Thứ Sáu, 6 tháng 10, 2023

Con trai tôi có một người cha ảnh đế tám tỷ - chương 49

Chương 49: Chọi gà

Tưởng Thầm vốn muốn đẩy tay Phong Dương ra nhưng chú ý tới viền mắt anh đỏ lên thì khựng lại, cậu quay mặt đi, nhìn tán cây bị gió núi thổi xào xạc, giống như nghe được ngoài tiếng tim mình đập ầm ầm như muốn nhảy ra ngoài thì còn có một nhịp tim khác, nhỏ bé, yếu ớt nhưng không thể bỏ qua.

Qua một hồi, Tưởng Thầm hít sâu một hơi, khống chế tâm tình bản thân, nam nhân đang ngồi xổm trước cậu lại đột nhiên mở miệng, “Bảo bối, con phải ngoan, không được loạn đạp baba, nếu không chờ con chui ra, bố sẽ tét mông con.”

“Nghe thấy chưa?”

Bất kể ngữ điệu hay thần sắc đều không còn chút trầm tĩnh lạnh lùng nào, toàn thân đều nhuốm đầy sự dịu dàng, Tưởng Thầm nhìn vào đôi mắt đen kia, cảm thấy chính mình đã chìm vào ánh mắt thâm tình ấy rồi.

Một trận gió lạnh thổi qua, thổi tan bớt hơi nóng trên mặt, Tưởng Thầm đỡ vai Phong Dương, ý bảo anh đứng lên.

“Cám ơn em, Tưởng Thầm, thật sự cám ơn em.” Giọng Phong Dương có hơi ấm ách, anh biết là vì sao, rõ ràng mới rồi đã khống chế được, hiện tại bỗng dưng lại cảm giác không thể bình tĩnh nổi.

Tưởng Thầm nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt ửng hồng của Phong Dương, tay phải cậu nhẹ vỗ bụng, đứa bé này đối với Phong Dương có ý nghĩa rất đặc biệt, là một món quà ngoài ý muốn, nhưng rất đỗi xinh đẹp.

“Trở về thôi, không lát nữa mọi người lại đi tìm.” Tưởng Thầm đi mấy bước lại dừng lại, nghiêng người nhìn Phong Dương. Phong Dương ổn định lại cảm xúc, đuổi theo, hai người sóng vai mà đi.

Đang đi, mặt Phong Dương bỗng lộ vẻ chấn động, anh quay sang nhìn gò má Tưởng Thầm, lại cúi xuống nhìn bàn tay thon gầy đang nắm lấy tay mình, cuối cùng quay lại nhìn đường, trở tay nắm chặt lấy tay cậu.

Đúng như Tưởng Thầm suy đoán, mọi người nghỉ ngơi trên thảm cỏ, ngắm phong cảnh núi rừng đến lúc bị gió núi thổi lạnh mới đi tìm hai người họ, vừa lúc hai người cũng đi ra khỏi khúc quanh.

Chờ lại gần, Du Chính mới chú ý tới viền mắt Phong Dương hơi đỏ, cho là Phong Dương bị nhiễm trùng hay gì đấy, lập tức lo lắng hỏi, “Anh Dương, sao mắt anh đỏ vậy?”

Đừng nói là Du Chính, cho dù là bất cứ ai đang có mặt ở đây đều đừng hòng nghĩ ra nguyên nhân mắt Phong Dương đỏ lên, bọn họ chỉ nghĩ là mắt anh bị bệnh hay gì đó.

Phong Dương chú ý tới Tưởng Thầm ngoái đầu lại nhìn mình, liền kiếm cớ, “Vừa rồi không cẩn thận bị côn trùng bay vào.”

“Vậy lấy côn trùng ra chưa?” Giả Tình từ bên trái Du Chính thò đầu ra, mặt rõ lo lắng.

“Lấy rồi, hiện tại mắt không còn cảm giác gì, chắc lát nữa là hết đỏ.” Phong Dương cười gượng, biểu thị bản thân không sao.

“Xuống núi thôi.” Tưởng Thầm đi về phía bên phải, con gà lúc trước cậu bắt được đang nằm yên trong ba lô, cho dù cậu có vuốt lông nó, nó cũng không có động tĩnh gì, chỉ dùng đôi mắt như hai hạt đỗ đen lanh lợi nhìn cậu.

“Bộ dáng này của mi, buổi chiều mà đấu thua là bị biến thành gà kho có biết hay không?”

Tưởng Thầm phát hiện mình chọn lầm rồi. Nghĩ lại thì con gà này vào lúc bị cậu tóm cũng không thèm nhúc nhích, cứ như đang cố ý nằm đó chờ cậu tới bắt vậy, hy vọng nó đánh thắng con gà của nhóm Phong Dương, sợ là khó rồi.

“Vừa rồi bọn tôi vừa đặt tên cho hai con gà đấy, để chiều có thể gọi tên chúng nó, cổ vũ tiếp sức.”

Du Chính thấy Tưởng Thầm đang vuốt ve con gà trống hiền lành của mình, nghĩ nghĩ, kể với Tưởng Thầm.

“Tên là gì?” Tưởng Thầm đứng dậy, xách ba lô lên, vừa muốn khoác lên lưng thì trợ lý Thạch Lỗi đã đi đến cầm mất.

“Con kia tên Chiêu Tài.” Du Chính cười đến híp cả mắt, trong mắt đều là vẻ hưng phấn.

Tưởng Thầm cạn lời, theo bản năng hỏi, “Vậy con này là Tiến Bảo hả?”

Chiêu Tài, Tiến Bảo, thông thường là tên cho chó, bọn họ thì hay rồi, lấy luôn ra làm tên cho gà.

“Không, không, không.” Du Chính vội vã xua tay, “Không phải Tiến Bảo, là Phú Quý.”

Tưởng Thầm vất cho Du Chính một ánh mắt ‘Rồi là khác dữ chưa?’.

“Phú Quý là tôi đặt.” Hạng Lâm Thiên bỗng từ đâu cười nói xen vào.

Tưởng Thầm quay qua đối diện với Hạng Lâm Thiên, không biết vì sao cậu cảm giác nụ cười của hắn có chút quái dị.

Nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua, rất nhanh liền biến mất.

“Rất tốt, rất tốt, tên rất hay.” Tên đơn giản như vậy, đến đứa trẻ 3 tuổi cũng nhớ được, buổi chiều live stream có thể phát sóng luôn trận chọi gà, khán giả hẳn cũng sẽ thích, Tưởng Thầm nghĩ vậy.

Sự thực chứng minh, khán giả không phải yêu thích mà là cực kỳ thích mấy cái tên này. Live stream đến lượt Trương Tuyên Tâm làm, cô trước tiên giới thiệu tên tuổi hai con gà, sau đó thông báo con nào đấu thua tối nay sẽ bị mang đi kho.

Để khán giả nhìn rõ dáng dấp hai con gà, cô xoay camera quay cận cảnh, con Phú Quý của bọn Tưởng Thầm có cái mào đỏ tươi dựng thẳng, con Chiêu Tài của nhóm Phong Dương thì có bộ lông đuôi bảnh bao, vừa nhìn là biết hình mẫu đẹp zai được hoan nghênh trong đàn gà mái.

Chiêu Tài với lại Phú Quý, ai đặt tên vậy? Đây là tên chó mà???

Bé gà đáng yêu như thế, mấy người sao có thể ăn nó?!

Tui thích Chiêu Tài nha, tui cảm thấy Chiêu Tài nhất định sẽ thắng.

Tui cũng thấy thế, mọi người nhìn Phú Quý xem, y như con gà ngốc vậy, đứng im không nhúc nhích, chắc ngủ gật luôn rồi.

Phú Quý mà đem kho khẳng định là ngon lắm nha.

A a a, nước miếng chảy rồi, hứng, hứng, hứng… ԅ(¯﹃¯ԅ)

“Khán giả đều nói Phú Quý là gà ngốc, Chiêu Tài sẽ thắng.” Trương Tuyên Tâm quét nhìn bình luận, chọn một câu đọc cho mọi người nghe.

“Cũng phải thôi, nhìn thần thái thôi là Chiêu Tài của chúng ta đã thắng rồi, tôi xem cũng chẳng cần đấu nữa, bằng không lát nữa Phú Quý nhà mấy người bị thương, phỏng chừng thịt cũng không ngon nữa.”

Du Chính đứng cạnh rào chắn nói với vào. Rào quây là nhân viên tổ tiết mục mượn từ một nông hộ gần đó, hai con gà đã thả vào bên trong.

Giả Tình nghe thế lập tức chống nạnh, tròn mắt tức giận nói, “Làm gì có, có mà Chiêu Tài nhà mấy người thua ấy, lát nữa đấu nhau, kiểu gì cũng là nó quay đầu chạy trước.”

Muốn ăn Phú Quý nhà bọn họ, Giả Tình còn lâu mới đồng ý. Mới đầu cô cũng chỉ thấy Phú Quý là một con gà bình thường nhưng càng nhìn càng thấy lông nó rất đẹp, nhất là cái mào to thẳng kia, giống y như vương miện vậy.

“Cãi nhiều làm gì, cứ đấu đi, phe nào thua, phe nào bị ăn, cứ so một trận là biết, cũng để phe bị ăn tâm phục khẩu phục.” Tưởng Thầm nhìn hai con gà, tuy trong lòng cảm thấy Phú Quý không thắng được nhưng cậu vẫn muốn ăn Chiêu Tài hơn, nhìn hai cái đùi to rắn chắc kia mà kho lên thì hết nước chấm.

Trương Tuyên Tâm đứng giữa hai đội, ống kính nhắm vào hai con gà trong rào chắn.

Chiêu Tài hùng dũng, oai vệ, khí phách, hiên ngang, kiêu ngạo bước về phía Phú Quý. Phú Quý đứng dựa vào rào chắn, một bộ như lão tăng thiền định.

“Phú Quý tiến lên! Phú Quý, lao tới! Mổ nó! Quạt cánh đập nó!” Giả Tình đứng một bên gào rống cổ vũ.

Du Chính đối diện cũng không chịu yếu thế, lớn tiếng cổ vũ cho Chiêu Tài, “Nhảy lên! Chiêu Tài! Tiến tới! Cho con gà rù kia tối nay biến thành gà kho đi!”

Chiêu Tài giang rộng hai cánh, miệng phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Phú Quý vẫn không nhúc nhích, một bộ ngươi đến cứ đến, ta động coi như ta thua.

Tưởng Thầm nhìn Phú Quý do mình bắt, thở dài trong lòng, tay không biết lôi đc túi ô mai từ đâu ra, bắt đầu ăn, thấy Hạng Lâm Thiên nhìn còn giơ ra, “Ăn không?” Hai má hơi phình lên, đôi mắt sáng ngời, thấp giọng hỏi.

Hạng Lâm Thiên nhận lấy, không ăn luôn mà bỏ vào túi áo.

Chiêu Tài vươn mỏ mổ Phú Quý, mổ một cái, Phú Quý không nhúc nhích, mổ cái nữa, Phú Quý rụt cổ lại.

Giả Tình đứng nhìn mà chỉ muốn thò tay kéo thẳng cái cổ của nó lên thôi.

Chiêu Tài lại mổ cái nữa, Phú Quý đột nhiên uốn cổ tránh rồi nhún chân, xoạch một cái giang cánh bay lên, Trương Tuyên Tâm ngỡ ngàng đến mức không kịp quay cảnh nó bay lên trời. Đợi máy quay một lần nữa bắt được cảnh, Phú Quý đã nhảy lên lưng Chiêu Tài, ép Chiêu Tài khụy xuống, mổ lia lịa như mổ thóc, làm Chiêu Tài quang quác giãy dụa, lông gà bay khắp nơi.

Chiêu tài tránh thoát được Phú Quý nhưng không cần biết nó chạy tới đâu, Phú Quý đều giang cánh đuổi theo đằng sau, rất nhanh cổ Chiêu Tài đã bị nó vặt trụi một mảng lông.

Nếu như không phải bị Tưởng Thầm nhấn cánh giữ lại thì Phú Quý khẳng định sẽ đuổi theo Chiêu Tài mổ tiếp.

Tưởng Thầm ôm lấy Phú Quý, nó phút chốc liền dịu ngoan trở lại, ngoan ngoãn vùi đầu vào trong tay cậu, để mặc cậu vuốt lông cho nó.

“Phú Quý nhà chúng ta thật lợi hại, hôm nay mi coi như thoát chết rồi.” Trong đầu Tưởng Thầm trước sau vẫn không quên món gà kho.

(Editor *vuốt mồ hôi*: Người bầu lên cơn nghén đáng sợ thế đấy (・・;)

Tình hình sao rồi? Con gà ngốc kia thắng???

Gà ngốc cái gì, người ta, quên, gà ta tên Phú Quý, đỉnh đỉnh đại danh!

Hở? Phú Quý thắng? Nó thắng kiểu gì??? ∑(O_O;)

Mới vừa ấn Chiêu Tài xuống đất cọ xát học hỏi, thắng luôn rồi =))))

Ảo thật đấy! w(°°)w

Chị yêu em Phú Quý, Phú Quý chị yêu em!!! (☆▽☆)

Mau bắn pháo mừng vị vua mới ra đời!!! ( ω)o─━・*::・゜・:

Bắn pháo +1

Bắn pháo + số căn cước

***

Phú Quý thắng xong, mọi người vẫn chưa nghĩ ra xử lý nó như thế nào, dù gì thì cũng không cho nó vô nồi nên tạm thời nhốt trong rào quây.

Buổi tối hôm đó, Phong Dương và Du Chính bên phe thua xuống bếp, mọi người vì vậy được một bữa gà vừa ngon vừa lạ miệng.

Để tế bái Chiêu Tài đoản mệnh đáng thương, Du Chính sau khi vặt sạch lông gà thì chụp một tấm, post lên Weibo, kèm theo mấy icon khóc lóc 。゜゜`) ゜゜。。゜゜(´O`) ゜゜。

Những người khác thi nhau share, Tưởng Thầm cũng share nhưng còn kèm theo ảnh Phú Quý ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng danh nghĩa Phú Quý gửi một câu: ‘Bye nhá, gà kho lão đệ!’

Du Chính sau khi thấy bài đăng của Tưởng Thầm thì tức giận lao tới, nhe răng trợn mắt bắt Tưởng Thầm xóa ảnh đi.

Hai người đùa giỡn một hồi thì Phong Dương đi tới, cười như không cười nhìn chằm chằm Du Chính, Du Chính trong nháy mắt cảm giác mình sắp biến thành Chiêu Tài thứ 2. Hắn rón ra rón rén tách khỏi Tưởng Thầm, dùng tốc độ ánh sáng né qua một bên, cười vô tội.

Ăn xong đại tiệc, bọn Tưởng Thầm ngồi ở ghế sofa xem TV tiêu thực, thu dọn rửa bát vẫn là bọn Phong Dương.

Hạng Lâm Thiên ngồi cạnh Tưởng Thầm, nhìn sườn mặt trắng nón như có thể phản quang của cậu, nghĩ đến người này và Phong Dương ở cùng một chỗ, trong lòng liền ngột ngạt khó chịu. Tất cả mọi người đối với quan hệ của hai người họ đều không có ý kiến gì, hắn muốn ý kiến, lại tự ý thức được mình không có tư cách đó.

“Ở đây đã quen chưa?” Tưởng Thầm hỏi Hạng Lâm Thiên.

Hạng Lâm Thiên gật đầu, “Bắt đầu quen rồi, chơi rất vui.”

“Vậy thì tốt, tôi còn sợ anh không quen.” Tưởng Thầm cười thoải mái.

Hạng Lâm Thiên bống nhiên đổi sắc mặt, nói: “Tôi có vài câu muốn nói riêng với cậu.”

Nụ cười trên môi Tưởng Thầm đơ lại, thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, ý bảo ra ban công nói chuyện.

Rửa bát xong, từ trong bếp đi ra, Phong Dương không thấy Tưởng Thầm trong phòng khách, theo bản năng nhìn ra ban công, thấy bóng hai người đang đứng rất gần nhau.

Ban đêm không có hoạt động vui chơi giải trí gì, mọi người rất nhanh buồn ngủ, đều trở về phòng mình.

Bởi vì Hạng Lâm Thiên vẫn đang ở phòng Tưởng Thầm, để hắn đi nơi khác ở thì không thích hợp, cho nên Tưởng Thầm vẫn ngủ cùng phòng Phong Dương. Hai người ở cùng nhau, mọi người đều im lặng coi như hiểu, không ai dị nghị gì.

Ban đêm, Tưởng Thầm trước đi tắm rửa, thay đồ ngủ, tuy hai người còn chưa nói rõ ràng nhưng việc cậu chủ động nắm tay Phong Dương cũng đã coi như là câu trả lời.

Tưởng Thầm ngồi dựa vào đầu giường, còn chưa buồn ngủ hẳn nên lấy điện thoại ra lướt weibo chơi, lướt lướt, nhìn thấy có rất nhiều người biểu thị yêu thích Phú Quý, muốn Tưởng Thầm đừng cho nó lên thớt, Tưởng Thầm chọn một bình luận để trả lời, ‘Nếu có ai muốn nhận nuôi Phú Quý thì đi hỏi nó đi nhé.’

Bên kia, Phong Dương tắm rửa rất nhanh, mặc đồ ngủ đi ra, Tưởng Thầm ngước mắt nhìn liền thấy người kia vạt áo lỏng lẻo, phần lớn bộ ngực lộ ra ngoài, cơ ngực to lớn rắn chắc, cậu chột dạ rời mắt, tiếp tục lướt weibo, đầu óc lại lâng lâng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét