Chương 52: Kết thúc chương trình
“Khát
nước sao?” Phong Dương đứng dậy hỏi, Tưởng Thầm nói có một chút.
“Vậy anh ra rót cho em.” Bọn họ đang ở trong phòng Tưởng Thầm, Tưởng Thầm gần đây thường xuyên buồn ngủ, sau khi ăn trưa cơ bản đều sẽ về phòng ngủ trưa, Phong Dương xoay người ra khỏi cửa, vừa vặn gặp phải Giả Tình vừa xuống tầng 1 lấy đồ đi lên.
Giả
Tình lặng lẽ liếc nhìn cánh cửa sau lưng anh, “Anh Dương, Tưởng Thầm ngủ chưa?”
“Vẫn
chưa, anh đi rót cho em ấy cốc nước.” Phong Dương đáp.
“Ồ.” Giả
Tình gật đầu cười cười, thức thời nhanh chân về phòng mình.
Phong
Dương pha một cốc nước ấm trở về, Tưởng Thầm vẫn giữ nguyên tư thế lúc anh rời
đi.
Phong
Dương vào phòng, trở tay đóng cửa lại.
Tưởng
Thầm nhận cốc nước, từ từ uống.
“Anh
cũng khát.” Phong Dương nhìn đôi môi hơi ướt của người bên dưới, nhỏ giọng nói.
Tưởng
Thầm lập tức giơ cốc nước lên, ra hiệu bảo anh uống.
Phong
Dương không nhận, trái lại nắm lấy cổ tay cậu, kéo lên, hai người thay đổi vị
trí, Phong Dương ngồi xuống chỗ Tưởng Thầm, kéo một cái, cậu liền ngã ngồi lên
đùi anh.
Cốc nước
trong tay bị lắc trào ra, Tưởng Thầm đã thấy mình đang ngồi trên đùi Phong
Dương, giãy dụa muốn đứng dậy lại bị một cánh tay giữ ngay hông.
“Anh muốn
uống.” Phong Dương nhìn chằm chằm Tưởng Thầm, nói lời ái muội.
Tai Tưởng
Thầm liền đỏ lên, cậu trước kia chưa từng nghĩ Phong Dương lại có một mặt như vậy,
tận dụng mọi thời cơ hai người ở riêng, không phải ôm thì là hôn.
Tưởng
Thầm đưa cốc nước đến bên môi Phong Dương mà anh không há miệng.
Không
phải muốn cậu đút sao?
Tưởng
Thầm khó hiểu, hay là tại cậu cả nghĩ rồi?
Trên
môi đột nhiên mềm nhũn, khuôn mặt đẹp trai tới gần rồi lại lui lại.
“Ít
quá.” Phong Dương hoàn toàn là một bộ được voi đòi tiên.
Tưởng
Thầm thở dài trong lòng, Phong đại ảnh đế dù gì cũng là người đàn ông đã hơn 30
tuổi, sao gần đây càng ngày lại càng giống trẻ con.
Nhưng cậu
có thể làm sao đây, đã ngầm đồng ý ở cùng Phong Dương thì cũng chỉ có thể dung
túng cho anh ấy một chút thôi.
Tưởng
Thầm tự nhấp một ngụm nước, sau đó nghiêng đầu hướng về phía Phong Dương.
Mỹ nhân
tự mình dâng tới cửa, dại gì không tận dụng ngay, Phong Dương ngả người ôm chặt
lấy cậu, đầu lưỡi nhanh như chớp chui vào miệng Tưởng Thầm công thành đoạt đất,
một ít nước ấm tràn ra khỏi khóe môi, chảy xuống cần cổ thon dài.
Hai người
hôn kịch liệt, chỉ chốc lát, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng nước, thanh
âm ái muội làm Tưởng Thầm ngượng chín mặt.
Tưởng
Thầm khóa ngồi trên đùi Phong Dương, hôn một hồi, huỵch một cái, cả hai ngã xuống
giường. May mắn Phong Dương vẫn còn đủ tỉnh táo để nhớ đỡ lấy eo cậu, không để
phần bụng bị chấn động.
Tình huống
thế này, va chạm là khó tránh khỏi, cả hai người đều cảm nhận được thay đổi
trên cơ thể đối phương, Phong Dương đứng dậy, định tự vào nhà vệ sinh xử lý
nhưng vừa muốn đi, tay áo lại bị Tưởng Thầm kéo lại.
Bây giờ
còn là ban ngày, dù kéo rèm xuống vẫn có một chút ánh nắng chiếu vào phòng, Tưởng
Thầm một tay che tia nắng, ánh mắt nhộn nhạo nhìn Phong Dương.
Phong
Dương nhìn xuống, thấy áo đối phương đã bị mình vén tới ngực, eo lộ ra ngoài,
trên bụng đã có thể thấy hơi gồ lên. Hiển nhiên Tưởng Thầm cũng đã động tình,
Phong Dương chợt nhớ tới chuyện lần trước, trong hoàn cảnh tương tự, mình đã tự
rời đi thư giải, bỏ Tưởng Thầm lại một mình.
Vào lúc
ấy, rõ ràng Tưởng Thầm cũng có phản ứng.
Phong
Dương cầm tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, cúi người xuống, “Hôm đó bỏ em ở
lại, xin lỗi, anh chỉ sợ sẽ xúc phạm tới em.” Vừa nói vừa quan sát gương mặt
tràn đầy xuân tình của người yêu.
Tưởng
Thầm liếm môi, trong đầu chợt lóe lên vài chữ, mấy chữ đó làm cậu đỏ mặt tía
tai.
“Tuyên dâm giữa ban ngày”
Trong đầu
cậu bỗng nhiên hiện lên mấy chữ này.
Mà ngay
sau đó, cậu lại nghĩ tới hai câu thơ ‘Cùng
tình nhân làm chuyện vui sướng, không có hỏi là kiếp hay là duyên’.
Thực sắc
tính dã, bản chất của nhân loại chính là một loài động vật, là động vật thì khó
thoát khỏi bản năng.
Tuy Tưởng
Thầm xưa nay đều giữ mình trong sạch, thà tự mình động thủ còn hơn ăn bừa nhưng
đối diện người đàn ông hoàn mỹ như vị thần trong thần thoại này, không muốn
rung động cũng khó.
“Vậy
hôm nay…đừng đi.” Tưởng Thầm không biết mình nói ra câu này như thế nào, cậu chỉ
nghĩ tới thân thể mình đang phát hỏa, hoàn toàn không thể dùng lý trí dập xuống,
cậu muốn Phong Dương giúp mình.
Phong
Dương ngu sao từ chối, anh giúp Tưởng Thầm, cũng lôi kéo Tưởng Thầm tới giúp
mình. Hai người hỗ trợ lẫn nhau, một phòng cảnh “xuân” chợt tiết.
Tưởng
Thầm đã tắt hỏa, nghiêng người liền ngủ thiếp đi, Phong Dương lấy khăn thay cậu
lau người, trước khi rời đi còn không quên đắp kín chăn cho cậu.
Việc Tưởng
Thầm đang mang thai không phải lý do duy nhất, trong căn nhà này có quá nhiều
người, nếu hai người trực tiếp làm, nhất định sẽ có người phát hiện, đây là
chuyện riêng tư, với lại Phong Dương cũng lo bản thân không kiềm chế được sẽ hại
Tưởng Thầm ngã bệnh.
Cho nên
dù có đói khát đến mức nào anh cũng đều luôn khắc chế.
Trải
qua hai tháng tham gia chương trình giải trí, tháng đầu tiên trôi qua tương đối
chậm rãi, sáu người dần dần thân thiết với nhau, mọi người gần như đã hiểu rõ sở
thích và tính khí của nhau, đều quan tâm lẫn nhau. Không có ai nổi tiếng hơn Phong
Dương nên một khi Phong Dương không ý kiến gì thì ai cũng không thể gây sự.
Show
<Chúng ta ở chung đi!> cứ 3 ngày thì 2 lần lên hot search, có rất nhiều
khán giả đón xem, thậm chí nhiều người còn download app live stream mà chương
trình hợp tác về chỉ để được xem live của chương trình.
Độ nổi
tiếng của bọn Tưởng Thầm cùng với chương trình như nước lên thì thuyền lên, các
loại quảng cáo, phỏng vấn gộp lại còn nhiều hơn cả mấy năm phấn đấu trước đó.
Tiền, tất
nhiên cũng kiếm được nhiều hơn.
Cũng có
một số đạo diễn, nhà sản xuất phim liên hệ với bọn họ, hình tượng của cả nhóm
cũng không tệ, mời bọn họ đi casting hoặc trực tiếp cho một vai.
Trương
Tuyên Tâm, Giả Tình và Du Chính năng động hơn mấy người còn lại nhiều, không đến
mức ai mời cũng được nhưng chỉ cần thấy thù lao thích hợp thì đều sẽ nhận.
Giá trị
thương hiệu của Phong Dương rất cao, bản thân cũng làm đại diện cho rất nhiều
nhãn hàng cao cấp nhưng số người liên hệ với anh còn không nhiều bằng Tưởng Thầm.
Chẳng qua những bên tìm tới Tưởng Thầm đều phải qua vòng kiểm tra của phía Phong
Dương, sau khi xác minh xong thì hầu như đều bị anh từ chối hết.
Có mấy
thương vụ và kịch bản ok, Phong Dương có nói qua với Tưởng Thầm nhưng đồng thời
cũng nhắc nhở cậu, bụng cậu sẽ càng ngày càng lớn, nếu trên đường đi làm việc xảy
ra chuyện bất ngờ dẫn đến cậu bị thương, anh không dám đảm bảo bản thân sẽ
không dùng vài thủ đoạn để hạn chế phạm vi và thời gian hoạt động của cậu.
Làm gì
thì làm, tiền đề là thân thể cậu phải khỏe mạnh.
Phong
Dương còn cố ý tìm hiểu qua, trong trường hợp xấu nhất là sảy thai, thân thể
cùng tinh thần người trong cuộc cũng sẽ chịu đả kích cực lớn, thậm chí không thể
khôi phục được lại như ban đầu.
An nguy
của cả Tưởng Thầm và đứa bé đều là ưu tiên hàng đầu của Phong Dương hiện tại,
anh không dám có sơ xuất gì.
Anh cũng
biết Tưởng Thầm rất yêu đứa nhỏ này, nếu không lúc trước cậu sẽ không đồng ý giữ
nó lại.
Lời nhắc
nhở của Phong Dương là để cho Tưởng Thầm nhận thức rõ giới hạn, còn Tưởng Thầm muốn
làm gì thì anh chờ cậu trả lời.
Tưởng
Thầm lúc đó có hơi kinh ngạc, khả năng là vì Phong Dương biểu hiện ôn hòa quá
lâu làm cậu quên mất, người đàn ông này thực ra cường thế bá đạo đến tận xương.
Phong
Dương nghĩ gì Tưởng Thầm đều hiểu rõ, anh chỉ mong cậu và bé con không có chuyện
gì, chỉ là cậu không khỏi nghĩ có phải bản thân có chỗ nào không đúng không, đến
mức khiến anh không tin cậu như vậy, lúc nào cũng lo cậu sẽ làm bản thân hoặc
con mình bị thương.
Sẽ
không, cậu luôn cẩn thận mọi lúc, bất kì chuyện gì có nguy cơ xảy ra nguy hiểm
đều sẽ tránh không làm.
Để giải
trừ lo lắng cho Phong Dương, Tưởng Thầm đảm bảo với anh, “Chỉ cần anh thấy
không ổn thì cứ từ chối giúp em, em không ý kiến.”
“Anh
cũng tin tưởng em được không? Em sẽ đặc biệt cẩn thận.”
Được Tưởng
Thầm đảm bảo, Phong Dương mới gật gật đầu, kéo Tưởng Thầm vào lòng, dịu dàng
hôn lên tóc cậu.
“Vừa rồi
là thái độ của anh không tốt, xin lỗi em, em đừng để trong lòng.”
“Không
sao, em hiểu mà.”
Tưởng
Thầm dựa vào vai Phong Dương, cười hưởng thụ.
Giữa
hai người một khi có chuyện gì đều lựa chọn nói thẳng với nhau, chỉ cần hai bên
giao tiếp minh bạch, có thể phòng ngừa rất nhiều vấn đề nảy sinh.
Chương trình
rất nhanh đến ngày kết thúc, trong khoảng thời gian đó cũng có vài khách mời, một
số tập không chỉ có một mà tận 2,3 khách mời đều có.
Một số
người mặc dù không tới nhưng chỉ cần có chút quan hệ với ai trong 6 cast thì đều
share lên weibo, làm tăng thêm nhiệt độ cho chương trình.
Vào giữa
tháng 2, chương trình thông báo nửa đầu năm sau sẽ quay mùa 2, khán giả đều mừng
phát khóc, nhao nhao bày tỏ hy vọng mùa 2 vẫn giữ 6 thành viên ban đầu. Nhà sản
xuất bày tỏ chỉ cần các thành viên lúc đó sắp xếp được lịch trình thì họ sẽ cố
gắng mời lại.
Ngày quay
cuối cùng, tổ chương trình đi tới một nông hộ mua hẳn một con dê, tối hôm đó, tất
cả các nhân viên chương trình cùng 6 cast làm một bữa tiệc thịt dê, còn mua rất
nhiều rượu, các cô gái cũng uống mấy chén, đến Tưởng Thầm, chỉ cần có người
bưng rượu đến muốn mời cậu liền bị ánh mắt như dao cau lia vào mỏm đá của vị Đại
ảnh đế ngồi bên cạnh dọa cho chạy mất dép.
“Đừng
ăn quá nhiều thịt, ăn nhiều rau vào.” Phong Dương thấy Tưởng Thầm có vẻ rất
thích ăn thịt dê, liền nhắc nhở. Người đang mang thai có thể ăn thịt dê nhưng
phải khống chế số lượng, ăn nhiều không tốt.
Tưởng
Thầm phùng mồm, nhai nhai mấy cái, nuốt miếng thịt xuống.
“Dạ.”
Ngoan ngoãn gật đầu, ăn miếng rau Phong Dương gắp cho.
Bỗng,
bên cạnh có tiếng kêu gào.
Du
Chính uống đỏ cả mặt từ bàn khác lao tới, hai tay ôm chặt lấy Tưởng Thầm.
Tưởng
Thầm kéo kéo, không kéo nổi.
“Hu hu hu,
tôi không nỡ xa mọi người!” Du Chính say rượu liền y như trẻ con, bắt đầu khóc
lóc làm nũng.
Tưởng
Thầm cúi đầu, xoa đầu Du Chính như xoa cún con.
“Cũng
không phải không thể gặp lại nhau nữa, muốn gặp thì gọi điện là được mà.”
“Tôi sợ
cậu không ra được.” Du Chính bĩu môi.
“Sao lại
không ra được?”
“Có người
không cho cậu ra.” Nhắc tới cái người kia, Du Chính liền giật thót, liếc liếc hai
bên, không nhìn thấy Phong Dương, hoàn toàn không biết cái người đó đang ngồi
ngay cạnh Tưởng Thầm.
“Ai vậy?”
Tưởng Thầm biết rồi còn cố ý hỏi.
Du
Chính tức khắc che miệng lắc đầu, trên mặt viết to 3 chữ ‘KHÔNG THỂ NÓI’.
Cánh tay
vòng qua vai Tưởng Thầm rời xuống, chạm phải vòng bụng hơi nhô lên.
“Tưởng
Thầm, cậu ăn đến phình bụng lên rồi này.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét