Chương 51: Quảng cáo
Tưởng
Thầm vừa nói Phong Dương đã đoán được ngay, nhất định ở sân bay đã xảy ra chuyện
gì đó.
Phong
Dương tin Tưởng Thầm, vì cậu quá tốt, anh không hy vọng nhìn thấy bất luận kẻ
nào mơ tưởng tới cậu.
Anh hiểu rõ cách làm người của Tưởng Thầm, một khi cậu đã nói thẳng như vậy thì cái tên Hạng Lâm Thiên kể từ hôm nay có thể coi là một trang vở đã bị anh triệt để xé bỏ.
Chương
trình vẫn tiếp tục quay, mỗi ngày live stream 3 lần, sau đó mọi người cùng nhau
thương lượng một chút, đổi thành ngày 2 lần, dù sao cả 6 người bản chất vẫn là
diễn viên, tuy nói nghề diễn viên phải chịu khổ mới đi xa được nhưng chung quy
vẫn không phải hoạt náo viên chuyên nghiệp.
Khi tin
tức vừa thông báo, các fan lập tức gào khóc long trời lở đất, năn nỉ chương
trình đừng đổi, mỗi lần 40 phút, ngày được 2 tiếng đã là quá ngắn rồi, bây giờ
trực tiếp cắt mất 1/3, hoàn toàn chính là tiêu giảm liều thuốc tinh thần của bọn
họ.
Chương
trình không lập tức trả lời mà đợi cho weibo bị các fan công hãm đến ngày thứ 2
mới thả mấy tấm ảnh lên. 6 thành viên, 6 tấm ảnh, tổ sản xuất có thể biểu đạt ý
tứ mà không cần phân trần nhiều.
Đó
chính là dàn cast đã rất cực rồi, mỗi lần trước khi live stream, dù cho có chật
vật, mệt mỏi đến thế nào, chỉ cần sóng live stream vừa mở là ngay lập tức lên
tinh thần. Có ảnh bọn Du Chính, dù viền mắt thâm đen vẫn đánh phấn che đi rồi mới
nâng ống kính, còn có ảnh các thành viên mệt mỏi nằm bẹp trên ghế salon.
Fan các
nhà thấy idol mình khổ cực như vậy mà lúc nào cũng vui vẻ xuất hiện trước mắt
mình liền xót chết đi được, đồng loạt biểu thị đã cắt giảm thì ngày live 1 lần
thôi, 40 phút là tốt rồi, mỗi ngày chỉ cần được nhìn thấy idol khỏe mạnh là họ
vui rồi.
Du
Chính cầm điện thoại lướt bình luận trên weibo, nhìn các fan đều đang xót mình,
vui đến mức cong cả mắt, hả họng cười đến không còn hình tượng.
“Cậu
xem cái này này.” Du Chính đưa điện thoại đến trước mặt Tưởng Thầm.
Tưởng
Thầm đang ăn lựu, lựu này là Phong Dương mua trên đường mấy hôm trước. Tưởng Thầm
lần đầu tiên được ăn lựu ngon như vậy, cảm tưởng như lựu trước kia mình ăn đều
là đồ giả.
Trên
đùi cậu đắp một cái chăn nhung dày, tất nhiên, đây cũng là Phong Dương thấy cậu
ngồi co ro trên sofa nên mang ra.
Trong
sinh hoạt, Phong Dương chăm sóc Tưởng Thầm rất tỉ mỉ chu đáo, làm mấy cô gái
nhìn thấy đều lén lút rỉ tai nhau, cảm thấy trên người Phong Dương lại được tag
thêm một cái nhãn, tình nhân hoàn hảo.
Mấy cô
đều phóng tầm mắt nhìn tới những nam minh tinh khác trong vòng giải trí, tùy tiện
kéo một cái tên ra cũng thấy đầy khuyết điểm.
Giả
Tình bắt đầu hy vọng chương trình kết thúc sớm một chút, nếu không mỗi ngày
nhìn thấy đại ảnh đế với Tưởng Thầm vung cẩu lương trước mặt mình, nhìn đại ảnh
đế kiên trì tỉ mỉ, tốt tính có một không hai, cứ thế này, cô sợ mình sẽ không
kiếm nổi bạn trai mất.
Bởi vì
thật sự sẽ không nhịn được mà so sánh những người khác với Phong Dương.
Nhưng
nói đi cũng phải nói lại, kiếm được người như Phong Dương đã khó, kiếm được người
như Tưởng Thầm cũng không dễ hơn là bao.
Tưởng
Thầm là kiểu người chỉ cần nhìn thấy nụ cười dịu dàng ấm áp của cậu ấy, liền cảm
thấy chuyện gì cũng không còn quá nặng nề nữa, thiên đường là nơi đưa tay liền
có thể chạm lấy.
Cậu ấy
là sự tồn tại tốt đẹp đến như vậy đấy.
Tưởng
Thầm quay đầu nhìn điện thoại của Du Chính, nhìn một hồi liền thẳng lưng.
“Tổ
chương trình đúng là biết nghĩ biện pháp.” Tưởng Thầm hôm qua còn lo lắng tổ tiết
mục làm thế nào để xoa dịu oán khí của các fan, không nghĩ qua 2 hôm họ lại
đăng mấy bức ảnh uể oải của dàn cast lên.
Tưởng
Thầm suy tư một chút, cảm thấy bức ảnh của Du Chính hơi quen mắt.
“Cái ảnh
này của anh là sao?”
Du
Chính phóng to ảnh của mình lên, “Họ chụp lúc nào tôi còn chẳng biết.”
“Tấm
này… Có phải chụp sau mấy hôm anh chơi game suốt đêm không?”
Nếu nói
là mệt, kiểu show tạp kĩ này so với những phim truyền hình họ từng quay còn thoải
mái hơn, không cần tăng ca buổi tối, ban ngày chỉ cần làm theo kế hoạch trong kịch
bản, nhiệm vụ phần nhiều làm vào buổi sáng hoặc buổi chiều, hiếm khi phải làm
đêm, thậm chí lắm lúc nhàn rỗi đến phát chán sẽ tự mình tìm gì đấy để tiêu khiển,
cuối cùng chơi quá đà nên tự làm mình mệt.
Như bức
ảnh này của Du Chính, vành mắt thâm đen đâu phải do quay chương trình mà là do ổng
chơi game suốt đêm đấy chứ.
“Hình
như hai ngày đó mắt tôi có hơi thâm thật.” Vì cái tội đó nên sau 2 ngày Du
Chính mới bỏ game không chơi nữa.
Du
Chính sau đó phóng to ảnh của Tưởng Thầm, là một tấm ảnh cậu đang nhíu mày, tay
chống lên thân cây thở dốc, trên trán còn ướt mồ hôi.
Có chút
ấn tượng, hình như hôm đó bọn họ leo lên đỉnh núi hái đậu, loại đậu xanh kia
ninh sườn cực kì ngon, Tưởng Thầm thèm ăn, vì vậy không để ý Phong Dương phản đối,
tự leo núi.
Kết quả
lúc xuống thì chân cậu mỏi nhừ, Phong Dương để những người khác đi trước, bản
thân thì ở lại chờ cậu.
Đợi mọi
người biến mất khỏi tầm mắt, Phong Dương mới ngồi xổm xuống trước mặt Tưởng Thầm,
tư thế kia rất rõ ràng là muốn cõng cậu về.
Ký ức
tuổi thơ của Tưởng Thầm cũng không quá tốt đẹp, trong kí ức, cha mẹ rất ít khi
cõng cậu, Tưởng Thầm vẫn luôn hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức cha mẹ cảm thấy
cậu không cần họ quan tâm.
Có lúc
Tưởng Thầm nghĩ, có phải bởi vì quá khứ thiếu thốn tình cảm này mà hiện tại cậu
mới may mắn gặp được Phong Dương hay không, gặp được người đàn ông luôn yêu
thương, bảo vệ mình đến vậy.
Cậu mừng
vì trước đây mình không hạnh phúc, hiện tại mới có được hạnh phúc bù đắp lại.
Nếu như
cậu vẫn luôn sống rất tốt, có khi nào sẽ không thể gặp được Phong Dương không?
Giống
như sau đêm đen mặt trời sẽ ló rạng, khổ tận cam lai.
“Êu,
nghĩ gì đấy?” Du Chính thấy Tưởng Thầm thất thần thì huých huých cậu.
Tưởng
Thầm mỉm cười lắc đầu, “Không có gì.”
“Tôi
nói này, anh Dương có phải coi cậu như trẻ con mà chăm không?” Du Chính hất cằm
về phía nhà bếp, Phong Dương vẫn đang bận rộn trong đó, vốn Du Chính muốn vào hỗ
trợ nhưng lại bị anh đuổi ra, để hắn đến phòng khách cho Tưởng Thầm có người
nói chuyện.
Lớn tướng
vậy mà còn cần có người để nói chuyện?
Là thật
sự, hoàn toàn coi Tưởng Thầm như một đứa trẻ.
Du
Chính hạ thấp giọng, biết Phong Dương không nghe thấy đâu nhưng rén vẫn hoàn
rén.
“Sao lại
nói vậy?” Tưởng Thầm không hiểu.
“Cậu
không biết? Tôi chả nói với cậu rồi còn gì, nhiều lần cậu phải ra ngoài ấy, ánh
mắt của anh Dương nhìn cậu như ông bố chăm con vậy, như kiểu lúc nào cũng sợ cậu
sẽ va vào đâu đó, coi cậu như búp bê thủy tinh ấy.”
“Thật sự
không phải tôi nói quá đâu, đến cả ghế tựa chúng ta ngồi ăn trưa, đệm ghế của cậu
cũng mềm mại hơn của bọn tôi.”
Du
Chính nói làm Tưởng Thầm lập tức nhớ tới, thật sự có lần cậu chỉ tùy ý nói một
câu đệm ghế không thoải mái, sau đó liền không để ý nữa, chỉ nghĩ những người
khác cũng ngồi đệm giống như mình.
“Này,
nhường anh Dương cho tui đi.” Du Chính bỗng nhiên ôm lấy tay Tưởng Thầm, đôi mắt
long lanh.
Tưởng
Thầm sửng sốt vài giây.
“Thầm
Thầm, cậu nhường anh Dương cho tui điiii ~~~ Người đàn ông tốt như vậy, cậu
không thể độc chiếm một mình thế được.” Du Chính mếu mếu, ra vẻ muốn khóc.
Chọc Tưởng
Thầm phì cười.
Cậu biết
Du Chính chỉ đang đùa nên cũng hùa theo, “Được đó, đợi lát nữa tôi sẽ đi nói với
anh ấy.”
Du
Chính ngớ người, vội vàng buông tay, “Đừng, đừng, tôi nào dám, tôi cũng không
có đẹp như cậu, tính cách cũng không tốt như cậu, anh Dương cho dù có đui, phi
phi, anh Dương cho dù có coi trọng một con heo cũng nhìn tôi không vừa mắt đâu.”
Tưởng
Thầm không nói gì, ngồi im xem kịch vui.
Du
Chính tự cảm thấy mình lỡ lời, còn tự đánh vào miệng mình mấy cái, ôm vai Tưởng
Thầm áy náy, “Tôi sai rồi, Tưởng Thầm, tha cho tôi đi mà, nhất định, nhất định,
nhất định không thể nói với anh Dương, chúng ta ngoắc tay.”
Người
này, sao lại trẻ con thế cơ chứ, Tưởng Thầm ngoài mặt nghiêm nghị, trong bụng
đã cười đến lăn lộn.
Hai người
ngoắc tay, Du Chính lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chương
trình <Chúng ta ở chung đi!> dùng phương thức phát sóng trực tiếp, mỗi
ngày theo dõi sinh hoạt của 6 vị minh tinh, tiến hành live stream ngắn, sau khi
kí kết hợp đồng với nền tảng, bắt đầu từ ngày đầu tiên đã có lượng người theo
dõi rất cao, sau đó một đường lao nhanh, về sau số lượng người xem tập nào cũng
trên 1 triệu, thậm chí các streamer khác còn phải điều chỉnh thời gian live
stream của mình để né chương trình.
6 minh
tinh, ngoại trừ Phong Dương vốn nhân khí đã cao sẵn, 5 người còn lại đều theo từng
tập, từng tập phát sóng mà cũng bắt đầu tăng độ nhận diện.
Các thương
hiệu lần lượt tìm tới cửa, các loại mỹ phẩm thì phần nhiều tìm đến 3 cô gái, một
thương hiệu quần áo đã tiếp cận Du Chính, sau khi sắp xếp lịch trình, Du Chính rời
nhà trọ để đi chụp ảnh quảng cáo.
Mọi người
đều nghi hoặc, theo lý thuyết, hình tượng của Tưởng Thầm là tốt nhất, trước mắt,
trừ Phong Dương thì danh tiếng của cậu cao nhất, vậy mà lại không có nhãn hiệu
nào tìm cậu.
Bọn Du
Chính không biết tình huống thực sự, bản thân Tưởng Thầm không phải không có
nghi hoặc nhưng chưa đợi cậu cân nhắc, Phong Dương đã tìm cậu nói chuyện trước.
Sau đó Tưởng
Thầm mới biết, thương hiệu quần áo kia ban đầu đã định tìm đến cậu nhưng quản
lý lại không gọi vì Phong Dương đã nói trước với quản lý của Tưởng Thầm rằng có
chuyện gì phải báo với anh trước, Phong Dương còn đảm bảo với anh Thiên là vào
lúc Tưởng Thầm rời công ty, anh Thiên cũng có thể đi theo, mọi chi phí bồi thường
vi phạm hợp đồng đều không thành vấn đề.
Quay quảng
cáo kia phải bay tới bay lui, hợp đồng giá vài triệu nhưng vào đến tay Tưởng Thầm
chưa chắc đã nổi 1 triệu, vì một triệu mà để cho vợ con mình phải bôn ba mệt nhọc,
Phong Dương chịu mới lạ.
Phong
Dương bảo quản lý trực tiếp đẩy quảng cáo đi. Chuyện này kì thực vẫn có thể giấu
giếm nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tưởng Thầm khi tiễn Du Chính ra ngoài, đối
phương hiển nhiên là có chút kỳ vọng.
Vì vậy Phong
Dương lựa chọn nói cho Tưởng Thầm biết, đối với người yêu không nên có chuyện
che giấu.
“Anh
không muốn em mệt mỏi, không phải gần đây chân em bắt đầu không thoải mái rồi
sao? Cứ nghỉ ngơi thật tốt thôi, được không?”
Đối với
việc quay quảng cáo, trong lòng Tưởng Thầm có mong đợi nhưng chút mong đợi đó
không thể so với Phong Dương, càng không thể so với bé con trong bụng, không có
cũng không sao, chỉ là cậu không nghĩ tới trong đó có Phong Dương nhúng tay vào
thôi.
“Em biết
anh muốn tốt cho em, đều nghe anh.” Sẽ không có ai khác trên đời này quan tâm tỉ
mỉ đến cậu nhiều như vậy.
Phong
Dương ngồi xổm xuống, vòng tay ôm eo Tưởng Thầm, áp tai vào bụng cậu nghe động
tĩnh của đứa nhỏ, anh có cảm giác mình thực sự nghe được nhịp tim của nó.
“Bảo bảo
gần đây còn quậy không?” Phong Dương nhẹ giọng hỏi.
Tưởng
Thầm giơ tay, bàn tay khựng lại giữa không trung, cuối cùng hạ xuống vai Phong
Dương, “Không có, sau lần trước bị anh nhắc nhở, nó rất nghe lời.” Tình cờ, tưởng
thẩm cảm giác bé con trong bụng lại chuyển động.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét