Chương 53: Sáng sớm
Du
Chính uống say, sờ vào cái bụng tròn của Tưởng Thầm chỉ nghĩ do cậu ăn quá nhiều
thịt dê chứ không biết do ở trong đó có một bé con.
Ở chung
suốt 2 tháng, mọi người coi như thân thiết, khi nói chuyện cũng không còn khách
khí, hứng lên là trêu nhau.
Du Chính sờ tới sờ lui trên bụng Tưởng Thầm, không hề biết Đại ảnh đế ngồi một bên đã sa sầm mặt mày, nếu như hắn lúc này không say, chỉ cần liếc mắt nhìn Phong Dương một cái, đúng một cái thôi, là đủ để sợ ngã ngồi ra đất rồi.
Du
Chính càng nói càng to, gào đến mức khiến tất cả mọi người phải chú ý.
Mọi người
đều cho là Du Chính say rồi nói bậy, dù hiểu rõ quan hệ của Tưởng Thầm và Phong
Dương nhưng nghĩ đến tính tình hàng ngày của anh, chỉ đùa giỡn một chút chắc
không sao đâu, nên ai cũng vui vẻ đứng một bên xem diễn trò, nếu như lúc đó có
một người tới ngăn Du Chính lại thì hẳn là chuyện tiếp sau sẽ không phát sinh.
Vì
không ai biết Tưởng Thầm đang mang thai, mọi người hầu như cũng đều đã uống rượu
nên chẳng ai lên ngăn cản, chỉ đứng đó nhìn Du Chính đi tìm đường chết,
Ánh mắt
Phong Dương sáng quắc như lưỡi dao nhìn chằm chằm Du Chính nhưng cái người kia
say rồi, da mặt cũng dày lên, tạm thời không có cảm giác, tiếp tục đi tìm đường
chết.
Du
Chính sờ bụng Tưởng Thầm, ồn ào nói, “Tôi, tôi còn đang bảo sao nhiều thịt dê
như vậy mà loáng cái đã không còn bao nhiêu… Hóa ra là đều vào trong bụng cậu!
Cậu nôn ra cho tôi!”
“Nôn ra
cho tôi!” Bàn tay đang sờ sờ của Du Chính đột nhiên ấn mạnh lên bụng Tưởng Thầm.
Người
say đều rất khỏe, Tưởng Thầm giật mình muốn kéo tay Du Chính ra mà kéo không nổi,
cảm giác đau đớn trên bụng truyền đến làm sắc mặt cậu lập tức thay đổi, còn
chưa chờ cậu có hành động khác, bên cạnh đã có tiếng ghế đổ, sau đó là cảm giác
đau đớn biến mất.
Lại có
âm thanh va đập nặng nề vang lên, trong nháy mắt, Du Chính bị Phong Dương xách
cổ đẩy ngã xuống đất.
Lưng đập
mạnh xuống đất, đầu cũng va cốp một cái, cảm giác đau đớn làm cơn say rượu bay
hơn nửa.
Du
Chính ngã xuống đất vẫn còn hơi ngơ ngác, ngẩng đầu, nhìn thấy đôi con ngươi tối
sầm của Phong Dương, Du Chính liền lạnh cả người, động cũng không dám động. Ánh
mắt Phong Dương cứ như thể chỉ cần hắn động đậy một cái là sẽ xông lên đập hắn
một trận. Phong Dương chưa bao giờ thể hiện sự tức giận lớn đến như vậy, anh thở
mạnh, mắt nhìn chằm chặp Du Chính, nếu như bên cạnh không có Tưởng Thầm đang ấn
cánh tay anh xuống, anh thật sự muốn cho Du Chính một trận rồi.
“Phong
Dương, cậu ấy không biết, Du Chính không biết, cậu ấy chỉ đang đùa thôi, anh đừng
nóng giận.” Tưởng Thầm cũng sợ hết hồn, nhìn đôi con ngươi Phong Dương phừng phừng
lửa giận, lập tức đứng lên kéo anh lại, Du Chính thì thuần túy là trêu đùa, điểm
ấy mọi người đều rõ, Tưởng Thầm không dự liệu được Phong Dương sẽ phản ứng kịch
liệt như vậy.
Phong
Dương điều chỉnh nhịp thở, mấy người bên cạnh nhìn sắc mặt Phong Dương đều kinh
ngạc, có lẽ vừa rồi Du Chính thật sự có điểm quá đáng, mọi người liền tiến lên
khuyên bảo.
Doãn
Thu cùng một nhân viên đỡ Du Chính đứng dậy, hắn vẫn đang ngơ ngác, môi dưới thậm
chí còn có chút phát run.
“Anh
Dương, Du Chính không phải cố ý, tại anh ấy say thôi, anh tha thứ cho anh ấy lần
này.”
“Đúng vậy,
anh Dương, tha cho Du Chính lần này.” Những người khác cũng phụ họa.
“Tưởng
Thầm, cậu không sao chứ? Vừa rồi tôi thấy sắc mặt cậu không tốt, bị đau sao?” Trương
Tuyên Tâm để ý đến Tưởng Thầm, hỏi thăm xong còn kéo tay Tưởng Thầm, muốn xem cậu
có sao không.
Tầm mắt
Phong Dương chuyển từ Du Chính sang Tưởng Thầm, ánh mắt lúc này mới khôi phục độ
ấm.
“Em sao
rồi?” Chỗ Du Chính là chuyện nhỏ, Phong Dương lập tức kiểm tra thân thể Tưởng
Thầm, tay đang muốn sờ xuống bụng đã bị cậu chặn lại.
Chỉ đau
một chút thôi, không phải chuyện lớn gì, Tưởng Thầm khẽ lắc đầu, “Không có chuyện
gì, em không sao.” Nói xong cậu liền quay đi, nói chuyện với những người khác
cũng tới hỏi han.
Du
Chính cứng ngắc đứng một bên, bị Doãn Thu dạy dỗ vài câu, tay chân lúng túng đi
đến. Tuy trên gáy vẫn còn đau ê ẩm nhưng rõ ràng là do bản thân quá đáng trước.
“Xin lỗi
Tưởng Thầm, xin lỗi anh Dương, em vừa rồi uống hơi nhiều rượu, nhất thời đùa
hơi quá, rất xin lỗi.”
Du
Chính cúi đầu, chân thành nhận sai.
“Không
sao, lần sau đừng ấn vào bụng tôi nữa là được.” Tưởng Thầm cong môi nói đùa.
Câu đùa
của cậu khiến bầu không khí trầm nặng nháy mắt thoải mái hẳn, mọi người đều thở
phào nhẹ nhõm.
“Không
có lần sau, từ giờ tôi bỏ rượu.” Du Chính thấy Tưởng Thầm không tính toán với
mình, còn cho mình bậc thang leo xuống thì rất cảm kích, ảo não nói muốn bỏ rượu.
“Vậy
trước tiên tôi chúc cậu bỏ rượu thành công.” Sự tình đều do cậu mà ra, nếu cậu
im lặng không nói gì, khả năng sẽ thành khúc mắc trong lòng nhau.
Cái gọi
là người không biết không có tội, Tưởng Thầm sẽ không trách Du Chính.
“Tưởng
Thầm, cảm ơn cậu.” Du Chính sắp khóc đến nơi, muốn tới ôm ôm Tưởng Thầm nhưng
nhìn sắc mặt vị bên cạnh còn chưa có tốt lên, liền lập tức từ bỏ ý định.
Mọi người
cơm no rượu say, cũng dần dần tàn tiệc.
Du
Chính vì phạm lỗi sai liền xung phong nhận phần thu dọn.
Nhìn thật
giống như bữa tiệc đã bị hắn làm hỏng nhưng cũng không phải là hoàn toàn không
có chỗ tốt, tỷ như Doãn Thu vẫn ở lại giúp Du Chính dọn dẹp, dọn xong, Du Chính
chưa buồn ngủ, Doãn Thu cũng ngồi cùng hắn ngẩn người một lúc lâu, quan hệ của
hai người, tựa hồ lại gần thêm một ít.
Vào lúc
Doãn Thu rời đi, Du Chính bỗng nhiên gọi cô lại.
Hắn hỏi
Doãn Thu có bạn trai chưa ———— Tuy chương trình trước khi mời bọn họ tham gia đều
nói với bên ngoài là bọn họ còn độc thân nhưng có độc thân thật hay không thì
chưa biết được.
Doãn
Thu lắc đầu.
“Vậy…”
Du Chính liếm môi, nuốt nước bọt, dồn hết dũng khí hỏi, “Anh có thể theo đuổi
em không?”
Doãn
Thu hơi kinh ngạc, nhìn Du Chính, không biết đối phương đang say hay tỉnh.
“Em có
phải không thích kiểu như anh không?”
“Đúng vậy.”
Doãn Thu gật đầu xác nhận mình không thích kiểu đàn ông như Du Chính.
Ánh mắt
hơi sáng lên khi phát hiện Doãn Thu chưa có người yêu phút chốc lại ảm đạm, Du
Chính bại trận ảo não, hoàn toàn bị đả kích.
Ngày
hôm nay đúng là hắc đạo, Du Chính nản lòng xoay người, chuẩn bị về phòng ngủ, đằng
sau bỗng nhiên có thanh âm vang lên.
“Nhưng
anh có thể theo đuổi em.” Doãn Thu để lại một câu này rồi quay người đi mất
tiêu.
Du Chính
nhìn chằm chắm bóng lưng dần xa của Doãn Thu, đầu tiên là sững sờ, sau đó là sướng
điên.
*****
Tưởng
Thầm trở lại phòng, cửa phòng vừa đóng lại, cái người vẫn ra vẻ bình tĩnh kia
liền kéo cậu lại, ấn ngồi xuống giường, không nói gì đã vén áo cậu lên, Tưởng
Thầm hoảng hốt muốn ngăn lại, kết quả thấy anh cẩn thận vỗ lên bụng mình.
“Thực sự
không sao?” Phong Dương đến lúc này vẫn còn sợ.
Tưởng
Thầm khẽ thở phào, lắc đầu biểu thị thực sự không có chuyện gì.
“Ngày
mai về đến bác sĩ kiểm tra.” Phong Dương thực sự không an tâm, đây là đứa con đầu
tiên của anh, là lần đầu tiên làm bố, đối với cả Tưởng Thầm lẫn đứa trẻ anh đều
không dám không cẩn thận.
Trong
phòng hơi lạnh, Phong Dương chỉ sờ một chút rồi kéo áo Tưởng Thầm xuống.
Anh đứng
dậy, đi khép lỗ thông khí lại một nửa.
Điện
thoại Tưởng Thầm bỗng hiện tin nhắn, mở ra xem, đầu tiên là mấy tấm ảnh, sau đó
là tin nhắn của Chương Nhiên.
Cuối
tháng trước, Phú Quý đã được Chương Nhiên lái xe tới đón đi. Trước đó Phong
Dương đã cấp hắn một buổi thử vai cho phim điện ảnh, Chương Nhiên đi casting, rất
thuận lợi nhận được vai diễn.
Chương
Nhiên cực kì cảm kích Phong Dương, cũng rất cảm kích Tưởng Thầm, bởi vì hắn là
bạn của cậu nên cơ hội này mới đến tay hắn. Thời gian show phát sóng, chỉ cần
có thời gian là Chương Nhiên sẽ xem, tự nhiên cũng biết đến chú gà trống một trận
thành danh – Phú Quý. Tưởng Thầm post weibo nói hy vọng có người nhận nuôi Phú
Quý. Nó bây giờ đã không còn là một chú gà trống bình thường mà đã có một nhóm
fan riêng, nhóm fan này thậm chí còn tạo hẳn cho nó một weibo riêng, sửa ảnh,
post ảnh tử tế.
Quản lý
của Chương Nhiên gọi điện cho Tưởng Thầm, hỏi Phú Quý đã có ai nhận nuôi chưa,
từ weibo của Tưởng Thầm đại khái có thể nhận ra là cậu rất thích Phú Quý, nếu
không nó đã sớm vào nồi rồi.
Biết
Phú Quý vẫn còn, Chương Nhiên liền nói muốn nhận nuôi nó, để người quen nhận
nuôi cũng đảm bảo.
Nhưng Dịch
Thành cách nơi này rất xa, động vật sống như gà gửi vận chuyển cũng không tiện,
Tưởng Thầm còn đang do dự, Chương Nhiên lại báo hắn chuẩn bị tới tỉnh bọn họ
đang quay show có công việc, lúc đó sẽ mượn xe đi tới đón Phú Quý.
*Dịch Thành: một quận của địa cấp thị (thành phố cấp địa khu – VN không có đơn vị hành chính tương đương) Tảo Trang, tỉnh Sơn Đông, TQ.
Giao Phú
Quý cho Chương Nhiên dù sao cũng tốt hơn là giao cho người không quen. Tưởng Thầm
nói chuyện này cho Phong Dương và tổ chương trình, mọi người đều cho rằng Phú
Quý do Tưởng Thầm bắt được thì nó là của cậu, tùy cậu quyết định.
Cho nên
Phú Quý liền được Chương Nhiên nhận nuôi, bạn gái Chương Nhiên là người ngoài
giới, cũng biết đến sự tồn tại của Phú Quý, rất thích nó. Chương Nhiên bận rộn
công việc, Phú Quý liền để ở chỗ cô, vừa vặn cô cũng chỉ ở một mình, có Phú Quý
ở cùng coi như có thêm một người bạn.
Chương
Nhiên gửi ảnh Phú Quý cho Tưởng Thầm, nói nó hiện tại sống rất tốt, mỗi ngày đều
ăn gạo trắng, sáng nào cũng gáy vang dội.
Chương
Nhiên còn quay lại một đoạn ngắn cảnh nó gáy gửi cho Tưởng Thầm.
Những ảnh
này đều gửi tin nhắn riêng, Chương Nhiên chưa từng công khai, Tưởng Thầm hỏi ý
kiến hắn, nói muốn post lên weibo, dù sao Chương Nhiên hiện tại mới là chủ của
Phú Quý.
Chương
Nhiên tất nhiên không có ý kiến gì, thế là Tưởng Thầm liền post lên weibo ảnh
chụp cùng video Phú Quý đang vươn cổ gáy vang. Có một bộ phận fan của Tưởng Thầm
rất thích Phú Quý, thấy Tưởng Thầm post bài liền nhao nhao kích động.
Còn năn
nỉ Tưởng Thầm post ảnh chính mình, để họ xem cậu có gầy đi hay không.
“Giúp
em chụp ảnh đi.” Tưởng Thầm cảm thấy ở trước mặt Phong Dương mà selfie sẽ rất
kì, cho nên nhờ anh chụp hộ luôn.
“Muốn gửi
cho ai?” Phong Dương cầm điện thoại bật camera, thuận miệng hỏi.
Tưởng
Thầm cúi đầu chỉnh áo, đáp, “Post lên weibo, các fan muốn xem em thế nào.”
Phong
Dương tìm góc sáng, góc mặt thì chả cần tìm, mặt Tưởng Thầm là 3600
không góc chết.
Tách,
tách, tách, Phong Dương chụp vài bức.
Lấy lại
điện thoại, Phong Dương ngồi bên cạnh Tưởng Thầm, một tay chống sau lưng cậu,
giống như đang ôm cậu vào lòng. Tưởng Thầm nghiêng đầu nhìn gương mặt siêu soái
gần trong gang tấc, cảm thấy thỏa mãn tràn đầy.
“Anh thấy
bức nào đẹp?” 3 tấm ảnh cơ bản đều giống nhau, Tưởng Thầm không biết chọn cái
nào.
“Cái
này.” Phong Dương chỉ tấm thứ 2.
“Cái
này sao? Được.”
Tưởng
Thầm post ảnh lên weibo, cũng không viết gì, chỉ kèm một icon chúc ngủ ngon.
“Ngày
mai phải dậy sớm ra sân bay, thu dọn rồi ngủ sớm một chút.” Phong Dương thấy Tưởng
Thầm còn muốn lướt xem bình luận liền nhanh chóng rút điện thoại khỏi tay cậu.
Tưởng
Thầm quay đầu, hai má liền bị Phong Dương hôn một cái.
“Nghe lời.”
Biểu tình anh rất nghiêm túc.
Tưởng
Thầm kì thực cũng không muốn lấy lại điện thoại, chỉ là tính Phong Dương có hơi
bá đạo, bị đối phương quản, cậu liền có cảm giác như được người nhà quan tâm.
Trước bởi
vì cân nhắc đến một ít ảnh hưởng nên Phong Dương không ở cùng phòng với Tưởng
Thầm, hiện tại chương trình đã quay xong, ngày mai tất cả mọi người đều sẽ rời
đi, buổi tối cuối cùng, Phong Dương liền ở lại phòng Tưởng Thầm, ai cũng không
nói gì, phảng phất như thể đó là một chuyện rất bình thường.
Sáng hôm
sau, Phong Dương tỉnh dậy liền phát hiện thân thể người trong lòng hơi nóng, cậu
vẫn đang nhắm mắt nhưng đuôi mắt hơi hồng lên, anh liền giật mình, vừa định hỏi
Tưởng Thầm có làm sao không thì phát hiện ra có một thứ đang chọc lên người
mình, trong đầu lập tức sáng tỏ là chuyện gì xảy ra.
Ngón tay
nhẹ vuốt lên đuôi mắt Tưởng Thầm, thấp giọng hỏi, “Khó chịu?”
Tưởng
Thầm mím chặt môi, chỉ sợ mở miệng ra sẽ là tiếng rên rỉ. Buổi sáng là thời điểm
dễ dàng hưng phấn của đàn ông, cũng không phải chuyện mới mẻ gì nhưng bây giờ cảm
thấy người anh em của mình đang chọc vào Phong Dương làm cậu xấu hổ chết đi được.
“Anh
giúp em.” Phong Dương hôn lên cằm cậu một cái, sau đó nghiêng người, cánh tay
chui vào chăn, luồn vào trong quần ngủ.
Tưởng Thầm
cắn môi dưới, viền mắt dần ướt át, nước mắt sinh lý tràn ra, thấm ướt hàng mi
dày.
Trong cơn
động tình, cả người Tưởng Thầm đều tản ra hơi thở mị hoặc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét