Chương 56: Dễ dàng tiếp thu
Buồng
khám bên trong chỉ có Hồng Bân và Tưởng Thầm, câu nói vừa rồi của Hồng Bân, Cậu
cho là mình nghe rất rõ ràng.
Đối tượng được đề cập đến rõ ràng là Tưởng Thầm, ý trong lời nói rõ ràng là bảo Tưởng Thầm chú ý cẩn thận, ông không cảm thấy mình sẽ vào lúc này tự dưng lại ù tai nghe nhầm.
Lúc
này, ông nhìn xuống, phát hiện bụng Tưởng Thầm có điểm khác.
Hồng
Bân với Tưởng Thầm liếc mắt nhìn nhau, muốn tìm một cái cớ, nhìn biểu tình của
Cậu, rõ ràng ông đã nghe được không ít.
Hai người
nhất thời trầm mặc, Tưởng Thầm luống cuống tay chân, không biết phải ứng phó thế
nào, cậu bỗng nhiên nghĩ tới Phong Dương, nếu lúc này có anh ở đây, nhất định
anh sẽ biết phải làm gì.
Cậu ba
chân bốn chẳng chạy vội đến trước mặt Tưởng Thầm, nắm tay cậu, lại sợ làm cậu
đau, không dám nắm chặt.
“Mới vừa
rồi Cậu nghe Hồng Bân nói 3 tháng đầu, 3 tháng cuối, là nói với con, cho nên…
người mang thai là con?” Cậu kinh ngạc nhìn Tưởng Thầm trước mặt, Tưởng Thầm là
nam, nam 100%, nhưng sao lại…. mang thai?
Ông năm
nay mấy chục tuổi rồi mà chưa bao giờ thấy cảnh này.
Bên
ngoài, mợ thấy mấy người trong kia mãi không chịu ra, vào xem thử thế nào thì
thấy ông chồng già của mình đang túm tay Tưởng Thầm, vẻ mặt kì quái.
“Sao vậy?
Lẽ nào Tưởng Thầm bị bệnh?” Mợ theo bản năng hỏi.
Cậu
quay đầu lại, lắc đầu, “Không phải, sức khỏe Tưởng Thầm rất tốt, chỉ là …”
Ông ngập
ngừng, không biết phải giải thích cho vợ mình tin tức bất ngờ này kiểu gì.
Mợ sốt
ruột kéo Hồng Bân, hỏi hắn có chuyện gì xảy ra rồi.
Hồng
Bân liếc nhìn Tưởng Thầm, phát hiện cậu mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt chấn
kinh run rẩy, trong lòng hắn cũng đang gào thét gọi tên Phong Dương.
“Mợ…” Hồng
Bân hít sâu một hơi, đang muốn nói thật thì Tưởng Thầm đột nhiên cắt ngang.
“Đứa nhỏ
là cháu mang, con của Phong Dương…đang ở trong bụng cháu.” Tưởng Thầm gượng cười,
tay vỗ nhẹ bụng mình.
Mợ trợn
tròn mắt hoảng hốt, cảm thấy chính mình nghe nhầm.
“Tưởng
Thầm, con nói cái gì?” Mợ quay lại, hy vọng Tưởng Thầm nói lại lần nữa.
Tưởng
Thầm hơi bất an, tránh khỏi tay Cậu, đi đến trước mặt mợ, “Là cháu đang mang
thai con của Phong Dương.”
“Con
mang?” Giọng mợ cất cao lên.
Tưởng
Thầm cười gượng gật đầu, bàn tay nắm chặt chứng minh cậu lúc này đang rất sợ
hãi.
“Thật sự
là con mang? Nhưng con rõ ràng là nam mà?” Mợ cầm tay Tưởng Thầm, kích động hỏi.
“Trong
cơ thể con có hai bộ phận sinh dục của cả nam và nữ, trước đây con thực sự
không biết, đứa bé này cũng là ngoài ý muốn.” Tưởng Thầm không biết mình nói ra
được những lời này bằng cách nào, chỉ cảm thấy cuống họng đau nhói, ngoài mặt mỉm
cười, trong lòng thì đang run rẩy đợi bọn họ dùng ánh mắt như nhìn quái vật dị
dạng nhìn mình.
Mợ quay
qua nhìn chồng mình, người vẫn đang chưa qua được cơn khiếp sợ, lại quay lại
nhìn Tưởng Thầm, nhạy cảm nhận ra cánh tay trong tay mình khẽ run, chuyện như
này, là ai nghe thấy cũng sẽ shock, đứa nhỏ này cho dù đang cố giữ bình tĩnh,
viền mắt cũng đã đỏ lên.
Mợ cơ hồ
có thể tưởng tượng được, khi Tưởng Thầm biết mình mang thai thì cảm thấy thế
nào. Nó rõ ràng giống cháu bà, đều là đàn ông, hiện tại lại phải mang thai, nhất
định rất gian nan.
Bà là
người ngoài nghe còn không tin nổi chứ đừng nói người trong cuộc.
Mợ nghĩ
tới đây, hốc mắt cay cay, cảm xúc trong lòng đều là thương tiếc, bà kéo Tưởng
Thầm vào lòng, vỗ về, “Đứa nhỏ, vất vả cho con rồi, sao con không nói sớm, nếu
nói sớm, mợ đã trực tiếp tới chăm sóc con, mợ là phụ nữ, mang thai khổ cực như
thế nào mợ biết rõ nhất. Con đừng có lo, cậu mợ có thể tiếp thu việc này, các
trưởng bối của Phong gia đều là người văn minh, bọn họ nếu biết con là người
mang thai, chỉ sợ mừng còn không kịp.”
Mợ chảy
nước mắt, lại lặng lẽ lau khô.
Tưởng
Thầm nhắm mắt lại, cưỡng chế bản thân không được khóc.
“Cảm ơn
mợ.” Tưởng Thầm cảm ơn hai ông bà, có thể dễ dàng chấp nhận mình như vậy.
“Cảm ơn
cái gì! Con giờ là con dâu của Phong gia, là nhà chúng ta phải cảm ơn con, chịu
khổ cực sinh con cho Phong Dương.”
Mợ kéo
Tưởng Thầm ngồi xuống ghế, người mang thai đứng lâu không tốt.
“Cậu
còn đang bảo sao thằng nhóc Phong Dương kia giấu kĩ thế, hóa ra là vì nguyên
nhân này.” Cậu lúc này mới đi tới nói.
“Cái
thai được bao nhiêu tuần rồi?” Mợ cầm tay Tưởng Thầm, dịu dàng hỏi.
“Dạ,
hơn 20 tuần.” Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Tưởng Thầm đã nếm cảm giác đi một
vòng từ địa ngục tới cổng thiên đàng, thật không ngờ tới người nhà Phong Dương
lại hiền lành như vậy, mà e rằng vốn cũng nên như vậy, Phong Dương tốt như thế,
người nhà anh ấy tự nhiên cũng không ngoại lệ.
“Nói vậy,
mùa xuân sang năm là có thể gặp bảo bảo rồi.” Mợ bấm tay tính tính thời gian.
Tưởng Thầm
gật gật đầu.
Hồng
Bân lấy cớ đi rót nước ra khỏi phòng, ra ngoài liền lập tức nhắn tin cho Phong
Dương. Phong Dương thấy tin nhắn khi đang trong phòng trang điểm chuẩn bị phỏng
vấn.
Vừa mở
tin nhắn, Phong Dương đứng vụt dậy, gọi lại cho Hồng Bân, Hồng Bân lén nhìn
quanh, chạy ra chỗ khác nhận điện thoại.
“Cậu
nói cậu mợ biết chuyện rồi? Sao lại biết được?” Thanh âm nghiêm túc của Phong
Dương lập tức truyền tới.
“… Tình
cờ phát hiện ra, nhưng cũng may, hai ông bà tiếp nhận rất nhanh, hiện tại đang
vây lấy Tưởng Thầm hỏi han ân cần kia kìa, cậu chừng nào thì xong việc?” Hồng
Bân tóm tắt đại khái tình huống.
“Chắc
phải mấy tiếng nữa.” Nghe nói cậu mợ không làm khó Tưởng Thầm, Phong Dương thở
phào.
“Tôi
báo sớm cho cậu một chút, miễn cho lát nữa về nhà lại không hiểu gì.”
“Cảm ơn
nhé!”
Hồng
Bân nhìn người tới tới lui lui trên đường, “Thật muốn cảm ơn? Thế thì cũng giúp
tôi thoát ế đi. Cậu giờ thì khỏe rồi, vợ con đuề huề, tôi thì đến một bóng người
còn chưa tìm thấy.”
Tút tút
tút ~ Điện thoại bị ngắt ngang, Hồng Bân nhìn chằm chằm cái điện thoại, tình
anh em chắc có bền lâu? Đúng là bạn thân, thân ai nấy lo, có chút chuyện thôi
cũng không chịu giúp.
Hồng
Bân hoàn toàn không chịu tự kiểm điểm lại bản thân, với yêu cầu của hắn hiện giờ,
chỉ sợ đối tượng của hắn còn chưa sinh ra.
Cầm nước
ấm quay lại phòng trong, đưa cốc cho Tưởng Thầm, còn chưa đưa tới tay đã bị mợ
cầm mất, qua tay giao cho Tưởng Thầm.
“Cẩn thận
nóng.” Mợ vốn đã có hảo cảm với Tưởng Thầm, giờ còn biết cậu đang mang thai, có
bao nhiêu yêu chiều đều hiện rõ trên mặt.
Hồng
Bân thầm bĩu môi, nước do bác sĩ pha mà còn sợ nóng. Nhìn thấy mợ của Phong
Dương chăm Tưởng Thầm như vậy, Hồng Bân không khỏi đố kị, âm thầm thề bản thân
cũng phải nỗ lực, sớm ngày vợ con đầy đủ. Bằng không cứ nhìn nhà người ta hòa
thuận vui vẻ thế này, tâm lý hắn sẽ vặn vẹo đi mất.
“Mợ, đợi
tối con tan ca rồi cùng đi ăn cơm đi?” Hồng Bân đã có một khoảng thời gian
không gặp hai ông bà. Hắn và Phong Dương coi như là bạn thân, khi còn bé hai
nhà cũng thường qua lại.
Từ sau
khi cha mẹ Phong Dương xảy ra chuyện thì anh chuyển tới ở cùng cậu mợ, hai ông
bà cũng đối xử Phong Dương như con ruột. Có lẽ vì thế mà khi biết Tưởng Thầm là
nam ông bà cũng không để ý, biết cậu mang thai hai người cũng tiếp nhận rất
nhanh. Bởi Tưởng Thầm là người Phong Dương thích, bọn họ yêu ai yêu cả đường đi
mới vậy.
“Ăn bên
ngoài? Đồ ăn bên ngoài không tốt, Tưởng Thầm, con tốt nhất đừng có ăn hàng quán
gì, về nhà mợ làm cho con ăn.” Mợ ghét bỏ lườm Hồng Bân, quay qua Tưởng Thầm lại
tươi cười, sắc mặt bảo đổi là đổi được ngay.
Giữa
người với người có thể khác biệt thế sao???
Hồng
Bân tủi thân nhìn qua Cậu, Cậu nhún vai, biểu thị nhà này do mợ định đoạt, ông
chỉ có vai trò nghe theo thôi.
Khám
xong, mợ đã bắt đầu suy tính buổi tối làm gì cho Tưởng Thầm ăn, ba người chào tạm
biệt Hồng Bân rồi lên xe.
Đầu
tiên là đưa Tưởng Thầm về nhà, mợ suốt quãng đường chỉ chăm chăm dõi theo Tưởng
Thầm, có bậc thang cũng nhắc cậu cẩn thận, tư thế như chỉ thiếu đi lên dìu Tưởng
Thầm đi nữa thôi.
Vốn
Phong Dương đã chăm cậu kĩ lắm rồi, vậy mà giờ phong cách chăm sóc quá mãnh liệt
của cậu mợ còn làm Tưởng Thầm chống đỡ không nổi, chỉ mong Phong Dương mau mau
về nhà.
Mợ về đến
nhà liền tìm giấy bút, viết danh sách nguyên liệu nấu ăn, vừa cúi xuống viết là
như không ngừng được, viết một list dài dằng dặc, Cậu ngó vợ mình viết mà cảm
giác 1 cái xe còn chưa đủ cho bà để đồ.
“Không
phải con có trợ lý sao? Bảo cậu ta cũng đi đi.” Mợ nhét giấy vào tay Cậu.
“Cháu
cho Thạch Lỗi về nghỉ hai ngày rồi, hơn 2 tháng quay chương trình anh ấy phải theo
cháu, chưa được về thăm gia đình.”
“Vậy
sao?” Mợ nhíu mày, “Vậy hai chúng ta đi, Tưởng Thầm, con ở nhà, nếu có chỗ nào
không thoải mái phải gọi cho chúng ta ngay, biết chưa?”
Mợ cơ bản
rất ít ra ngoài ăn cơm, đại đa số thời điểm đều là nấu ăn ở nhà, hai ông bà đều
đã nghỉ hưu, rất rảnh.
“Nếu
không thì cháu cũng đi?” Tưởng Thầm đã nhiều năm ở một mình, hiện tại đột nhiên
cảm thấy không muốn phải ở một mình nữa, hy vọng có ai đó ở bên cạnh, dù cho
không nói lời nào cũng được.
Mợ
không đồng ý, “Siêu thị chen lấn đông đúc, nhỡ con bị xô ngã thì sao?”
“Sẽ
không, cháu sẽ cẩn thận mà.”
Mợ nhìn
chằm chằm Tưởng Thầm, bỗng nhiên như nhớ ra cái gì, “Nói đến, Tưởng Thầm đến giờ
còn chưa gọi bọn ta là cậu mợ, có phải là không thích hai lão già này không?”
Tưởng
Thầm vội vã lắc đầu, “Không có, cháu rất thích… Con rất thích, Cậu, Mợ.”
“Ai da,
thế mới đúng chứ, sau này đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy.” Mợ
vui vẻ ra mặt.
Cậu
nghe thấy Tưởng Thầm gọi mình thì cười đến thêm vài nếp nhăn.
Cuối
cùng Tưởng Thầm vẫn phải ở nhà, mợ nói phải mua quá nhiều đồ, còn phải đi tới
đi lui nhiều chỗ, bọn họ không theo sát Tưởng Thầm được, ngộ nhỡ xảy ra chuyện
gì hai ông bà sẽ đau lòng chết mất. Tưởng Thầm không muốn tăng thêm gánh nặng
cho cậu mợ nên đành ở nhà.
Cả căn nhà
chỉ còn lại mình Tưởng Thầm, cậu ngồi trên sofa phòng khách, trên đùi đắp chăn
len, mở TV để căn nhà có thêm tiếng người.
Phong
Dương về nhà sớm hơn cậu mợ, phỏng vấn vừa kết thúc, anh liền lên xe phi về
ngay.
Căn nhà
này anh không ở nhiều nhưng bởi hiện tại ở đó có người anh thích, liền bỗng có
cảm giác như đang trở về nhà.
Mở cửa,
vừa đi vào huyền quan, Phong Dương đã thấy Tưởng Thầm đang ngồi trên sofa ôm cốc
nước, anh nhanh chóng đổi giày, đi nhanh đến chỗ cậu.
(huyền
quan: Khu vực sảnh trống/lối đi ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách.)
Tưởng
Thầm vừa muốn mở miệng nói ‘Anh về rồi’ đã bị Phong Dương ôm chặt lấy, trên má
truyền đến xúc cảm mềm mại.
“Lần đầu
tiên anh có cảm giác này.” Phong Dương thả Tưởng Thầm ra một chút, ánh mắt nhu
tình muốn dìm chết người.
Tưởng
Thầm thuận miệng hỏi, “Cảm giác gì?”
“Muốn bỏ
em vào túi áo, anh đi đâu em đi đó.” Phong Dương nói lời sến rện mà mặt không đổi
sắc.
Tai Tưởng
Thầm liền đỏ lên, ánh mắt né tránh.
“Anh hết
bận rồi sao?” Cậu tìm đề tài đánh trống lảng.
“Hết bận
rồi.” Phong Dương gật đầu, sau đó bỗng nhiên nói, “Xin lỗi em.”
“Hồi
chiều anh không đi cùng em, khi bị cậu mợ phát hiện em nhất định rất bất an,
xin lỗi em, lúc đó không ở bên cạnh em, để em phải một mình đối mặt.”
“Cậu mợ
rất tốt, rất rất tốt.” Tưởng Thầm nhớ lại lúc đó, cảm thấy bản thân có thể gặp
được Phong Dương, còn có người nhà của anh, thật sự là may mắn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét