Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2024

Con trai tôi có một người cha ảnh đế tám tỷ - chương 55

Chương 55: Bị phát hiện

Hai vợ chồng già đều có khuôn mặt hiền lành, đến như Cậu của Phong Dương tính đến giờ mới gặp Tưởng Thầm lần thứ 2 nhưng họ đều biểu hiện quan tâm nhiệt tình làm Tưởng Thầm có chút không chống đỡ được.

Tưởng Thầm muốn rút tay khỏi tay mợ nhưng quay qua thấy đôi mắt ân cần của bà thì lại chịu thua.

“Chỉ là mấy hôm nay bụng cháu không thoải mái, cũng không quá nghiêm trọng.” Tưởng Thầm từ câu dò hỏi của mợ, đoán được Phong Dương vẫn chưa nói cho họ biết chuyện cậu mang thai.

Nam nhân mang thai nói thế nào cũng không phải là chuyện bình thường, một khi bị người khác biết, bọn họ nhất định sẽ nhìn cậu như quái vật.

Tưởng Thầm không muốn bị đối xử như vậy, Phong Dương đã thay cậu giữ bí mật thì cậu sẽ càng không chủ động nói ra.

“Ăn nhầm gì nên đau bụng sao?” Mợ lại tiếp tục hỏi.

“Chắc bị lạnh bụng chút thôi ạ.” Tưởng Thầm thuận theo đáp.

“Đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp mắt, tính cách còn tốt như vậy, là Tiểu Dương nhà chúng ta có phúc.” Mợ vừa nhìn thấy Tưởng Thầm đã cảm thấy rất ưng mắt, bà quay qua nói với chồng.

Cậu nghe vợ nói đương nhiên là gật đầu, lần trước ngẫu nhiên gặp Tưởng Thầm ở nhà Phong Dương, ông sau khi về đã nói chuyện với vợ, vốn hai ông bà còn đang muốn lựa thời điểm tới gặp một chút thì Tưởng Thầm lại đi quay show.

Livestream của show kia hai ông bà có xem qua, mợ vừa nhìn thấy Tưởng Thầm đã lập tức thích tướng mạo của đứa nhỏ này.

Hiện tại nhìn thấy người thật, phát hiện người thật còn đẹp hơn trên TV nữa.

“Đi thôi, ngồi nữa thì trời tối mất.” Cậu đứng lên, ra hiệu tới giờ ra phòng khám.

“… Không cần phiền hai người đâu ạ, cháu gọi trợ lý lái xe tới là được.” Để tận hai trưởng bối nhà Phong Dương đưa mình đi khám, Tưởng Thầm thật không dám nên kiếm cớ từ chối.

“Không phiền, không phiền! Hai ông bà già chúng ta đều nhàn rỗi cả, hơn nữa chúng ta cũng quen Hồng Bân, cũng lâu không gặp, vừa lúc qua thăm nó một chút.” Mợ ý bảo Tưởng Thầm đừng ngại, huống hồ là xe chở đi chứ đâu phải đi bộ, căn bản chẳng mệt gì.

Tưởng Thầm không quen ứng phó với tình huống như vậy, ở trước mặt hai vị trưởng bối, cả người đều lúng túng mất tự nhiên.

Mợ bóp bóp cánh tay Tưởng Thầm, hơi nhíu mày, “Sao lại gầy như gió thổi là bay thế này? Tiểu Dương không chăm sóc tốt cho con sao? Chờ tối về, mợ phải nói cho nó một trận, thật chả biết chăm sóc người khác gì cả!”

Mợ xuýt xoa, ánh mắt nhìn Tưởng Thầm đều là thương xót.

Tưởng Thầm nghe vậy lập tức nói đỡ cho Phong Dương, “Không có, anh Dương chăm cháu tốt lắm, so với ngày xưa là đã tăng cân lên rồi ạ.”

“Con thế này mà gọi là béo lên thì trước kia còn gầy đến mức nào?” Mợ rõ ràng không tin.

Tưởng Thầm dở khóc dở cười.

“Anh Dương thật sự chăm cháu rất tốt, đến trợ lý hiện giờ cũng là anh ấy tìm cho cháu.” Tưởng Thầm không biết phải nói thế nào.

Mợ lúc này mới nửa tin nửa ngờ, “Thật thế không?”

“Vâng, thật ạ.” Tưởng Thầm gật đầu thật mạnh.

“Bên ngoài gió to lắm, lão bà, Tưởng Thầm, hai người mặc ấm vào.” Đi tới cửa, Cậu còn quay lại nhắc một câu.

Mợ vốn đã mặc quần áo ấm với áo khoác dày, quấn khăn, thấy cổ Tưởng Thầm trống trơn liền giục, “Con đi khoác thêm khăn đi.”

Tưởng Thầm đành phải lên lầu, lấy cái khăn lần trước Phong Dương đưa.

Cái khăn quàng này cậu mợ đều từng nhìn thấy, ô tô từ từ lăn bánh, Cậu nhìn qua gương chiếu hậu, thuận miệng nói, “Khăn quàng của con nhìn quen quen.”

“Là của anh Dương ạ.” Tưởng Thầm cũng không giấu.

“Đúng rồi, Tưởng Thầm, con là người Dịch thành sao?” Mợ gợi chuyện hỏi.

“Dạ, không phải ạ.”

“Vậy là trước giờ đều một mình ở đây làm việc sao?”

“Dạ vâng.”

“Một mình rất vất vả, nhưng giờ thì tốt rồi, Tiểu Dương vẫn là đứa đáng tin, con và nó có thể sống chung.” Cậu cười hiền.

“Ăn tết con có về nhà không?” Mợ lại hỏi.

“Dạ, cháu không về.” Tưởng Thầm mím mím môi.

“Sao lại không về nhà?”

Tưởng Thầm hít sâu một hơi, cười gượng, “Cha mẹ cháu đều đã tái hôn, cháu trở lại cũng không vui vẻ gì.”

Nói đến gia đình mình, tâm trạng Tưởng Thầm rõ ràng trùng xuống.

Cậu mợ liếc mắt nhìn nhau, mợ kéo tay Tưởng Thầm qua nói, “Vậy sau này ăn tết con cùng Phong Dương về nhà chúng ta đi, con cháu trong nhà vốn không nhiều, đều chỉ có mấy ông bà già thôi, nếu con không chê thì cứ đến.”

“Đương nhiên không chê ạ.” Trong lòng Tưởng Thầm như có dòng nước ấm chảy qua.

“Vậy quyết thế nhé, tối về mợ sẽ báo lại cho ông của Phong Dương, cụ vẫn luôn mong Phong Dương có thể tìm được ý trung nhân, giờ thì tốt rồi, cả người cả con đều có.”

“Chuyện đứa bé con có biết chưa?” Mợ hỏi.

Tưởng Thầm hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng thu lại biểu tình.

Nhưng vẻ mặt Tưởng Thầm trong mắt mợ lại thành Phong Dương lừa gạt cậu, trước tiên oán trách Phong Dương một câu, sau đó giải thích, “Là như vậy, lần trước tụ họp gia đình, Phong Dương nói nó đã có con nhưng cụ thể thì không nói thêm gì. Chúng ta chỉ nghĩ là nó tìm được một cô gái hợp ý, sau mới biết con là người yêu của nó, nhưng Phong Dương không phải đứa nói dối, chắc là nó tìm người mang thai hộ.”

“Nói thế nào nhỉ? Chúng ta già nhưng không cổ hủ, Phong Dương yêu nam hay nữ đều tùy theo ý nó, tìm người mang thai hộ cũng không sao, con cũng đừng để trong lòng nhé.”

“Cháu không sao ạ.” Tưởng Thầm cười lắc đầu, tâm trạng tốt hơn một chút.

“Nếu con cũng muốn có một đứa con của mình thì cứ nói với mợ, không cần thương lượng với Tiểu Dương, mợ sẽ giúp con.”

“Không cần đâu ạ, có đứa con của Phong Dương là tốt rồi.” Dù gì cũng là con của cả cậu luôn mà, Tưởng Thầm nghĩ vậy, ngoài miệng thì cảm ơn ý tốt của bà.

Mợ gật đầu cười, càng nhìn Tưởng Thầm càng thích.

Ô tô chạy hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đến phòng khám của Hồng Bân.

Hồng Bân đang nhàn rỗi không có gì làm, gần đây đang theo dõi một bộ phim truyền hình, thấy có người tới khám bệnh, đầu vừa ngẩng lên đã thấy ba gương mặt quen thuộc.

“Cậu, mợ, sao hai người lại đến đây? Hai người đến cùng Tưởng Thầm sao?” Thấy ba người cùng xuất hiện, Hồng Bân nồng nhiệt nghênh đón.

“Hôm nay vừa đến chỗ Tiểu Dương thì nó nói thân thể Tưởng Thầm không khỏe nên chúng ta cùng đến đây, tiện thể thăm con luôn.” Mợ nói.

“Con thì có gì đâu mà phải thăm, vẫn đẹp trai như xưa giờ thôi.” Hồng Bân ở trước mặt hai vợ chồng già có vẻ hoạt bát hơn ngày thường nhiều.

Tưởng Thầm im lặng nghe mấy người họ tán gấu nhưng rất nhanh câu chuyện đến chuyển tới cậu.

“Con mà đẹp á? Có bằng Tưởng Thầm không?” Mợ tát yêu, đẩy mặt Hồng Bân qua một bên.

Hồng Bân cười hì hì, “Sao so thế được, Tưởng Thầm là minh tinh, còn con chỉ là một bác sĩ bình thường thôi.”

“Lại đây, kiểm tra cho Tưởng Thầm xem, nếu trị không khỏi, xem ta xử lý con thế nào.” Mợ nghiêm mặt nói.

Hồng Bân lập tức bày ra vẻ mặt oan ức, “Mợ, mợ đừng có bất công như thế chứ?”

“Con còn không tự nhìn lại mình xem, có chỗ nào so được với Tưởng Thầm không?” Mợ nói chuyện hoàn toàn không chừa mặt mũi.

Hồng Bân bị đả kích nhào tới chỗ Tưởng Thầm, lôi kéo cánh tay cậu, “Tưởng Thầm, cậu nói đi, tôi so ra kém cậu chỗ nào?”

“Không có, không có, anh chỗ nào cũng tốt.” Tưởng Thầm nhìn không khí giữa ba người họ, cho dù là cãi nhau nhìn cũng rất thoải mái.

“Mợ nghe thấy chưa?”

“Không nghe.” Mợ ngoảnh mặt đi, không thèm liếc Hồng Bân lấy một cái.

“Vào bên trong đi.” Hồng Bân thu hồi vẻ vui đùa, gọi Tưởng Thầm vào buồng trong, thừa dịp Cậu mợ không để ý, nhỏ giọng hỏi Tưởng Thầm, “Bọn họ biết chưa?”

Liên quan tới chuyện Tưởng Thầm mang thai, từ cuộc nói chuyện vừa rồi, Hồng Bân cảm giác là hai người kia còn chưa biết.

Quả nhiên thấy Tưởng Thầm khẽ lắc đầu.

Tiến vào buồng trong, Hồng Bân trở tay đóng cửa nhưng không dám khóa, sợ làm vậy lại thành giấu đầu hở đuôi.

Phong Dương hôm qua đã gọi điện nói qua tình hình cho Hồng Bân biết, có người ấn vào bụng Tưởng Thầm, trên lý thuyết nếu sau đó Tưởng Thầm không cảm thấy có chuyện gì thì hẳn là đứa bé cũng không sao nhưng cẩn tắc vô áy náy, cứ kiểm tra cho yên tâm vẫn hơn.

Tưởng Thầm nằm xuống giường, Hồng Bân bật điều hòa, tăng nhiệt độ, Tưởng Thầm cởi cúc áo, vén vạt áo lên, để lộ cái bụng hơi tròn.

Bụng dưới đã hình thành độ cong, mơ hồ có thể tưởng tượng kích cỡ của đứa bé bên trong.

Hồng Bân kiểm tra nhịp tim Tưởng Thầm rồi chuyển qua kiểm tra tim thai.

Tưởng Thầm nằm im, mới vừa rồi còn lo lắng hai ông bà liệu có đột nhiên tiến vào hay không, bây giờ lực chú ý lại dồn vào Hồng Bân đang nghe tim thai.

“Có thể nghe thấy sao?” Tưởng Thầm chưa từng tiếp xúc với phụ nữ có thai, chính mình lần này mang thai cũng là ngoài ý muốn, lần đầu tiên có bầu, tự mình trải nghiệm quá trình thay đổi khi thai nghén, thấy đứa bé mỗi ngày một lớn dần lên, mỗi một giờ một phút hình như đều có điểm khác, Tưởng Thầm đối với sinh linh trong bụng cũng ngày một trân trọng.

Từ ống nghe truyền đến tiếng tim thai dồn dập mạnh mẽ(*), Hồng Bân ngồi dậy, gỡ ống nghe xuống.

“Ừ, tim thai hoàn toàn khỏe mạnh.” Hồng Bân gật đầu mỉm cười nói.

“Cảm ơn anh.” Tưởng Thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn cái gì, cậu là người yêu của Phong Dương, mấy cái này đều là việc một người bạn như tôi nên làm.” Hồng Bân khoát tay nói.

“Đứa nhỏ hiện giờ khoảng 20 tuần rồi nhỉ?”

“22 tuần rồi.” Tưởng Thầm vẫn luôn tính thời gian.

“Về sau có bận không? Công việc thì sao?” Bụng Tưởng Thầm bây giờ đã khá to rồi, vì Tưởng Thầm mặc đồ rộng nên khó thấy nhưng tình huống thân thể hiện tại của cậu không thích hợp tiếp tục làm việc.

Tưởng Thầm mang lại khăn quàng, “Không bận, những việc có thể bỏ qua thì đều đẩy đi rồi.”

Lịch trình còn lại không có đóng phim, Tưởng Thầm không cần đi nơi khác, còn lại đều là những việc không yêu cầu đi lại nhiều.

“Vậy thì tốt, trong lúc mang thai, 3 tháng đầu và 3 tháng cuối là khoảng thời gian cần cẩn thận, một khi thấy có chỗ nào không thoải mái thì phải đến kiểm tra ngay, cả cậu và đứa bé Phong Dương đều rất quan tâm.” Hồng Bân nói xong xoay người, chuẩn bị đi ra mở cửa, đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại.

Cửa không biết bị đẩy ra từ bao giờ, bên ngoài là Cậu của Phong Dương, Hồng Bân nhìn thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt ông, hiển nhiên đã đứng ngoài cửa một chốc, nghe thấy hắn và Tưởng Thầm nói chuyện.

Chỉ không biết là nghe được nhiều hay ít.

“Cậu?”

Cậu trực tiếp mở cửa, đẩy Hồng Bân ra, bước nhanh tới trước mặt Tưởng Thầm.

“Đứa nhỏ là con mang? Là con đang mang thai con của Phong Dương?!?”

Chú thích: Nghĩ mãi không biết làm thế nào để mọi người dễ phân biệt giữa Cậu của Phong Dương và đại từ nhân xưng “cậu”. Từ giờ, trừ khi là viết hoa đầu câu ra thì ông Cậu tôi sẽ viết hoa, còn “cậu” viết thường thì mọi người tự hiểu là đại từ nhân xưng nhé. Sau này khi biết tên cậu mợ thì tôi sẽ dùng tên để phân biệt.

(*) Góc phổ cập kiến thức đề phòng có người thắc mắc sao tim thai lại “dồn dập” thì nhịp tim của thai nhi khỏe mạnh là trên 100 nhịp/phút nhé, trong 3-4 tháng đầu còn có thể > 120 nhịp/phút. Hồi bầu bác sĩ bật cho nghe tim thai t cũng shock về độ nhanh của nó :v

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét