Chương 58:
Tin tức ngầm
Phong Dương vừa mở cửa liền thấy Tưởng Thầm đang nhìn chằm chằm về phía này không chớp mắt.
Khoảnh
khắc tầm mắt hai người giao nhau, trong đôi mắt xinh đẹp kia như có ngàn vạn
ngôi sao lấp lánh, tim Phong Dương hẫng một nhịp.
Trở tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vào.
Tưởng
Thầm thấy Phong Dương tiến vào, cảm giác chờ đợi được thỏa mãn, đôi mắt long
lanh không rời khỏi anh.
Đi tới
đầu giường, Phong Dương cúi người, một tay chống bên tai Tưởng Thầm, một tay vuốt
ve gò má trắng nõn. Ngón tay yêu thương vuốt theo đường nét gương mặt đẹp đẽ, tới
đuôi mắt cong cong xinh đẹp.
Trong
hơi thở đều là khí tức của người đàn ông mình yêu, hơi thở trầm ổn của anh làm
Tưởng Thầm cảm thấy thật an tâm, theo bản năng vươn tay, cũng muốn xoa lên đôi
mày kiếm nhưng cổ tay bị Phong Dương túm được.
Mi mắt
khẽ run đón nhận nụ hôn của anh, Tưởng Thầm theo phản xạ nhắm mắt lại, mi mắt mỏng
manh tương đối mẫn cảm, chỗ được hôn có thể cảm nhận được cả nhiệt độ đôi môi đối
phương.
Phong
Dương hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng rồi hơi nhấc người lên, cụp mắt chăm chú
nhìn người mình thích, đại khái đến bây giờ anh mới có cảm giác rằng mình đã thực
sự có được người này. Em ấy đang ở trong phòng của mình, nằm trên giường của
mình, thả lỏng thân thể tiếp nhận nụ hôn của mình. Bị cậu mợ bất ngờ phát hiện
ra, từ một góc độ nào đó mà nói thì có một phần do Phong Dương cố tình.
Hoặc là
nói chỉ cần Tưởng Thầm đồng ý, anh có thể công khai mối quan hệ của hai người với
cả thế giới luôn cũng được.
Trong
lòng anh sắp không thể chờ được nữa, muốn càng nhiều người biết Tưởng Thầm đã
thuộc về anh, biết Phong Dương anh đã có được một người yêu tốt đẹp như thiên
thần.
Vị
thiên thần này còn đang mang thai con của anh.
“Đã từng
có ai nói với em…” Phong Dương nói, hơi thở ấm áp phả lên môi, Tưởng Thầm chớp
chớp mắt, mặt lộ vẻ mờ mịt.
“…Chỗ
này của em có ánh sao.”
Ngón
tay Phong Dương đặt nơi đuôi mắt Tưởng Thầm, chăm chú ngắm nhìn đôi mắt sáng lấp
lánh.
Tưởng
Thầm sửng sốt chừng nửa giây mới phản ứng lại, đôi mắt né tránh nhưng tầm mắt
trên mặt mình quá nóng bỏng làm cậu lại phải quay lại.
Tưởng
Thầm không quen nói mấy lời tán tỉnh, hoặc là tạm thời còn chưa mở khóa được kỹ
năng đó, nhưng cậu có thể cảm nhận được chân tình trong lời nói của Phong
Dương. Câu trả lời của cậu là vịn lấy tay anh, lướt qua môi anh như chuồn chuồn
lướt nước.
“Anh
mau đi tắm đi, đi ngủ sớm một chút.”
“Rõ,
thưa vợ.” Khóe môi, đáy mắt Phong Dương đều là nhu tình ấm áp.
Từ xưng
hô đặc biệt bất thình lình được xướng lên khiến Tưởng Thầm thoáng chốc đỏ bừng
cả mặt, cậu lập tức đẩy Phong Dương, “Đừng có gọi em như vậy.”
Cái từ
đó làm cậu ngượng chết đi được.
“Vậy
thì gọi là gì? Thầm Thầm? Tiểu Thầm? Anh thấy chả hợp, mang thai cũng đã mang rồi,
anh không gọi em là vợ, thế kêu là mẹ đứa nhỏ nhé?” Phong Dương cố định mặt Tưởng
Thầm, không cho cậu chạy trốn.
Tưởng
Thầm trừng Phong Dương, cơ mà cậu đang nằm trên giường, uy lực của cái trừng mắt
này liền giảm phân nửa, trông giống như đang hờn dỗi hơn.
Phong
Dương bật cười, không trêu cậu nữa, đứng dậy đi tắm.
Chờ Phong
Dương rời đi, Tưởng Thầm liền kéo chăn trùm mặt, bên tai bỗng vang lên tiếng gọi
“Vợ ơi”, cậu giật mình giật chăn ra, bên trong buồng tắm tiếng nước rào rào, Tưởng
Thầm nhìn một chút, trên môi chậm rãi cong lên nụ cười hạnh phúc.
Những lời
mợ nói, Phong Dương đều nhớ kỹ, tuy rằng anh cực kỳ muốn ôm ôm Tưởng Thầm nhưng
trước sau đều ưu tiên ý muốn của cậu làm đầu nên anh chưa hề ép cậu.
Tắm xong,
Phong Dương mặc áo ngủ lên giường, mới vừa nằm xuống, người đang ở trên giường
liền tự giác nhích lại gần, anh ôm eo cậu, kéo người vào trong long, tay sờ ra đằng
trước.
Bàn tay
đã có thể cảm nhận được cái bụng tròn vo, áp lên trên, thật giống như có thể cảm
nhận được đứa trẻ đang cựa quậy.
Trước
khi nhắm mắt, Phong Dương không quên hôn lên trán Tưởng Thầm, thay cậu dém kĩ
chăn.
Phong
Dương hiện tại đều cố gắng đi muộn về sớm, cùng Tưởng Thầm ăn sáng, đưa cậu ra sofa
ngồi, lấy chăn cho cậu đắp lên đùi, còn cắt hoa quả tươi bày ra đĩa, trợ lý tới
đón mới lưu luyến không rời mà đi.
Tưởng
Thầm bưng ly uống nước, nhìn theo bóng lưng Phong Dương rời nhà ra ngoài đi làm
kiếm tiền nuôi gia đình.
Thạch Lỗi
còn chưa có đến, vốn lúc đầu cho anh ấy nghỉ 3 ngày nhưng cậu mợ đã tới, cậu cùng
hai ông bà nói chuyện một hồi, chủ yếu là hai ông bà cảm thấy trợ lý chung quy vẫn
là người ngoài, chỗ này có người nhà vẫn hơn, bởi vậy kì nghỉ của Thạch Lỗi được
kéo dài thành một tuần.
Buổi
chiều, Tưởng Thầm muốn tới công ty, mợ chỉ thị Cậu đưa Tưởng Thầm đi, bà ở nhà
nấu chè dưỡng sinh cho cậu, bà muốn trong mấy tháng tới phải nuôi Tưởng Thầm béo
lên bằng được, đứa nhỏ này cứ gầy như vậy, bà nhìn lại đau lòng.
Nhân viên
phòng làm việc của Phong Dương cơ bản đều biết mối quan hệ của anh và Tưởng Thầm,
trong đó có mấy người đã từ fan nhan sắc thành fan tỷ tỷ của cậu, livestream của
show thực tế mỗi ngày đều xem, không bỏ sót tập nào.
Sau khi
Phong Dương và Tưởng Thầm ở cùng nhau, mọi người đều có thể cảm nhận được biến
hóa trên người anh, không còn vẻ thanh lãnh xa vời, khó tiếp cận, chỉ cần là
chuyện liên quan đến Tưởng Thầm, thần sắc của anh đều biến thành nhu hòa.
“Anh Dương,
bọn em đều thích Tưởng Thầm lắm, có thể cho bọn em gặp idol một chút được không?”
Có trợ lý từng tới nhà Phong Dương, phát hiện giờ hai người đang sống cùng nhau,
mấy fan tỷ tỷ xúm vào thảo luận một phen, chỉ cần được sếp đồng ý, sau này bọn
họ liền có thể tiếp xúc gần với idol, nghĩ thôi đã sướng đến quắn quéo.
“Mấy
người muốn gặp em ấy?” Phong Dương bưng trà ngon trợ lý vừa pha, nhấp một cái,
nhìn 3 người, 3 cô tuổi tác xấp xỉ nhau, vừa nghe thấy Tưởng Thầm là mắt sáng bừng,
đầy mặt phấn khởi mong đợi.
“Đúng vậy,
bọn em đều thích Thầm Thầm, Thầm Thầm là đáng yêu nhất <3”. Một người không
nhịn được kích động nói.
Phong
Dương đặt chén trà xuống, ngón tay gõ gõ mặt bàn, anh không muốn để ai đi làm
phiền cậu nhưng nghĩ lại đây đều là nhân viên của mình, tính tình vui vẻ hoạt bát,
nếu để họ gặp Tưởng Thầm, không chừng có thể khiến tâm tình cậu vui vẻ theo.
“Để tôi
hỏi em ấy.” Suy đi nghĩ lại, Phong Dương vẫn quyết định hỏi ý kiến Tưởng Thầm,
nếu cậu đồng ý, vậy anh cũng không có ý kiến gì.
Khi đó Tưởng
Thầm còn đang ở nhà, không tới công ty, nhận điện thoại của Phong Dương biết được
ở phòng làm việc của anh có fan của cậu, hơn nữa bọn họ còn chạy đến xin được gặp
cậu.
“Tất
nhiên có thể, vậy lát nữa em tới nhé? Có sợ ảnh hưởng đến công việc không?” Liên quan tới mối quan hệ của hai người, hiện
tại trong vòng giải trí cơ bản không có tin tức gì, chứng minh thủ đoạn của Phong
Dương lợi hại đến thế nào. Người có thể làm nhân viên của Phong Dương, trong mắt
Tưởng Thầm cũng là người đáng tin.
Phong
Dương nhìn 3 trợ lý đang rướn cổ muốn nghe giọng Tưởng Thầm, trong mắt đầy ý cười,
“Sẽ không, cùng lắm thì tối nay bọn họ chỉ phải tăng ca thôi.”
Đây đương
nhiên là lời nói đùa nhưng có lời này của Phong Dương, 3 người có thể nắm chắc
8, 9 phần là Tưởng Thầm đồng ý rồi.
Ba người
liếc nhìn nhau, đều không nhịn được kích động hò hét.
Phong
Dương vỗ bàn ruỳnh một cái, ba người liền giật mình, câm như hến.
“Tưởng
Thầm ăn trưa rồi sẽ tới đây, các cô lát nữa có thể gặp em ấy.” Nhìn 3 thuộc hạ
lại chuẩn bị kích động, anh bồi thêm một câu, “Giờ thì đi ra ngoài làm việc đi,
không xong thì tối nay ở lại mà tăng ca.”
Ba người
nhất thời mừng như điên, cảm ơn liên mồm, chân như đạp Phong hỏa luân* chớp mắt
chạy biến ra ngoài.
* Phong hỏa luân: Bánh xe
lửa ở chân Na Tra
Những đồng
nghiệp khác thấy có biến liền tới hóng hớt nhưng ba người ngồi trước máy tính,
biểu tình nghiêm túc, trong mắt là háo hức cùng mừng như điên, ai hỏi cũng không
trả lời, chỉ cắm đầu gõ phím cật lực.
Lúc Tưởng
Thầm tới chỗ Phong Dương là đầu buổi chiều, việc bên công ty cậu cũng không tính
là chuyện gấp, đến muộn chút cũng không sao, mợ biết Tưởng Thầm đến công ty Phong
Dương gặp fan, vốn còn muốn cậu ngủ trưa cho tinh thần tỉnh táo hẵng đi nhưng cậu
nói để cậu qua rồi nghỉ lại chỗ Phong Dương cũng được.
Mợ vì vậy
mới gọi điện trước cho Phong Dương, hỏi anh ở phòng làm việc có phòng nghỉ không,
không có thì bà không cho cậu sang sớm nữa.
Trong văn
phòng của Phong Dương có một gian phòng ngủ chuyên để anh nghỉ ngơi, để mợ yên tâm,
anh còn chụp hai cái ảnh gửi cho bà. Đối với Tưởng Thầm đang mang thai, cả nhà đều
cưng cậu như trứng mỏng, cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, cẩn thận
từng ly từng tí một.
Bởi vì Thạch
Lỗi vẫn được nghỉ, Cậu liền đảm nhiệm chân tài xế cho Tưởng Thầm. Hai ông bà
nghỉ hưu vốn rảnh rỗi, lúc thường cũng đi chơi khắp nơi, hiện tại biết Tưởng Thầm
đang mang thai, nghĩ tới vài tháng nữa là mình được lên chức ông cậu bà cậu liền
vui như mở hội, bà bảo ông làm gì ông cũng nghe.
Cậu và Tưởng
Thầm cũng lên lầu, Cậu cũng là lần đầu tiên đến đây, trước kia văn phòng của Phong
Dương ở chỗ khác, đây là văn phòng mới.
Hai người
vừa mới xuất hiện, trong phòng làm việc liền phát ra tiếng gào thét sung sướng,
Phong Dương nghe tiếng liền đi ra. Ngay khi mấy fan tỷ tỷ vọt tới muốn thu ngắn
khoảng cách tới idol thì một giọng nói vang lên làm họ lập tức khắc chế lại.
“Cậu, Tưởng
Thầm, hai người vào trong ngồi đi.” Phong Dương ra hiệu cho hai người đi vào, lúc
đi qua một trợ lý tóc ngắn, anh dặn đối phương đi pha 1 ly trà và 1 cốc nước ấm.
Phong
Dương nhường phòng nghỉ cho Tưởng Thầm làm fan-meeting, mình cùng Cậu thì ngồi ở
gian ngoài, thỉnh thoảng còn nghe từ bên trong truyền ra tiếng hò hét.
Phong
Dương nghĩ fan-meeting nho nhỏ này sẽ khá dài nhưng chưa đến nửa tiếng, cửa phòng
đã mở, đi ra đầu tiên là Tưởng Thầm đang cười vui vẻ, theo sau là mấy fan nữ đang
cười đến không thể hạ nổi cơ mặt xuống.
“Công tác
tốt nhé.” Tưởng Thầm tạm biệt ba người.
Ba fan
tỷ tỷ đồng loạt mắt sáng như sao nhìn Tưởng Thầm, thật giống như trong khoảnh
khắc toàn bộ thế giới trong mắt họ đều chỉ có idol.
Ba người
rời đi, giống như được tiêm máu gà, tích cực vùi đầu vào làm việc.
Phong
Dương đi tới, thấy cậu có vẻ mỏi mệt liền kéo cậu vào trong phòng nghỉ.
“Mệt
sao? Nằm xuống nghỉ một lát đi.” Phong Dương đỡ cậu ngồi lên giường.
Tưởng
Thầm gật đầu ừ một tiếng, cậu cởi áo khoác, đưa cho Phong Dương để anh treo lên
móc sau cửa, Phong Dương vừa quay đầu lại liền thấy cậu đang khom lưng chuẩn bị
cởi giày nhưng động tác lại có vẻ khó khăn chậm chạp, anh sửng sốt trong chốc lát
liền lập tức hiểu ra.
Anh đi
tới, ngồi xuống giúp cậu cởi giày, sau đó nâng hai chân cậu nhét vào chăn.
Ngủ
trưa ở chỗ Phong Dương, Tưởng Thầm sau khi tỉnh lại cũng không ở lại lâu, sau
khi tạm biệt anh liền tới công ty mình.
Đến phòng
quản lý, quản lý tựa hồ đang lo lắng cái gì, còn khóa trái cửa phòng.
Tưởng
Thầm ý thức được khả năng đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi anh Thiên đến cùng là làm
sao.
“Anh
thu được chút tin tức ngầm, công ty có khả năng sẽ đóng băng em.” Độ chính xác
của tin tức này anh Thiên cũng không nắm chắc lắm, gọi Tưởng Thầm lại đây mà không
nói trực tiếp với Phong Dương là muốn xem thái độ của cậu.
Phong
Dương từng cam kết với anh Thiên, nếu như Tưởng Thầm hủy hợp đồng với công ty,
anh làm quản lý cũng có thể theo Tưởng Thầm tới công ty của Phong Dương làm việc,
nhưng việc này có điều kiện tiên quyết là Tưởng Thầm phải đồng ý đã.
Nhìn tình
hình trước mắt mà nói, Tưởng Thầm tựa hồ chưa có dự định hủy hợp đồng với công
ty, quản lý không biết ý cậu ra sao nên muốn thăm dò.
“Là do
người kia sao?” Tưởng Thầm hỏi, trong lòng đã nghĩ đến một người.
Anh Thiên
thở dài, “Hẳn là vậy.”
Tưởng
Thầm nhíu mày, “Chuyện này anh nói với anh Dương chưa?”
“Vẫn
chưa, anh muốn bàn với em trước, cho em chuẩn bị tâm lý, đại khái là người kia
cảm thấy bị em từ chối quá mất mặt nên mới… Em hiểu mà.” Đây gần như là chuyện
thường xuyên trong giới, đặc biệt là những người ở địa vị cao, nếu không nghe lời,
bọn họ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để chèn ép.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét