Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2024

Con trai tôi có một người cha ảnh đế tám tỷ - chương 57

Chương 57: Mua quần áo

Nghe Tưởng Thầm nói hai trưởng bối nhà mình rất tốt, Phong Dương không khỏi vui vẻ.

Người nhà anh đều tương đối văn minh, không giống nhiều gia đình khác, bọn họ xưa nay đều chưa từng phản đối bất kì quyết định nào của anh, kể cả lúc trước anh lựa chọn đi làm diễn viên chứ không tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc.

Đến hiện tại anh không chỉ có phòng làm việc của riêng mình mà còn đầu tư vào mảng truyền hình. Có thể nói thị trường truyền hình hiện tại có rất nhiều hạng mục đầu tư, chỉ cần ánh mắt đủ tốt thì có khi kiếm được còn nhiều hơn những ngành nghề khác, có thể nói nghề giải trí là ngành có tỷ lệ lãi khá lớn.

Cậu mợ ra ngoài mua sắm rất nhiều thứ, ô tô đỗ ngoài cửa, hai người xách đầy túi lớn túi nhỏ mà vẫn không hết.

Vào nhà nhìn thấy Phong Dương đã về, mợ liền kêu anh ra lấy nốt đồ vào. Tưởng Thầm đứng dậy muốn đi theo, mới bước được hai bước đã bị Phong Dương ấn trở về sofa. Phong Dương rõ ràng nhìn thấy sắc mặt mợ mình hơi đổi, nếu như anh không ngăn Tưởng Thầm lại, khẳng định sẽ bị sấy cho khô người. Bản thân anh cũng không có ý định để Tưởng Thầm giúp mình, giai đoạn hiện tại anh chỉ muốn cậu ngồi càng nhiều càng tốt, không cần làm gì cả. Thậm chí anh còn đang nghĩ đệm ở nhà có cứng không, hay là đổi sang cái khác mềm hơn cho cậu ngồi thoải mái.

Ra ngoài xe ôm một đống đồ trở vào, bàn trà với ghế sofa cơ bản là chật cứng.

“Trên đường có đi qua mấy cửa hàng, thấy quần áo bên trong không tệ nên mua cho Thẩm Thẩm mấy bộ, Thẩm Thẩm, con thử một chút, không vừa thì bảo Phong Dương mang đi đổi.” Mợ vừa nói vừa mở một cái túi, lấy ra một cái áo khoác bằng lông dê, mác treo trên cổ áo lộ ra, nhìn hàng số 0 trên đó mà Tưởng Thầm phát hoảng.

“Con nhiều quần áo lắm rồi, không cần lãng phí thế đâu ạ.”

“Quần áo của con là của con, liên quan gì, mợ thích con lắm, lần đầu gặp mặt không thể tay không được, chỗ quần áo này cũng không đắt, con mà ghét bỏ là mợ giận đấy.”

“Không phải, con sao có thể ghét được… Con cảm ơn ạ.” Tưởng Thầm không quen đối phó với sự quan tâm nồng nhiệt như vậy từ trưởng bối, theo bản năng quay qua nhìn Phong Dương cầu cứu.

Phong Dương tiếp nhận tín hiệu, bước nhanh tới khoác vai cậu, “Em cứ thử đi, không sao đâu.” Phong Dương đâu dám từ chối ý tốt của mợ, hai người đã biết Tưởng Thầm mang thai con của anh mà đến giờ còn chưa nói gì, anh biết, bọn họ sẽ phải có một cuộc nói chuyện riêng.

Phong Dương giúp Tưởng Thầm cởi nút áo khoác đang mặc, đổi áo mới.

Áo khoác lông dê rất mềm, mặc lên người liền lập tức có cảm giác ấm lên, Tưởng Thầm vuốt nhẹ, cảm giác cũng rất tốt.

“Thế nào? Thoải mái không?” Phong Dương vừa hỏi, tay vừa nắn hai bên vai cậu xem áo có vừa người không.

“Rất thoải mái, cũng không bị rộng.” Tưởng Thầm ăn ngay nói thật.

“Thoải mái là tốt rồi.”

“Vậy lại thử thêm mấy cái này nữa.” Mợ hồ hởi lấy hết quần áo trong túi ra, không phải chỉ hai, ba cái mà là rất nhiều cái.

Tưởng Thầm nhìn mà phát hoảng, chỗ đồ này mà thử ra thử vào hết một lượt cũng đủ chết mệt rồi.

Phong Dương hiểu Tưởng Thầm đang nghĩ gì, anh chọn trong đống đồ hai món, quay qua ướm lên người Tưởng Thầm, “Em thử thêm hai cái này nữa thôi là được.” Mấy món đồ hàng hiệu này Phong Dương có biết, kích thước may đo đều theo tiêu chuẩn, một bộ vừa thì những bộ còn lại cơ bản đều sẽ vừa.

Chỉ hai món, vậy thì dễ rồi, Tưởng Thầm cởi áo khoác lông dê, đổi sang cái kia.

Mắt chọn đồ của mợ tốt lắm, kiểu dáng đều trẻ trung mới mẻ, mặc lên người Tưởng Thầm còn đẹp hơn người mẫu bìa tạp chí.

Thử đồ xong, đều rất vừa vặn, cho nên hai người xách hết lên lầu, phần lớn đều là Phong Dương xách, Tưởng Thầm chỉ cầm hai cái, vốn muốn xách nhiều hơn nhưng lại bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm, cảm giác như cậu cầm đến hai cái cũng đã là không nên rồi.

Đến phòng ngủ, Phong Dương mở tủ quần áo, quần áo của hai người đều treo trong này, hai người hiện tại xem như thật sự sống chung cùng nhau chứ không phải như khi còn tham gia show, ở cùng một căn nhà nhưng không cùng phòng.

Mợ sau khi Phong Dương với Tưởng Thầm lên lầu thì liền đi sắp chỗ đồ còn lại, nhìn đồng hồ, đến giờ làm cơm tối rồi, cho nên xách nguyên liệu nấu ăn tối nay đi vào bếp. Tường nhà bếp chỗ nào cũng bóng như gương, rõ ràng chưa từng được dùng qua, mọi thứ cơ bản đều mới tinh, từ nồi niêu xoong chảo cho tới gia vị mắm muối. Mợ mặc tạp dề, bắt đầu động thủ.

Phòng ngủ trên lầu, Phong Dương đang nói chuyện với Tưởng Thầm.

Phong Dương có thể đoán được, tuy rằng cậu mợ còn chưa nói gì nhưng nếu đã biết Tưởng Thầm đang mang thai con của anh, họ chắc chắn sẽ đòi ở lại đây để chăm sóc cậu.

Có người nhà mình ở lại cũng khiến Phong Dương an tâm. Công việc của anh rất bận, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Tưởng Thầm. Tư tâm muốn ở bên cậu cả ngày không phải là không có nhưng con người anh rất có nguyên tắc, việc đã nhận thì phải làm tử tế, không thể bỏ ngang.

Tưởng Thầm nhất định cũng sẽ không thích người đàn ông không chăm chỉ… nhỉ???

Nói thật ra, cho dù Phong Dương chả cần làm gì, chỉ dựa vào những hạng mục đầu tư hiện giờ cũng thừa sức nuôi vợ con nhưng ngẫm lại, anh càng hy vọng mình trong mắt Tưởng Thầm là một con người có trách nhiệm.

“Như vậy phiền cho họ quá.” Để cậu mợ ở đây chỉ để chăm mình, Tưởng Thầm cảm thấy tâm lý có chút áp lực.

“Không phiền, cậu mợ vốn rảnh rỗi, thường không có chuyện gì thì chỉ tìm chỗ đi chơi, biết em mang thai, họ mừng còn không kịp.” Phong Dương ý nói Tưởng Thầm không cần áp lực.

Tưởng Thầm cụp mắt, nói thì nói vậy, để tận hai trưởng bối phải đến chăm mình, cậu không biết sao sự tình lại phát triển thành ra thế này.

Phong Dương đẩy nhẹ Tưởng Thầm tựa lên tủ quần áo, cúi đầu hôn một cái lên đôi môi xinh đẹp, mi mắt Tưởng Thầm khẽ run, đôi con ngươi trong vắt như nước suối làm anh không cách nào không động lòng.

Phong Dương lần nữa hôn xuống, mười ngón tay đan chặt vào nhau, Tưởng Thầm hé môi, đầu lưỡi Phong Dương lập tức chui vào, hai người ôm nhau hôn môi, hô hấp hòa quyện, tựa như thông qua phương thức này thể hiện tình yêu với đối phương.

***

Mợ làm ra một bàn ăn đầy ắp, lúc trước để luyện tay nghề, bà còn đặc biệt tham gia lớp học nấu ăn, thêm vào bản thân có chút thiên phú, đồ ăn bà làm ra tuyệt không thua kém ngoài hàng.

Nhìn mâm cơm nhà cùng hai trưởng bối hiền từ, Tưởng Thầm cảm giác lỗ hổng tình cảm gia đình thiếu hụt nhiều năm thật giống như lại được lấp đầy.

Tưởng Thầm cảm giác mắt cay cay, ba người kia đều gắp đồ ăn cho cậu, bảo cậu ăn nhiều một chút, đều nói cậu quá gầy, phải tẩm bổ thêm.

Sau khi ăn xong, Phong Dương cùng Cậu đi dọn dẹp, Tưởng Thầm cùng mợ ngồi ngoài phòng khách xem thời sự, âm lượng TV không lớn, mợ sau khi tán gẫu với Tưởng Thầm thì biết được cậu thời gian tới vẫn còn vài công việc phải làm nốt.

Mợ khi đó không nói gì, chờ Tưởng Thầm buồn ngủ, bà bảo cậu mau đi ngủ sớm, lại đợi Phong Dương dọn dẹp xong mới phất tay gọi anh tới.

“Sao Tưởng Thầm lại vẫn còn lịch trình công tác? Đã mang thai đến tần này mà còn đi làm, nhỡ xảy ra chuyện thì sao? Phong Dương, con phải nói chuyện với Tưởng Thầm đi, đứa trẻ đó đã đi theo con, bây giờ còn mang thai cho con, con còn không biết thương tiếc nó!”

Phong Dương bất ngờ bị mắng, đối mặt với mợ đang tức giận, anh chỉ có thể đợi bà nói xong rồi mới từ từ giải thích:

“Mợ, mợ hiểu lầm rồi, con yêu Tưởng Thầm còn không hết, sao có thể không thương tiếc em ấy. Con lúc trước cũng có từng bàn bạc với Tưởng Thầm rồi, mong em ấy có thể tạm dừng công việc, chuyên tâm bảo dưỡng thân thể.”

“Nhưng mợ cũng biết, Tưởng Thầm không phải là nữ, không dối gạt mợ, bọn con lúc mới đầu cũng có chút hiểu nhầm, bọn con vốn không ở bên nhau ngay từ đầu. Sau đó trải qua một số chuyện, con mới biết em ấy là người cả đời này con muốn tìm.”

“Con còn muốn em ấy ở nhà hơn mợ ấy, con có thể nuôi em ấy cả đời, mấy đời cũng được, nhưng đồng thời, con cũng tôn trọng em ấy. Bảo bảo là món quà bất ngờ, em ấy không muốn vì chuyện mang thai mà từ bỏ công việc mà bản thân đã phải nỗ lực trả giá rất nhiều để có được. Con không muốn em ấy có bất kỳ hối hận nào.”

Phong Dương giải thích rõ ràng, mợ tất nhiên cũng biết con người anh thế nào. Mới rồi bà bị cuống, bây giờ nghĩ lại, là do bà nghĩ nhiều rồi, người trẻ có suy nghĩ của người trẻ, quan niệm khác với người già như bà.

“Thôi được rồi, hai đứa muốn làm gì thì làm, nhưng điều kiện tiên quyết là không được để Tiểu Thầm với đứa bé có chuyện gì.” Mợ từ lần đầu tiên gặp Tưởng Thầm đã cảm thấy đứa nhỏ này rất tốt, bà không muốn nhìn thấy thằng bé gặp chuyện gì không may.

“Dạ, con biết, con vẫn liên lạc với quản lý của Tưởng Thầm, có công việc gì người đó sẽ báo cho con trước, trước mắt lịch trình của em ấy đều không có việc nặng nhọc gì, Tưởng Thầm tự em ấy cũng biết chú ý, mợ cứ yên tâm.”

“Hai đứa biết cẩn thận là tốt rồi. Đúng rồi, con với Tưởng Thầm, hai đứa… lúc đó cũng đừng quá kịch liệt.” Mợ chăm Phong Dương từ nhỏ, có chỗ nào mà bà chưa từng nhìn thấy, cho nên nói về phương diện sinh hoạt thường ngày, bà hiểu rõ Phong Dương như thế nào.

Phong Dương lập tức lắc đầu, ở trước mặt mợ, anh cũng không có quá nhiều che giấu, “Không có, sợ ảnh hưởng đứa nhỏ nên đều không làm, nhiều nhất chỉ giúp nhau một chút.”

Mợ lại ngạc nhiên nha! Bà lại phải phổ cập kiến thức lại cho thằng cháu mình một chút. Người mang thai, có một số thời điểm nhu cầu sắc dục thậm chí còn cao hơn bình thường, chỉ cần lúc vận động cẩn thận một chút là được, còn có lợi cho quá trình mang thai.

***

Tưởng Thầm đi tắm, mặc đồ ngủ lên giường, đắp chăn, rõ ràng cảm thấy buồn ngủ mà nhắm mắt vào lại ngủ không được.

Trở mình, nhìn chỗ trống bên cạnh, nghĩ sao rửa bát mà lâu vậy? Hay là Phong Dương còn đang nói chuyện với cậu mợ?

Nói chuyện gì?

Có liên quan đến cậu không?

Tưởng Thầm ôm chăn nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét