Chương 48: Bé con đạp người
Chuẩn bị
xong, đoàn người bắt đầu lên đường tới trại gà.
Phong Dương
trở lại, công việc vốn của trợ lý Thạch Lỗi tự nhiên chuyển qua cho anh đảm nhận,
mọi người đoán biết quan hệ của hai người cho nên đều hoặc vô tình hoặc cố ý
không tới làm phiền.
Hạng Lâm Thiên mấy lần tìm cơ hội đến cạnh Tưởng Thầm, ở đây trừ Tưởng Thầm ra, hắn không có tâm tư đi kết giao với ai khác, nhưng thời cơ luôn không đúng. Đột nhiên Hạng Lâm Thiên chú ý tới Tưởng Thầm đứng lại, tay vuốt bụng giống như đang sốt sắng cái gì đó rồi lại lập tức bỏ ra, biểu tình khác lạ.
Phong
Dương ở bên cạnh thời thời khắc khắc đều chú ý tới Tưởng Thầm, thấy sắc mặt cậu
khác thường liền hỏi ngay là có chuyện gì.
Tưởng
Thầm cụp mắt nhìn xuống bụng, cậu không biết có phải mình tưởng tượng không, mới
rồi bé con hình như nhúc nhích.
Nếu như
trước kia cậu chỉ biết trong bụng mình có một đứa nhỏ, ngoài ra không thấy gì
khác, thì hiện tại cảm giác đã trực quan hơn rất nhiều, một sinh mệnh mới đang
được thai nghén trong cơ thể cậu, theo thời gian trôi đi, nó sẽ càng ngày càng
lớn lên.
Khi đó
Tưởng Thầm không thể thấy nụ cười chậm rãi hiện lên trên môi mình tràn đầy tình
thương đến như thế nào.
Nụ cười
kia Phong Dương chưa từng thấy qua, Hạng Lâm Thiên cũng chưa, trong nháy mắt, Hạng
Lâm Thiên đột nhiên có cảm giác, bản thân còn chưa chính thức theo đuổi Tưởng
Thầm thì đã thua rồi.
Phong
Dương không quản những người đi sau có nhìn thấy không, bắt lấy tay Tưởng Thầm.
Tưởng
Thầm nhìn hay bàn tay nắm chặt vào nhau, cười càng sáng lạn hơn.
Đường
núi quanh co chật hẹp, hai người nắm tay đi không tiện bằng đi một người nên chỉ
một lát sau, Phong Dương buông tay Tưởng Thầm, theo sát sau lưng cậu, như vậy nếu
có bất kì biến cố gì anh đều có thể phản ứng ngay lập tức.
Việc
lên núi bắt gà tổ chương trình đã sớm thương lượng xong với chủ trại, hẹn trước
cả thời gian cẩn thận.
Chủ trại
sớm đã chờ ở lối vào trại gà, không bao lâu liền nhìn thấy một đoàn người đi từ
dưới núi lên, đặc biệt là nhóm nam thanh nữ tú đi đầu, giống như bước từ TV ra,
khí chất của họ nông dân bọn họ tuyệt đối không có.
Trong
đó có một cậu chàng đặc biệt đẹp trai, chủ trại nhìn chằm chằm một hồi lâu,
trong lòng còn nghĩ, đẹp trai thế này sợ là muốn kiếm vợ cũng khó, người có
nhan sắc tương xứng với cậu ta cũng đâu có nhiều.
Chủ trại
biết đoàn bọn họ đến trang trại bắt gà nên cũng không hàn huyên nhiều, đợi mọi
người tập hợp đủ, nói mấy câu liền dẫn cả đoàn vào trong.
Cả ngọn
núi này cơ bản đều là của chủ trại, bỏ không cũng phí cho nên mới đi nuôi gà,
toàn bộ đều là gà nuôi thả, kệ cho chúng nó chạy nhảy trên núi. Gà nuôi kiểu
này thịt rất chắc, ngon hơn gà công nghiệp nhiều, trứng gà đẻ ra giá trị dinh
dưỡng cũng cao hơn trứng công nghiệp.
Chủ trại
lấy ngô với lúa mạch mới thu hoạch làm thức ăn cho gà ra, đi phía trước, vừa đi
vừa hướng dẫn cách làm.
Tất cả
mọi người chăm chú nghe, thỉnh thoảng hỏi đôi lời, khí trời trên núi nhẹ nhàng
khoan khoái, không có xi măng cốt thép như thành phố lớn, cũng không có khói
xe, khí thải, hít vào một hơi đều là mùi cỏ xanh thơm mát.
“Mọi
người xem chỗ kia, khoảng tuần sau là bắt đi bán được rồi, muốn bắt thì bắt loại
này.”
“Đúng rồi,
cố gắng bắt gà trống nhé, gà mái còn phải giữ lại để đẻ trứng.” Chủ trại dặn.
“Xin hỏi,
nơi này còn trứng gà không?” Phong Dương hỏi chen vào.
Chủ trại
ngẩng đầu nhìn Phong Dương, cậu trai này cao quá đi mất, cao hơn mình cả một
cái đầu.
“Có chứ,
còn nhiều lắm.”
“Vậy
lát nữa cho cháu mua một ít nhé.” Phong Dương nói.
“Anh
Dương, anh thích ăn trứng gà à?” Du Chính thấy thế thì hỏi.
Phong
Dương gật đầu, ánh mắt lại liếc thoáng qua Tưởng Thầm.
“Vậy
hôm nay bắt hai con gà nhé?” Giả Tình đi cùng Doãn Thu, còn khoác tay nhau, có
vẻ rất thân thiết.
“Hai
con.” Nếu đã muốn chọi gà thì tất nhiên phải bắt hai con rồi, một con thì chọi
với ai? Phong Dương chuyển tầm mắt sang đám gà đang chạy lung tung, bắt đầu tìm
kiếm mục tiêu.
Hạng
Lâm Thiên cuối cùng cũng tìm được cơ hội tới bên cạnh Tưởng Thầm, mới vừa rồi
khi Phong Dương quay lại, tầm mắt có liếc qua hắn nhưng đối phương chỉ nhìn
thoáng qua rồi bình tĩnh dời tầm nhìn đi chỗ khác, hiển nhiên không hề coi hắn
là đối thủ cạnh tranh.
Hạng
Lâm Thiên nhếch môi khinh thường.
“Con
kia có vẻ được kìa.” Hắn chỉ về phía bên phải, nơi đó có một con gà trống trưởng
thành trông có vẻ rất khỏe mạnh, cái cổ đặc biệt thẳng, mào gà đỏ như máu dựng
đứng, bộ lông cũng bóng loáng đẹp đẽ như mới dội nước rửa qua.
Tưởng
Thầm nhìn theo hướng Hạng Lâm Thiên chỉ, thấy con gà trống bóng loáng xinh đẹp
đó, trong đầu lập tức nghĩ đến con này mà đem kho thì ngon phải biết.
“Anh thấy
gà nấu khoai tây hay nấu nấm hương ngon hơn?” Tưởng Thầm nhìn chằm chằm con gà
trống lớn, giống như nhìn thấy một bàn thức ăn mỹ vị, đôi mắt sáng lấp lánh.
Hạng
Lâm Thiên giật mình quay qua nhìn Tưởng Thầm, Tưởng Thầm đúng lúc quay qua nhìn
hắn cười.
“Đúng rồi,
lát nữa nó mà thắng trận thì cũng không bị vô nồi.”
“Cậu rất
thích ăn thịt gà?” Hạng Lâm Thiên giật mình vì phát hiện một mặt khác biệt của
Tưởng Thầm nhưng nụ cười của cậu làm chút cấn cấn trong lòng hắn biến mất tăm.
“Được rồi,
chọn nó nhé.” Tưởng Thầm kéo cao tay áo, chuẩn bị bắt gà.
Bên
kia, Phong Dương vừa bước nhanh tới vừa phất tay ra hiệu cho mọi người tụ lại,
mấy người bao thành nửa vòng tròn.
“Hay là
thế này đi, chúng ta chia làm hai nhóm, mỗi nhóm bắt một con gà, chọi đúng một
trận, nhóm thua rửa bát nửa tháng.”
Phong
Dương nhìn mọi người, lúc ánh mắt quét qua Hạng Lâm Thiên vẫn bình tĩnh như cũ,
không coi đối phương là sự tồn tại có sức uy hiếp gì.
“Nhưng
chúng ta hiện tại có 7 người.” Trương Tuyên Tâm nói.
“Ba cô
gái thương lượng chọn một người làm trọng tài.” Như vậy còn lại 2 nữ, mỗi người
vào một nhóm, tổng mỗi nhóm là 1 nữ 2 nam, coi như công bằng.
“Ý tưởng
hay.” Du Chính đồng ý đầu tiên.
Ba cô
gái tụ lại một chỗ nhỏ giọng trao đổi, vừa lúc Trương Tuyên Tâm đến kì đèn đỏ,
không tiện vận động mạnh, vì vậy kết quả cuối cùng chọn cô ra làm trọng tài.
Còn lại
6 người, Phong Dương đi bẻ 6 nhánh cây, 3 dài, 3 ngắn, cho mọi người rút thăm.
Kết quả
rút thăm ngoài dự tính, Phong Dương với Tưởng Thầm không vào chung một tổ.
Du
Chính thấy vậy thì đề nghị rút lại, chỉ là trò chơi giải trí mà thôi, rút lại
cũng chẳng sao.
“Không
cần đâu, chia nhóm như vậy đi.” Phong Dương lại nói.
Nếu
Phong Dương đã lên tiếng thì không ai phản đối, hai nhóm coi như chia xong.
Lúc đi
qua Hạng Lâm Thiên, Phong Dương cúi đầu nói nhỏ một câu, chỉ thấy sắc mặt Hạng
Lâm Thiên hơi sững sờ, nhìn theo bóng lưng Phong Dương, sao trước đây hắn không
phát hiện Phong đại ảnh đế lại là một người tự tin đến như vậy?!!
Con gà
trống xinh đẹp đã bị nhắm tới vẫn thảnh thơi không hề cảm giác thấy nguy hiểm,
không biết có người thậm chí đã nghĩ tới mùi vị của nó khi vào nồi kho là như
thế nào rồi.
Hạng
Lâm Thiên, Tưởng Thầm và Giả Tình vào một nhóm, ba người tụ lại tính toán một
phen, không thể chạy thẳng tới bắt, trước phải bao vây con gà, sau đó chậm rãi
tiếp cận, cuối cùng nhanh chóng vồ tới.
Nghe đến
đoạn “vồ tới”, ánh mắt Tưởng Thầm khẽ động, vồ thì cậu không thể vồ được rồi,
chỉ có thể cố gắng đảm bảo con gà không thoát được khỏi vòng vây mà thôi.
Đứa nhỏ
vừa mới đá cậu, cậu luôn cảm thấy bé con có thể nhận biết được chuyện xảy ra
bên ngoài. Tưởng Thầm lặng lẽ liếc nhìn Phong Dương, không biết nếu nói cho anh
biết chuyện đứa bé đã biết đạp thì người đàn ông ấy sẽ phản ứng như thế nào, hẳn
là sẽ rất vui đi?
Tưởng
Thầm nghĩ đến thất thần, Giả Tình gọi hai lần cậu mới giật mình hồi thần.
“Tập
trung một chút, gà chạy mất bây giờ.” Giả Tình nhỏ giọng nhắc nhở.
“Xin lỗi.”
Tưởng Thầm vội vàng đáp.
Giả
Tình cười vung vung tay, chỉ về con gà, dùng khẩu hình bảo Tưởng Thầm, ‘Cậu đi ra sau’.
Hạng
Lâm Thiên dịch về phía bên trái, ánh mắt ba người giao nhau.
Đuôi con
gà này cũng rất đẹp, khiến Giả Tình nhớ tới khi còn bé thường lấy lông gà làm
quả cầu để đá, trong lòng quyết định lát nữa dù con gà này chọi thắng hay thua
thì cũng phải vặt mấy cái lông đuôi của nó để làm cầu.
Ba người
cẩn thận từ tí một, rón rén tới gần con gà. Con gà cảnh giác đứng im, cái cổ nghiêng
trái nghiêng phải quan sát mấy kẻ đang muốn bắt mình cho vào nồi.
Khi Hạng
Lâm Thiên cảm thấy thời cơ đã đến, hắn giơ hai tay, đang định lao tới thì phía
sau đột nhiên rít lên một tiếng.
Tiếng
kêu đột ngột làm cả bọn giật mình, con gà trống cũng bị dọa lập tức đập cánh chạy
mất.
“Bắt lấy
nó, mau bắt lấy nó!” Giả Tình thấy con gà chạy về phía Hạng Lâm Thiên thì gào
lên.
Hạng
Lâm Thiên lập tức nhào tới nhưng chỉ túm được sợi lông gà đã bị nó luồn qua
chân chạy mất.
Hạng
Lâm Thiên mất đà, chút nữa té lăn quay, vội vàng ổn định tư thế, quay đầu đuổi
theo.
Con gà
rất quen thuộc địa hình nơi này, nó chạy phía trước, bọn Hạng Lâm Thiên chạy
phía sau, không giống người đang bắt gà mà giống gà đang nhử người.
Tưởng
Thầm không thể chạy nhanh, eo mỏi chân đau chống vào một gốc cây thở dốc.
Xung quanh
đều đang đuổi theo gà, bị gà bỏ lại, tiếng gà quang quác xen lẫn tiếng kêu gào:
“Nó qua bên kia rồi! Nó chạy đến kìa! Mau bắt lấy nó!”..v.v…
Tưởng
Thầm ngừng lại chốc lát, đang định quay về nhập bọn, bỗng nhiên cậu phát hiện
cách đó không xa có một con gà trống tách đàn. Con gà này đứng sau bụi cỏ, nếu
không phải cậu vừa vặn đứng đây thì cũng không nhìn thấy nó. Nó vẫn đang nhàn
nhã mổ mổ xuống đất, nháo loạn xung quanh dường như không hề ảnh hưởng gì đến
nó.
Mà ngoại
hình con này không kém con bọn họ đang đuổi bắt là bao. Ôm tâm lý thử một lần, Tưởng
Thầm cúi người, chậm rãi lại gần.
Con gà
trống nghe thấy một chút động tĩnh, nhấc cổ nhìn xung quanh, không phát hiện gì
lại cúi đầu mổ mổ, Tưởng Thầm quỳ xuống, canh thời cơ, bất thình lình chộp tới,
hai tay vững vàng đè lưng con gà xuống.
Con gà
kêu quang quác, hai cánh vùng vẫy, Tưởng Thầm túm chắc gốc cánh, đứng lên, phủi
đất trên đầu gối.
“Là tại
mày đứng ngốc ở đây đấy nhé.” Tưởng Thầm vỗ vỗ đầu gà nói.
“Tôi bắt
được một con.”
Nhấc
con gà trống lên, Tưởng Thầm đi ra khỏi bụi cây, hô gọi bọn Giả Tình với Hạng
Lâm Thiên.
Sau đó
không lâu Phong Dương cũng bắt được một con.
Hai con
gà bị trói chặt chân bỏ vào ba lô. Thời gian vẫn còn sớm, hiếm khi được lên núi
một chuyến, phía trước trang trại có một thảm cỏ, vị trí thoáng đãng, xung
quanh còn có lá cây vàng óng ánh, mấy người trao đổi một chút, quyết định dời
trận chọi gà xuống sau bữa trưa, gà kho chuyển xuống bữa tối.
Tạm biệt
chủ trại, kéo nhau đến thảm cỏ nghỉ chân.
Mỗi người
đều đi gom chút lá khô lại làm đệm ngồi.
Khi mọi
người đều đã ngồi xuống, Giả Tình mới quay qua hỏi, Phong Dương với Tưởng Thầm mới
đây mà biến đâu mất rồi.
Du
Chính đi hỏi các nhân viên xem có ai nhìn thấy hai người không, một nhân viên
chỉ hình như bọn họ đi về phía kia.
“Tôi đi
tìm một chút.” Du Chính đứng dậy muốn đi lại bị Doãn Thu kéo tay lại.
“Tìm
cái gì mà tìm, có phải trẻ con đâu.”
Trong lời
Doãn Thu rõ ràng có ý khác. Cô cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, quay qua, thấy
là Hạng Lâm Thiên. Doãn Thu luôn cảm thấy Hạng Lâm Thiên không giống Tưởng Thầm
hay Du Chính, hắn như cách bọn họ một lớp màn, không thể nhìn thấu.
……………
“Đừng từ
chối anh.” Phong Dương đệm tay sau lưng Tưởng Thầm để lưng cậu không trực tiếp
chạm vào thân cây lạnh lẽo.
Cúi đầu
nhìn đôi môi vừa bị mình hôn vẫn còn hiện ánh nước rồi lại ngẩng lên, nhìn sâu
vào mắt cậu, lặp lại lần nữa, “Đừng từ chối anh…” Hôn em.
Một tay
Tưởng Thầm bị Phong Dương siết chặt, tay kia chống lên ngực anh, đôi mắt mở to,
đối diện với Phong Dương đang nhẹ giọng khẩn cầu, sức lực trong thân thể như
bay đi đâu hết, đôi môi có chút ngứa ngáy, nhịp tim đập gia tốc.
Gương mặt
tuấn tú phía trước chậm rãi lại gần, trong đầu Tưởng Thầm có một giọng nói giục
cậu mau đẩy Phong Dương ra, người này rõ ràng là đang được voi đòi Hai Bà Trưng,
biết cậu rất khó từ chối anh nên mới cố ý làm thế. Nhưng lại có một giọng nói
khác khiến cậu không thể phủ nhận, thân thể cậu có khát cầu đối với Phong Dương,
khát cầu ôm ấp của đối phương, khát cầu nhiệt độ ấm áp của anh.
Đôi môi
lần thứ hai bị hôn lên, làn mi như cánh bướm run rẩy.
Phong
Dương dịch ra một chút, hôn lên khóe môi cậu.
“Lúc
hôn môi thì tốt nhất nên nhắm mắt lại.” Nói rồi buông tay Tưởng Thầm, chuyển
qua che mắt cậu, lòng bàn tay bị lông mi cọ đến tê dại.
Trước mắt
tối đen, xúc giác toàn thân đều dồn về nơi đang bị đụng chạm, thân thể Tưởng Thầm
căng thẳng, dưới nụ hôn ôn nhu của Phong Dương, từ từ thả lỏng.
Như đối
với trân bảo quý giá nhất thế gian, Phong Dương cẩn thận từng chút hôn người
trong lòng, chạm vào đôi môi xinh đẹp, đầu lưỡi đầy ra hàm răng đóng chặt, tìm
kiếm nhiệt độ trong miệng đối phương.
Hai người
trao đổi nhiệt độ thân thể, hơi thở quyện vào nhau.
Hai cơ
thể dính chặt vào nhau, hai trái tim cũng dựa vào nhau.
Nụ hôn
dần dần sâu thêm, không biết qua bao lâu, thân thể Tưởng Thầm hơi run, Phong
Dương mới ngừng lại, mặt cậu lúc này đã đỏ ửng, mạt đỏ lan xuống tận cổ.
“Nó lại
đạp em.” Tưởng Thầm buột miệng nói, nói xong sắc mặt mới hơi đổi.
“Ai đạp
em?” Phong Dương nhất thời chưa hiểu ra.
Tưởng
Thầm chỉ cảm thấy ngượng chết đi được, cậu đẩy Phong Dương ra, quay người muốn
trốn.
Vai bị Phong
Dương túm lại, hai mắt anh từ từ trợn to, tầm mắt kinh ngạc chuyển từ mặt xuống
bụng Tưởng Thầm. Thấy Tưởng Thầm mím môi, ánh mắt tránh né, Phong Dương liền ngồi
xổm xuống, nhẹ nhàng xoa bụng cậu, sau đó dán lỗ tai lên.
“Bé con
đạp em?” Phong Dương bỗng nhiên cảm thấy viền mắt cay cay, anh nhắm mắt, đè cảm
giác ấy xuống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét