yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”
Giọng nói của
nó biến đổi, nhìn về phía Voldermort, “Còn ngươi thì ta chẳng muốn gặp đâu, thật
hy vọng ngươi chết sớm.”
“Xem ra nguyện
vọng của mi sẽ không thành,” Voldermort ngoài cười nhưng trong không cười đáp
trả.
Uriah đảo mắt
xem thường.
“Harry, hẹn gặp
lại anh!”
Không muốn
lãng phí thời gian cho kẻ đáng ghét kia, Uriah quay lại với Harry, “Cái này cho
anh.” Nó giao cho Harry một bản vẽ, bên trên vẽ một đài phun nước. Harry không
hiểu bức vẽ có ý gì nhưng vẫn nhận lấy.
Thấy Harry gấp
gọn bản vẽ cất vào áo choàng xong, Uriah mới hài lòng mỉm cười. Harry khó hiểu,
cảm thấy đây tuyệt đối không phải vẻ mặt mà một đứa trẻ 7 tuổi sẽ có. Cậu lắc đầu,
xua tan ý nghĩ này.
“Được rồi, hẹn
gặp lại anh, Harry.”
Bé trai nói
xong, lại ôm Harry một chút rồi bùm một cái nhảy xuống sông.
Nhảy xuống
sông?!?
Harry sửng sốt.
Mà lúc này, cậu
nghe thấy tiểu cô nương Nagini lại bắt đầu một vòng lảm nhảm mới.
[Tom, là ta hoa mắt sao? Hình như mới rồi ta thấy thằng
nhãi kia mọc thêm một cái đuôi.]
======================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét