Chương 47: Đi bắt gà
Nói ra
thì so với bọn Doãn Thu, khả năng tinh ý của Du Chính hơi thấp, khi Tưởng Thầm
đi xuống, xuất hiện trước mặt, Du Chính cũng cảm giác được Tưởng Thầm hôm nay
có gì đó hơi khác nhưng bảo khác chỗ nào thì chịu.
Chút khác lạ ấy cũng không phải là không tốt, ngược lại nó còn làm cho Tưởng Thầm như có sức sống hơn. Nếu nói trước kia trong mắt Tưởng Thầm có ánh sáng thì bây giờ trong đôi mắt kia như có vô số ngôi sao lấp lánh, có thể hút hồn người đối diện.
Du
Chính cứ nhìn chằm chằm Tưởng Thầm không chớp mắt, đến cả Tưởng Thầm gọi ra ăn
sáng hắn cũng đơ ra không phản ứng.
“Du
Chính?” Tưởng Thầm quơ quơ tay trước mặt Du Chính, Du Chính mới giật mình, theo
phản xạ bắt lấy tay cậu.
Đang muốn
mở miệng nói gì đó thì chợt thấy mu bàn tay nong nóng, quay đầu, thấy cách đó
không xa, tầm mắt của Phong Đại ảnh đế đang phóng sang bên này, còn đặc biệt
tia tới bàn tay đang nắm lấy tay Tưởng Thầm của hắn.
Du
Chính hốt hoảng buông tay, trong đầu còn thực sự có ý nghĩ hay là đi lấy khăn ướt
lau tay cho Tưởng Thầm.
Tưởng
Thầm quay đầu, thấy Phong Dương ở bên kia, bảo Du Chính ra ăn sáng rồi đi về
phía anh.
Chờ Tưởng
Thầm đi tới, nhìn mình cười dịu dàng, Phong Dương chú ý tới bên trái đầu cậu có
một lọn tóc đang vểnh lên, liền vuốt nó xuống cho cậu.
Du Chính
ở phía sau ngơ ngác nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy mới sáng tinh mơ đã bị cậy mồm
thồn một tô cơm chó.
Chẳng
biết vì sao, Du Chính lại đột nhiên cảm thấy, so với hai người kia, mình hiện
ra thật cô đơn lẻ bóng.
Doãn
Thu với Giả Tình đã ngồi xuống bàn ăn, Giả Tình ngồi phía ngoài, nhìn tương tác
của Phong Dương với Tưởng Thầm, tim đập bịch bịch, lại nhìn Du Chính bỗng nhiên
lộ ra vẻ nản lòng. Ở chung đã một thời gian, Giả Tình với Doãn Thu coi như là bạn
bè có thể tâm sự, Giả Tình mới co khuỷu tay đụng đụng Doãn Thu, ý bảo cô nhìn
ra phòng khách.
Doãn
Thu nghiêng đầu nhìn, lại chỉ cười cười không nói gì.
“Haizzz…”
Giả Tình ghé vào tai Doãn Thu thì thầm, “Bà với ổng thỉnh thoảng cũng phát cẩu
lương cho bọn tui mà.”
“Bà còn
chưa ăn no sao?” Doãn Thu có ý khác, bên kia Phong Dương với Tưởng Thầm cùng đi
về phía bàn ăn.
Giả
Tình cười liếc nhìn bọn Tưởng Thầm, thu hồi ánh mắt, tay trái chống cằm, lắc đầu,
“Không so được, có giống nhau đâu.”
“Không
giống chỗ nào?” Doãn Thu cúi đầu húp cháo.
“Chỗ
nào cũng không giống.”
Doãn
Thu ngẩng đầu lên, đẩy cái mặt hóng hớt của Giả Tình về.
“Ăn cơm
của bà đi, chỉ có bà là nói nhiều, cẩn thận nói nữa cơm lại phọt ra khỏi miệng.”
Miệng lưỡi của Doãn Thu cũng sắc chả thua ai.
Giả
Tình làm bộ gắp một miếng rau cho vào miệng, “Được thôi, vậy lần sau người nào
đó không ngủ được cũng đừng có lén lút chạy tới tìm tui.”
“Doãn
Thu, cô sợ ngủ một mình à?” Trương Tuyên Tâm ngồi ở đối diện, nhìn hai người
kia nói chuyện cũng chỉ nghe được một chút, cho nên hỏi chen vào một câu.
“Đúng vậy,
cổ không thích ngủ một mình.” Giả Tình cười ranh mãnh, muốn xem Doãn Thu làm
sao bây giờ.
Trương
Tuyên Tâm mặc dù có nhiều chỗ khác với hai người kia nhưng trước mắt ba cô ở
chung cũng chưa tới mức không hợp.
“Có muốn
tới phòng tôi ngủ không?” Trương Tuyên Tâm hỏi.
Doãn
Thu trừng mắt với Giả Tình một cái, Giả Tình cười rất vô tội.
“Không
cần, cô đừng nghe Giả Tình nói bậy, tôi ngược lại không thích phải ngủ cùng giường
với người khác.” Doãn Thu nói.
“Ồ ~~~
Nếu vậy sau này có bạn trai, ông xã, Doãn Thu, bà phải làm sao? Chẳng lẽ chia
phòng ngủ?”
Giả
Tình giống như cô tình muốn người khác nghe được, nói rất to.
Một bàn
người, đến cả Hạng Lâm Thiên từ phòng bếp đi ra cũng bị thu hút sự chú ý.
Bên phải
Tưởng Thầm còn một chỗ trống, ghế đã hơi kéo ra ngoài một chút, Hạng Lâm Thiên liền
ngồi luôn xuống, Tưởng Thầm chỉ có thể cười lịch sự với hắn.
Bữa
sáng hôm nay cơ bản đều là Hạng Lâm Thiên làm. Vốn là hắn làm cùng Du Chính nhưng
giữa chừng Du Chính phải ra ngoài nghe điện thoại, sau đó là Trương Tuyên Tâm vào
giúp một tay.
Tầm mắt
Hạng Lâm Thiên chuyển từ Tưởng Thầm qua Doãn Thu, có chút hiếu kì xem cô sẽ trả
lời như thế nào.
Doãn
Thu cảm thấy mặt mình không ngừng nóng lên, không biết là do ăn cháo nóng hay
là vì cái gì khác.
“Chuyện
sau này để sau này nói, huống hồ con người đều sẽ có lúc thay đổi.” Doãn Thu còn
chưa có đến mức dễ dàng bị Giả Tình đào hố đến mức không leo lên được, không có
trả lời trực tiếp vào vấn đề mà chỉ nói qua loa.
Cũng may
Giả Tình biết điểm dừng, có thể thấy Doãn Thu bị lúng túng là vui rồi.
“Trưa
hôm nay có kế hoạch gì?” Hạng Lâm Thiên có xem qua live stream, biết bọn họ mỗi
ngày vào buổi sáng hoặc chiều đều có hoạt động bên ngoài, rất hiếm khi ở trong
nhà cả ngày.
“Hình
như là ra sau núi bắt gà.” Tưởng Thầm nói.
Hình như
bên cạnh rừng trúc lần trước tới đào măng có trang trại nuôi gà thả của một gia
đình.
“Bắt về
ăn sao?” Hạng Lâm Thiên nghĩ vậy, các chương trình kiểu này đều tương tự nhau,
cơ bản mỗi lần live stream, bọn họ không phải đang ăn thì là đang trên đường đi
tìm nguyên liệu nấu ăn.
Khác với
định vị ban đầu của chương trình, chế tạo ra 3 CP khác nhau qua màn ảnh, tựa hồ
trừ cặp Du Chính x Doãn Thu thoạt nhìn còn có chút màu hồng, 2 đôi còn lại rất
ít tương tác.
Hạng
Lâm Thiên hôm qua đã hỏi Tưởng Thầm một vấn đề, đáp án của vấn đề kia là một
câu khẳng định, chẳng trách trong chương trình, tương tác của Tưởng Thầm với Giả
Tình còn ít hơn của Tưởng Thầm với Du Chính.
Trong lòng
Hạng Lâm Thiên cảm thấy thật buồn cười, hắn còn chưa kịp làm gì đã có người
nhanh chân đến trước rồi.
Đây là
chuyện hắn rất hiếm khi phải nếm trải trong đời.
Nhưng nếu
muốn hắn cứ vậy buông tay, nếu như là một đối tượng khác không phải Tưởng Thầm thì
có khi hắn không có chấp nhất như vậy. Hắn không nói được cảm giác trong lòng
mình đối với Tưởng Thầm là gì, có lẽ lúc đầu chỉ là có chút cảm tình, muốn vui
đùa một chút nhưng đến bây giờ cảm tình tăng lên rất nhiều, lại muốn trải nghiệm
chút cảm giác nói chuyện yêu đương.
Hồi tưởng
một chút về quá khứ, Hạng Lâm Thiên chợt phát hiện chính mình hình như chưa từng
chân chính nói chuyện yêu đương với ai, đại thể đều là giao dịch tiền tài.
Khả
năng là giao dịch tiền tài quá lâu, giờ muốn đổi khẩu vị?
Hạng
Lâm Thiên phân tích nội tâm mình một chút, cảm giác là như vậy.
“Cũng
có thể là bắt về chọi gà.” Tưởng Thầm thoải mái nói đùa.
“Có thể
nha.” Du Chính rất tán thành, show thực tế chính là mỗi ngày nghĩ xem phải chơi
cái gì, cái gì chơi sẽ vui.
Bắt vài
con gà chả có gì mới mẻ, không bằng bắt về xong chơi chọi gà, con nào thua sẽ
vào nồi gà kho.
Du
Chính liền nói ra ý tưởng của mình.
Giả
Tình là người đầu tiên đồng ý, cơ bản đều là người thành phố, còn chưa xem chọi
gà bao giờ.
“Chỉ
xem chọi gà không cũng chán, hay là thêm chút cá cược nho nhỏ, như là ai thua
phải rửa bát nửa tháng?” Doãn Thu nghĩ nghĩ, bổ sung thêm.
“Tôi đồng
ý.” Trương Tuyên Tâm biểu thị không có ý kiến.
Phong
Dương cũng gật đầu, bọn họ cơ bản đã bàn bạc xong, còn cần phải thương lượng với
đạo diễn, chẳng qua chỉ cần Phong Dương đồng ý thì cơ bản là ván đã đóng thuyền,
không có ai phản đối.
Ăn bữa
sáng xong, mọi người lập tức thu dọn, Phong Dương để Tưởng Thầm cầm khăn ướt
lau bàn, mình thì đi rửa bát, động tác rất nhanh.
Trên núi
nhiều sâu bọ, tuy không phải mọi người trong đoàn đều da mềm thịt mỏng nhưng chắc
chắn không thể so với nông dân ở đây, trước khi xuất phát mỗi người đều xịt thuốc
đuổi côn trùng.
Khí trời
càng ngày càng lạnh, rất nhiều lá cây bắt đầu khô vàng rụng xuống, thỉnh thoảng
tình cờ có gió thổi tới, lạnh tới cắt da cắt thịt, tất cả đều đổi sang mặc đồ đại
hàn.
Trương
Tuyên Tâm sợ lạnh, còn quàng thêm một cái khăn len dày.
Tưởng
Thầm mọi năm không có sợ lạnh thế này nhưng năm nay tương đối đặc thù, trong bụng
cậu nhiều thêm một cu con, dẫn đến phương diện thể chất không còn như trước, muốn
mặc mỏng một chút giả vờ phong độ cũng không dám, bị cảm cũng không phải việc
nhỏ đâu.
(Editor: Không phải Tưởng Thầm lo xa đâu, người
mang thai không được phép uống thuốc cảm hay kháng sinh, sẽ có khả năng làm con
bị dị tật nên có bị cảm cũng chỉ có thể đợi tự khỏi thôi. Tui hồi bầu 6 tháng
cũng bị cảm lạnh, ho long họng cả tuần cũng chỉ dám uống chanh mật ong đợi cơ
thể tự khỏi chứ 0 đc uống thuốc.)
Tưởng
Thầm quấn kín cả người, trên cổ còn quàng cái khăn lần trước Phong Dương đưa, cứ
lúc nào nút khăn lỏng ra là Phong Dương lại tới giúp cậu chỉnh lại.
Mọi người
xung quanh tự giác dời tầm mắt đi chỗ khác, hiển nhiên không cảm thấy kinh ngạc,
Hạng Lâm Thiên nhìn chằm chằm hai người họ, ánh mắt dần dần tối xuống.
Đến lúc
này, ánh mắt của hắn cơ bản là không thèm che giấu, Phong Dương từ lúc ăn sáng
đã phát hiện, hiện tại cũng đoán được tám, chín phần mười.
Chẳng
qua trong mắt Phong Dương, Hạng Lâm Thiên còn không tính là tình địch. Dung mạo
xuất sắc cùng tính cách vừa mềm mại vừa cứng cỏi của Tưởng Thầm rất dễ thu hút
người khác. Người có thể khiến anh coi trọng, có bị người khác yêu thích cũng
không phải chuyện gì lạ.
Thích thì
sao? Mấy người họ cũng chẳng thể làm gì. Không ai có thể cướp Tưởng Thầm khỏi
tay anh, cả đứa bé trong bụng cậu nữa, hai cha con họ là báu vật quý giá nhất của
anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét