Chương 50: Ôm ôm hôn hôn
Phong
Dương mới đầu không nhận ra Tưởng Thầm có gì khác thường, khi anh vén chăn lên
giường thì nhạy bén cảm nhận được Tưởng Thầm muốn trốn.
Bọn họ không phải là chưa từng ngủ chung một cái giường, khi đó Tưởng Thầm cũng không có biểu hiện rõ ràng như vậy, hôm nay lại bắt đầu muốn trốn anh? Huống hồ bọn họ hiện tại xem như đã xác nhận mối quan hệ, không nói tới việc ứ ừ ư thì cậu cũng sẽ không phản ứng như vậy mới phải.
Trong
lòng Phong Dương có chút không thoải mái, anh túm lấy tay Tưởng Thầm, kéo người
kia vào lòng.
Tưởng
Thầm giật mình, trợn mắt nhìn cái người bỗng nhiên kéo cậu.
“Tại
sao trốn anh?” Phong Dương không muốn mất công đoán tới đoán lui, so với đoán
mò mà chưa chắc đã đúng thì thà hỏi thẳng còn hơn.
Tưởng
Thầm mới rồi chỉ theo bản năng né một chút, cứ cho là Phong Dương sẽ không thấy,
ai biết năng lực nhận biết của anh lại nhạy như vậy.
“Em
không có trốn anh.” Tưởng Thầm cụp mắt lại bị đám múi sầu riêng đập cho phải ngẩng
mặt lên, loạt hành động của cậu bị Phong Dương nhìn thấy hết.
Trên
người mình có gì à???
Anh cúi
người nhìn ngực mình, rất bình thường, không có gì lạ cả.
Một tay
anh nắm tay Tưởng Thầm, tay còn lại đỡ eo cậu, không để vùng bụng bị đè lên, chỗ
đó còn có đứa bé, phải cẩn thận.
“Em
không có?” Phong Dương không cảm thấy là năng lực nhận biết của mình có chỗ nào
sai, “Mới vừa rồi anh ngồi lên, em có né sang bên cạnh một chút.”
Phong
Dương tựa hồ nhất định phải moi cho bằng được đáp án, đôi mắt đen nhánh nhìn cậu
chằm chằm không tha.
Tưởng
Thầm đẩy vai anh, cùng lúc đó, hai vành tai dùng tốc độ mắt thường có thể thấy
được bắt đầu đỏ lên.
Chú ý tới
vành tai Tưởng Thầm càng ngày càng đỏ, trong đầu Phong Dương lóe lên, anh cảm
thấy hình như mình biết lý do rồi.
Lúc anh
từ phòng tắm đi ra, Tưởng Thầm có liếc mắt nhìn anh một cái rồi lập tức dời tầm
nhìn đi chỗ khác.
Ồ...
Phong Dương đỡ eo Tưởng Thầm, xoay người
một cái, thân thể hai người thay đổi vị trí, biến thành Tưởng Thầm ở dưới,
Phong Dương ở trên.
Phong Dương ấn cổ tay Tưởng Thầm xuống,
chống người, quan sát Tưởng Thầm đang nằm dưới thân mình.
Tưởng Thầm chớp chớp mắt, sắc mặt lúc đầu
là mờ mịt, sau đó thì cấp tốc đỏ lên.
“Đang nghĩ cái gì?”
Phong Dương cúi người, mắt Tưởng Thầm
run lên, cậu cho là Phong Dương sẽ hôn xuống, kết quả Phong Dương lại ngừng lại.
Đối phương khi nói chuyện sẽ phả ra hơi ấm,
thổi lên môi cậu, cảm giác tê tê ngứa ngứa, Tưởng Thầm khắc chế ý muốn tự liếm
môi. Cậu mím môi, không dám nhìn thẳng vào Phong Dương.
Mà Phong Dương sao có thể tha cho cậu dễ
dàng như vậy, anh nắm cằm cậu, bắt cậu nhìn thẳng vào mình.
“Rất thích?” Phong Dương thường xuyên
lên bìa tạp chí, anh có nhận thức tương đối toàn diện về thân thể mình, từ lúc
Tưởng Thầm nhìn ngực anh, sau đó vành tai dần dần đỏ lên, Phong Dương nháy mắt
liền đoán được hóa ra là cậu xấu hổ. Bọn họ không phải bạn bè, ngay từ xuất
phát điểm bất thường đã quyết định bọn họ làm gì thì làm chứ nhất định không thể
làm bạn.
Bọn họ không chỉ từng ngủ với nhau mà Tưởng
Thầm còn đang mang trong mình đứa con của anh, Phong Dương trước đây không suy
nghĩ quá nhiều, hiện tại sự thật bỗng nhiên cho anh biết, hóa ra thân thể của
anh đối với Tưởng Thầm cũng có sức hấp dẫn.
Vậy thì phải lợi dụng thôi, body ngon
anh luyện ra, muốn dùng thế nào là việc của anh (✦ ‿ ✦)
Phong Dương quan sát tỉ mỉ phản ứng của
Tưởng Thầm, đối phương hiển nhiên biết anh đang hỏi cái gì, vẫn mím môi, muốn
rút tay ra.
Phong Dương cầm luôn tay cậu đặt lên ngực
mình.
“Đều là của em, anh, thân thể này, còn
có cả trong này…” Phong Dương đặt tay Tưởng Thầm lên ngực trái, để cậu cảm nhận
nhịp tim mình, kĩ năng tỏ tình thoáng chốc max level, dùng ánh mắt thâm tình, lời
nói thâm tình, thể hiện thâm tình chưa từng bày tỏ với ai.
“Trái tim này, tất cả đều là của em.”
Tưởng Thầm tròn mắt, ngơ ngác nhìn Đại ảnh
đế đang đè lên người mình. Yêu đương nồng nhiệt của anh khiến cậu vừa bị thu
hút lại vừa muốn tránh né, cuối cùng không cách nào nhúc nhích.
Trên môi có cảm giác mềm mại, thân thể bị
ôm chặt, nụ hôn chiếm hữu như mưa rền gió dữ cuốn lấy, kịch liệt đến mức khiến
cậu quên cả cách hít thở.
Cổ tay phải đã được thả ra từ lúc nào, Tưởng
Thầm chống tay lên vai Phong Dương, muốn đẩy đối phương ra nhưng cơ thể tê liệt
vô lực như bị điện giật, cảm giác tê dại nhảy nhót lan vào tận lục phủ ngũ tạng.
Tưởng Thầm nắm chặt cổ áo Phong Dương,
ngón tay dùng sức đến căng cứng, tầm mắt dần dần mơ hồ, vài âm tiết nhỏ vụn
không thể khắc chế tràn ra khỏi khóe miệng, cơ thể mềm nhũn nằm dưới thân Phong
Dương, mặc cho đối phương công thành đoạt đất.
Phong Dương ôm chặt lấy Tưởng Thầm, nụ
hôn này anh đã chờ quá lâu, cũng đã khát vọng quá lâu, trong lúc nhất thời
không thể khống chế được, cởi bỏ quần áo cậu. Khi tầm mắt chạm phải vùng bụng
đã hơi gồ lên, Phong Dương khựng lại, nhanh chóng chỉnh lại quần áo cho Tưởng
Thầm, kéo chăn kín mít, để lại một câu “Anh đi vệ sinh” rồi chạy chối chết.
Phong Dương rời đi, Tưởng Thầm bị bỏ lại
trong ổ chăn kéo chăn che mặt. Cậu vùi trong chăn, cắn môi, cả người khô nóng, Phong
Dương đi châm lửa rồi lại chạy mất, vậy còn cậu thì làm sao bây giờ?
Tưởng Thầm chậm rãi bình ổn hô hấp, nỗ lực
nghĩ lung tung sang chuyện khác để bình tĩnh lại.
“Ngủ ngon.” Sau khi quay lại, Phong
Dương một lần nữa nằm lên giường, không làm gì khác, nghiêng người tắt đèn ngủ
rồi kéo Tưởng Thầm vào lòng, hôn lên trán cậu một cái.
Nhiệt độ cơ thể của anh khiến người khác
rất an tâm, Tưởng Thầm nhắm mắt lại không lâu liền ngủ thiếp đi.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, Tưởng Thầm vừa mới đánh
răng xong, chuẩn bị xuống lầu thì bị Phong Dương kéo lại ấn lên cửa.
Tưởng Thầm bắt đầu hoài nghi đây có phải
Đại ảnh đế nổi tiếng bình tĩnh trầm ổn thật không, sao lại thích kiểu hành động
bất thình lình không nói trước vậy.
“Tên Hạng Lâm Thiên kia, hắn thích em.” Phong
Dương vừa mở miệng liền nói ra một tin không nhỏ.
Tưởng Thầm chớp chớp mắt, “Em cũng thích
anh ấy nha.” Ý Tưởng Thầm là sự ưa thích giữa bạn bè, Hạng Lâm Thiên tuy giấu
diếm nhiều thứ nhưng cậu không cho là anh ta có ý xấu.
“Không giống nhau, hắn thích em kiểu
khác, hắn có dục vọng kiểu kia.” Phong Dương trầm giọng.
“Không thể nào đâu, nhất định là anh nhầm
rồi.” Sao có thể chứ, Tưởng Thầm không tin.
“Tóm lại là em không thể quá gần gũi với
hắn, anh không thích.”
Phong Dương nói chuyện rất trực tiếp,
làm Tưởng Thầm nhất thời không biết phản ứng thế nào.
“Gật đầu.” Phong Dương thấy Tưởng Thầm nửa
ngày không phản ứng thì chỉ thị cậu cách đáp lại.
Bé ngoan Tưởng Thầm cũng rất hợp tác gật
gật đầu.
“Ngoan~” Phong Dương hài lòng xoa xoa
tóc cậu.
Đợi đến lúc tới phòng khách Tưởng Thầm mới
hồi thần, bọn Hạng Lâm Thiên cơ bản đều ở đó, nhóm Du Chính chọi gà thua nên bữa
sáng cũng do họ làm.
Nhân viên chương trình tới tìm Tưởng Thầm
nói chuyện. Hôm qua, lúc livestream chọi gà tình cờ cũng có một người dẫn
chương trình lái xe tới đây, người này gần đây đang được nhà đài quảng bá, anh
ta có xem trận đấu, cũng nhìn thấy bài đăng weibo của Tưởng Thầm nên liên hệ
xin được nhận nuôi Phú Quý. Phú Quý là Tưởng Thầm bắt được, đánh bại Chiêu Tài
giành thắng lợi, tạm thời thoát khỏi vận mệnh vào nồi gà kho, cho nên xét theo
khía cạnh nào đó thì có thể coi nó là gà của cậu.
Cho nên nhân viên chương trình mới đến
dò hỏi ý Tưởng Thầm, hi vọng cậu đồng ý cho MC kia nhận nuôi Phú Quý.
Ra khỏi phòng khách, Tưởng Thầm đi tới
xem chuồng của Phú Quý, nó đang đứng trong góc, thong dong y như cái hôm bị cậu
bắt. Tưởng Thầm chưa từng nuôi thú cưng, cũng không nghĩ tới việc nuôi nhưng có
lẽ do Phú Quý do cậu bắt được nên cũng có chút tình cảm.
“Chờ một chút đi, không cần gấp như vậy.”
Tưởng Thầm từ chối.
Cũng chỉ là một con gà trống lớn mà
thôi, Tưởng Thầm không đồng ý, tổ chương trình cũng không thể thật sự cưỡng ép
bắt nó đi.
Trên mạng dần dần có rất nhiều người
thích Phú Quý, trở thành fan, theo yêu cầu của fan Phú Quý, mỗi lần tới lượt phụ
trách livestream Tưởng Thầm lại cho nó không ít thời gian lên hình.
Có fan của Tưởng Thầm tinh mắt phát hiện
khóe miệng cậu hơi nẻ, lập tức nhắc cậu thoa thuốc, mùa này hanh khô, dặn cậu uống
nhiều nước.
Tưởng Thầm vẫn luôn chú ý uống nhiều nước,
môi bị nẻ tất nhiên không phải là do trời hanh khô.
Cái tên đầu sỏ còn bưng tới một cốc nước
ấm, Tưởng Thầm lườm đối phương một cái, vào mắt người kia lại thành đánh mắt
đưa tình, xuân sắc hợp lòng người.
Hạng Lâm Thiên ở lại ba ngày, Tưởng Thầm
với tư cách bạn bè cùng nhân viên đoàn tiễn ra sân bay, lúc tạm biệt từng người
hắn bỗng nhiên ôm lấy Tưởng Thầm, thì thầm bên tai cậu một câu.
Tưởng Thầm sững sờ tại chỗ, chờ bóng Hạng
Lâm Thiên biến mất, cậu mới cười bất lực.
Trở về, Tưởng Thầm vừa xuống xe đã thấy Phong
Dương đứng chờ, mà tư thái kia rõ ràng đã đứng chờ một lúc lâu.
Phong Dương vốn cũng muốn đi cùng nhưng
lần trước anh về có mang theo không ít đồ hầm, hôm qua không có thời gian, hôm
nay mới bỏ ra hầm canh. Tưởng Thầm không ở trong tầm mắt một lúc thôi cũng khiến
anh bất an, thấy cậu trở lại tâm trạng mới bình ổn nổi.
“Chuyện lần trước anh nói, em nghe anh.”
Tưởng Thầm đi đến trước mặt Phong Dương, không đầu không đuôi nói một câu, Phong
Dương đã nói rất nhiều việc, nhất thời không nghĩ ra cậu đang nói đến việc gì.
“Em sẽ giữ khoảng cách, cố gắng không tới
quá gần Hạng Lâm Thiên.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét