Chương 54: Về nhà
Hai má
Tưởng Thầm đỏ ửng, ánh mắt ướt nhẹp trừng Phong Dương, nhìn như oán trách nhưng
rõ ràng là dục cầu bất mãn.
Phong
Dương không nói gì, ánh mắt tràn đầy tính xâm lược nhìn chằm chằm Tưởng Thầm.
Tưởng Thầm cắn môi, khoái cảm cùng cảm giác xấu hổ xông tới cùng một lúc làm cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Phong Dương, sợ chính mình sẽ không chịu nổi mà cầu anh nhanh lên.
Đã một
thời gian chưa được giải phóng bản thân, Tưởng Thầm rất nhanh đã buông khí giới
đầu hàng.
Cảnh tượng
đột nhiên hiện ra trước mắt làm tròng mắt Tưởng Thầm muốn rớt xuống, cậu nhìn
thấy Phong Dương giơ bàn tay còn dính thứ dịch lỏng không thể gọi tên kia của
mình lên, liếm một chút… Bé cưng Tưởng Thầm hóa đá rồi…
Cảm
giác hoặc là bản thân bị hoa mắt, hoặc là người trước mặt này không phải là Phong
Dương.
Đúng lúc
này Phong Dương ngước mắt lên, Tưởng Thầm bị đôi mắt kia làm cho không cách nào
nhúc nhích.
Người
đàn ông đối diện nghiêng người, hôn lên môi cậu, đầu lưỡi đối phương đầu tiên
là cạy mở môi răng, sau đó Tưởng Thầm nếm được chút vị mằn mặn, ý thức được đó
là vị gì, Tưởng Thầm tức tốc túm vai Phong Dương muốn đẩy anh ra. Nhưng Phong
Dương đã sớm chặn một tay sau gáy Tưởng Thầm, không cho cậu chỗ trốn, đầu lưỡi
càng quấn lấy lưỡi cậu, chậm rãi mút càng sâu.
…
Hành lý
tối hôm qua cơ bản đều đã dọn, buổi sáng chỉ cần thu ít đồ vệ sinh cá nhân. Trợ
lý Thạch Lỗi hai tháng nay vẫn luôn đi theo bên cạnh trông chừng Tưởng Thầm.
Chuyển hết hành lý xuống tầng 1, Thạch Lỗi trở lại tầng 2, thấy cửa phòng Tưởng
Thầm vẫn đóng chặt nên chờ ở bên ngoài. Hành lý của Giả Tình rất nhiều, một lần
không thể chuyển hết, anh lại tới giúp một tay.
Nằm lại
trong phòng ngủ một lát, Tưởng Thầm mới cùng Phong Dương thu thập đồ đi ra. Đôi
mắt Tưởng Thầm lấp lánh như có nước, ánh sáng trong trẻo hoàn toàn đối lập với
đôi tai đỏ rực như bốc hỏa, cả người đều tản ra xuân sắc dụ người, Thạch Lỗi chỉ
liếc một cái liền hiểu ý nhìn đi chỗ khác, hoàn hảo chọn khoảng cách thích hợp
với hai người.
Phong
Dương kéo theo 1 cái vali, từ hôm qua anh đã nhắn cho hai trợ lý của mình tới
sân bay chờ trước, không cần họ lên phòng.
Nhân viên
tổ sản xuất cũng đi giúp chuyển hành lý từ trong nhà lên xe, trong 6 người chỉ
có Phong Dương và Tưởng Thầm là đi cùng chuyến bay, mấy người còn lại đều bay tới
nơi khác.
Lần này
tạm biệt, khả năng về sau rất khó có cơ hội được tụ tập đông đủ, thời khắc sắp
chia tay, ai cũng có chút lưu luyến, Tưởng Thầm lần lượt ôm tạm biệt từng người
một, còn chả ai dám đi ôm Phong Dương. Trải qua chuyện tối hôm qua, mọi người
coi như được tận mắt thấy Phong Dương tức giận sẽ như thế nào nên khi ôm Tưởng
Thầm, ai cũng không dám mạnh tay, đặc biệt là Du Chính.
Du
Chính đi tới trước mặt Phong Dương, lần thứ hai xin lỗi vì hành động lỗ mãng tối
qua, Phong Dương cũng ý thức được bản thân lúc đó mất khống chế nên nhận lời
xin lỗi, biểu thị cho qua.
Phong
Dương đặt vé bay lúc sáng sớm nên hai người rời đi đầu tiên.
“Trên
đường chú ý an toàn, đi đến nơi về đến chốn đấy.” Doãn Thu mỉm cười vẫy tay.
“Hẹn gặp
lại!” Tưởng Thầm cũng giơ tay chào mọi người.
“Nhớ
liên lạc đấy!” Du Chính đứng bên cạnh Doãn Thu, giơ tay ra dấu gọi điện thoại.
Mãi cho
đến khi lên máy bay, màu đỏ trên tai Tưởng Thầm mới nhạt bớt, nhưng không biết
có phải cậu bị ảo giác hay không, luôn cảm thấy trong miệng có vị tanh tanh mằn
mặn.
Về phần
cái người bày trò thì thảnh thơi như chưa có chuyện gì, Tưởng Thầm giận dỗi
cũng chỉ có thể tự nhẫn nhịn.
Máy bay
cất cánh, bàn tay Tưởng Thầm đang đặt trên đùi lại bỗng nhiên bị Phong Dương nắm
lấy, cậu liếc mắt sang phải, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của người kia
cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, kệ cho anh nắm.
Chuyến
bay mất hơn 2 tiếng, Tưởng Thầm tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phong
Dương gọi tiếp viên, mượn một cái chăn, nhẹ nhàng đắp lên cho cậu, Tưởng Thầm chưa
ngủ say, biết có chăn đắp lên người, khóe môi không kìm được hơi nhếch lên một
chút.
Xuống
sân bay, ô tô đến đón sớm đã đợi sẵn, hai người vừa xuống máy bay liền có thể
lên xe luôn.
Toàn bộ
hành trình, không quản là việc gì đều là Phong Dương và trợ lý làm, Tưởng Thầm chỉ
có thể đứng một bên nhìn, mấy lần cậu thử tự làm đều bị Phong Dương ngăn lại, về
sau cậu liền kệ luôn.
Lịch
trình trở về hôm nay coi như bí mật nhưng sân bay Dịch thành là trung tâm trung
chuyển khu vực đông nam, gần như hàng ngày hàng giờ đều có paparazzi chầu trực,
bọn họ lại không hóa trang, ngụy trang gì cả nên ngay từ lúc ra khỏi khu vực
check-in liền bị phát hiện ra.
Một đống
ống kính lập tức tụ lại, ánh đèn flash chớp mù mắt. Phong Dương một tay đỡ lưng
Tưởng Thầm, Thạch Lỗi chặn phía bên kia, không để đám đông xô đến cậu, những trợ
lý còn lại đi trước mở đường. Cuối cùng, sau khi lên xe, trợ lý cùng tài xế
nhanh chóng đóng chặt cửa nẻo, kính xe là loại kính một chiều, bên ngoài không
còn nhìn thấy được bên trong.
“Có
mang nước nóng không?” Ô tô từ từ lăn bánh, Phong Dương hỏi nữ trợ lý đang ngồi
ghế phụ lái.
Nữ trợ
lý quay đầu, liếc nhìn Tưởng Thầm, nói, “Dạ có.”
Nói rồi
lấy ra một bình giữ nhiệt đưa cho Phong Dương.
Phong
Dương nhận bình nước, vặn nắp, đưa cho Tưởng Thầm.
Hớp một
ngụm nước nóng, hơi ấm lan tràn từ cổ họng đến toàn bộ khoang bụng, Tưởng Thầm thở
phào một hơi.
Phong
Dương áp mu bàn tay lên má Tưởng Thầm, cảm giác có chút lạnh, lập tức bảo trợ
lý bật sưởi trên xe.
“Anh có
một căn nhà ở phía tây ngoại ô.” Ô tô chạy lên cầu vượt, Phong Dương liếc nhìn
ngoài cửa sổ, sau đó nói với Tưởng Thầm.
Tưởng
Thầm chả hiểu gì, ngồi ngoan chờ anh nói tiếp.
“Khu
nhà trước anh thuê cho em giờ không thích hợp để ở lại, khoảng thời gian tới,
em ra căn nhà phía tây ngoại ô kia ở đi.” Bất kể là khu nhà Tưởng Thầm ở hay chỗ
Phong Dương đều nằm tại khu vực náo nhiệt, anh cảm thấy mấy chỗ đó quá mức ồn
ào, không thích hợp để an thai. Ngôi nhà ở phía tây ngoại ô yên tĩnh hơn, xung
quanh cũng có rất nhiều cây xanh.
Bụng Tưởng
Thầm sẽ càng ngày càng lớn, chỉ qua 10 ngày thôi là đã khác biệt rõ ràng, cho
dù có mặc thêm quần áo cũng không thể che đi được nữa.
Đặt Tưởng
Thầm ở ngay trong tầm mắt mình, Phong Dương mới có thể yên tâm.
Chỉ cần
một ngày không nhìn thấy cậu, anh cũng cảm thấy như thiếu cái gì đấy, rất không
thoải mái.
Tưởng
Thầm đặt tay lên bụng, đối với sự sắp xếp của Phong Dương, cậu không có ý kiến
gì. Từ lúc mang thai đến bây giờ, ngoại trừ 2 tháng đầu tiên, về sau bên cạnh cậu
cơ bản bất cứ lúc nào cũng có người chăm sóc, đến bây giờ cậu đã hoàn toàn tiếp
thu chuyện mình mang thai, cũng càng tiếp nhận đứa con này.
Còn 3-4
tháng nữa là đến kì sinh, Tưởng Thầm biết rõ nặng nhẹ, trong mấy tháng tới cậu
sẽ chuyên tâm nghỉ ngơi. Đã có Phong Dương ở đây, cho dù cậu có đột ngột biến mất
khỏi giới giải trí cả năm thì sau khi trở lại cũng không sợ không có tài
nguyên.
Huống hồ
cho dù không sinh con thì cậu vốn cũng đã có suy nghĩ rút khỏi giới giải trí. Cậu
muốn mở một cửa hàng nho nhỏ, bán bánh hoặc cafe gì đó, kiếm chút tiền, sinh hoạt
bình thường đơn giản. Giới giải trí có quá nhiều góc khuất, lăn lộn trong cái
vòng này, chỉ cần hơi mất cảnh giác một chút là sẽ bị ảnh hưởng, chưa kể tới những
cạnh tranh, sa đọa rất dễ khiến người ta trượt dài.
Nghĩ thì
nghĩ như vậy nhưng chuyện tương lai không nói trước được, Tưởng Thầm chưa vội
quyết định, tự nhủ đợi sinh con xong rồi tính.
Căn nhà
ở ngoại ô mấy ngày trước đã được quản gia gia đình tới dọn dẹp sạch sẽ, sàn nhà
không một hạt bụi.
Là một
căn nhà độc lập kiểu tây, cao 3 tầng, có cả thang bộ và thang máy.
Đã đến
trưa, Phong Dương để nhóm trợ lý mang hành lý lên lầu trước, bản thân ngồi lại
dưới phòng khách với Tưởng Thầm.
Gần nhà
có một nhà hàng, sau khi ăn cơm trưa xong, Phong Dương mới đưa Tưởng Thầm lên lầu.
“Anh đã
hẹn với Hồng Bân đầu giờ chiều đưa em đến kiểm tra, em ngủ trưa đi, đến giờ anh
gọi.”
Phong
Dương không có thói quen ngủ trưa, anh để Tưởng Thầm đi nghỉ ngơi trước.
Ra cửa,
Phong Dương quay người xuống lầu, anh đã sớm liên lạc với quản lý ở công ty, đối
phương không lâu sau liền lái xe đến trước nhà. Thạch Lỗi ra mở cửa, quản lý biết
Thạch Lỗi, đây là người Phong Dương sắp xếp ở bên cạnh Tưởng Thầm.
Một đống
công việc làm ăn bị tồn đọng, quản lý đều vác tới. Để đi theo Tưởng Thầm, Phong
Dương đã vắng mặt 2 tháng, thời gian này nhóm quản lý đều phải gánh hết. Công
việc gì cho qua, việc gì từ chối, rất nhiều việc đều cần ý kiến của Phong Dương,
trong lòng nhóm quản lý đều bị công việc chèn ép cho có chút oán than mà không
dám nói, giờ anh đã trở lại, vậy thì đừng hòng trốn việc.
Quản lý
đưa danh sách lịch trình cho Phong Dương kiểm tra.
Phong
Dương nhìn lịch trình, hơn 4h chiều nay có một phỏng vấn khá quan trọng, đã bị
lùi lại một lần, khẳng định không thể lùi thêm, huống hồ nhà đài này khá lớn chứ
không phải đài địa phương nhỏ bé gì.
“Bên
kia đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ anh qua.” Quản lý nói.
Phong
Dương trầm mặt, biết mình đại khái không thể đưa Tưởng Thầm đi khám rồi.
Không biết
ngủ bao lâu, khi Tưởng Thầm tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã hơi tối, cầm điện
thoại mở ra xem, cậu đã ngủ một giấc gần 3 tiếng đồng hồ.
Mặc áo
khoác nỉ dày, Tưởng Thầm ra khỏi phòng, trong lòng nghĩ chả nhẽ Phong Dương quên
gọi cậu, đi thang máy xuống lầu, cửa thang máy vừa mở liền xuất hiện hai khuôn
mặt xa lạ khiến cậu sửng sốt.
Lại
nhìn kĩ, mơ hồ có điểm quen quen, lại giống như hoàn toàn xa lạ.
“A, Thầm
Thầm, tỉnh rồi sao? Mau tới đây ngồi.” Người phụ nữ có khuôn mặt hiền lành vừa
thấy Tưởng Thầm liền đứng dậy, vẫy tay gọi cậu.
Tưởng
Thầm chậm rãi đi tới.
“Lần
trước chúng ta đã gặp nhau một lần, ở nhà của Phong Dương, lúc đó ta đến lấy đồ,
con còn nhớ chứ?” Người đàn ông trung niên thấy Tưởng Thầm hình như không nhớ
nên nhắc.
Ký ức dần
dần quay lại, Tưởng Thầm nhớ ra người này là ai.
“Con cứ
học Phong Dương, gọi bọn ta là cậu mợ là được.”
Cậu cười
đến khóe mắt đều là nếp nhăn, thái độ như thể đã coi Tưởng Thầm là cháu dấu
trong nhà.
Mợ đi tới,
kéo tay Tưởng Thầm, để cậu ngồi bên cạnh mình.
“Tiểu
Dương nói thân thể con không khỏe, vừa lúc bọn ta ở gần đây, liền nhờ bọn ta
đưa con đi khám, thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?” Mợ nắm tay Tưởng Thầm,
ánh mắt từ ái nhìn cậu chăm chú.
*Anh bác sĩ ít được nhắc tên đến nỗi tôi không tài nào nhớ nổi tên ảnh ở mấy chương đầu chính xác là gì. Nên dựa theo bản raw thì từ giờ thống nhất lên của ảnh là Hồng Bân nhóe <3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét