Chương 46: Kinh hỉ
Tưởng
Thầm không lấy nhiều đồ, chỉ mang một bộ đồ ngủ và đồ vệ sinh cá nhân sang
phòng Phong Dương.
Lên tầng
3, đèn phòng khách vẫn sáng nhưng Trương Tuyên Tâm đã về phòng, Tưởng Thầm cũng
không cần phải chào hỏi.
Cậu cầm
đồ ngủ mở cửa phòng bên trái, trong phòng rất gọn gàng, vali để ở cuối giường,
trên cái giường rộng rãi, ga giường phẳng phiu không một nếp nhăn.
Bật đèn, Tưởng Thầm đi vào, trở tay đóng cửa lại.
Tưởng
Thầm suy đoán, tổ chương trình vào bữa trưa mới bảo Hạng Lâm Thiên buổi tối sẽ
đến, vậy thì khả năng Phong Dương bên kia còn chưa biết là có khách, càng không
biết Hạng Lâm Thiên sẽ ở phòng cậu, còn cậu tới ở phòng anh. Thấy Hạng Lâm
Thiên nói hắn sẽ ở lại đây mấy ngày nên cậu cảm thấy nên báo cho Phong Dương
trước khi anh về.
Tưởng
Thầm nhắn tin cho Phong Dương, đợi một lúc không thấy đối phương trả lời. Ngoài
cửa sổ trời đã đen kịt, Tưởng Thầm tắm xong đi ra, điện thoại vẫn chưa có hồi
âm.
Hẳn là
mai anh mới trả lời, Tưởng Thầm tự nhủ như vậy, đắp chăn liền ngủ thiếp đi.
Không
giống với lúc ở phòng mình, đêm nay Tưởng Thầm lại không trằn trọc mất ngủ, ngược
lại còn ngủ rất nhanh, rất sâu, cũng không mộng mị gì.
Lúc Tưởng
Thầm nhắn tin đúng lúc điện thoại Phong Dương hết pin, đưa cho trợ lý sạc hộ.
Sáng hôm sau phải dậy sớm cho kịp chuyến bay lúc 4 giờ nên quên khởi động lại
máy, chờ đến lúc xuống máy bay lại lập tức lên xe đưa đón, vội vàng quay lại
nhà chung, trong lòng đều là mong muốn được sớm gặp lại Tưởng Thầm.
Chờ anh
bôn ba trở về đến nơi, trời còn chưa sáng hẳn, cả đám vẫn còn chưa dậy. Phong
Dương lúc đi không mang thứ gì, lúc về lại lỉnh kỉnh mang theo không ít đồ.
Lúc lên
tầng 2, Phong Dương dừng bước, muốn vào nhìn Tưởng Thầm, lại lo quấy nhiễu giấc
ngủ của cậu, lát nữa là có thể gặp rồi, nếu đã trở về thì không cần vội vàng nhất
thời.
Nhân
viên tổ sản xuất đi đón tại sân bay đã được Phong Dương cho đi ngủ bù, lúc ở
trong xe anh cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, cho nên đến giờ vẫn chưa có ai nói cho
anh chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Cửa
phòng Trương Tuyên Tâm vẫn đóng chặt, hiển nhiên còn chưa dậy. Bật một phần đèn
phòng khách, Phong Dương bước chân rất nhẹ, cũng nhắc trợ lý không kéo hành lý
mà nhấc lên đi vào.
Phong
Dương tới trước cửa phòng mình, khẽ vặn nắm cửa mở ra. Tưởng Thầm ở bên trong vừa
mới tỉnh, nhìn điện thoại thấy vẫn còn sớm, giường đệm lại quá ấm áp thoải mái,
đang muốn ngủ thêm chút nữa thì nghe thấy tiếng cửa mở, mơ mơ màng màng mở mắt,
sau đó cùng Phong Dương bốn mắt nhìn nhau.
Tưởng
Thầm chớp chớp mắt mấy cái, phản ứng đầu tiên là cảm thấy mình mơ ngủ rồi, kéo
kéo chăn, xoay người ngủ tiếp.
Bỗng,
Tưởng Thầm cứng đờ người, chậm rãi xoay ra, từ từ ngồi dậy.
Ngơ ngẩn
mở miệng, giọng vẫn còn ngái ngủ, “Anh về rồi?”
Phong
Dương phất tay ra hiệu trợ lý đưa vali cho mình rồi biểu thị nơi này không còn
việc gì, cho cậu ta đi nghỉ ngơi.
Trợ lý
từ khe cửa mở có thể nhìn thấy một chút tình hình bên trong, tuy không biết tại
sao Tưởng Thầm lại ngủ trên giường của sếp mình nhưng nghĩ tới quan hệ của hai
người họ, cậu ta coi như không thấy gì, gật gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Tưởng
Thầm vẫn còn ngơ ngác nhìn Phong Dương vào phòng, đóng cửa, đi tới cạnh giường,
cả người đều ngồi im không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt là chuyển động theo anh.
Khép lại
đôi môi khẽ nhếch vì kinh ngạc, cậu từ nét mặt Phong Dương cũng nhận ra ngạc
nhiên của đối phương, dò hỏi, “Hôm qua em có nhắn tin cho anh, anh xem chưa?”
Phong
Dương lúc này mới móc điện thoại ra bật nguồn, mấy tin nhắn liền nhảy lên, mở
ra, toàn bộ là của Tưởng Thầm.
Nhanh
chóng lướt xem một lần, hiểu rõ sự tình, tâm tình cực kì thoải mái đối với việc
Tưởng Thầm lựa chọn qua phòng mình ngủ chứ không chung phòng với Hạng Lâm
Thiên, thậm chí còn muốn chạy qua cảm ơn hắn nữa kìa.
Tất cả
mọi người đều cho rằng hai người họ đang là người yêu nhưng chỉ có 2 người
trong cuộc biết trước mắt vẫn là Phong Dương đang theo đuổi Tưởng Thầm.
Tưởng
Thầm không còn từ chối, ngược lại lần này còn chủ động, Phong Dương cảm giác
ngày cậu đồng ý không còn xa nữa.
“Có mệt
không? Buồn ngủ thì ngủ thêm một lát.” Vốn cho là một lúc nữa mới có thể gặp Tưởng
Thầm, hoàn toàn không nghĩ tới cậu đã ở sẵn trong phòng mình, nằm trên giường của
mình, Phong Dương cảm thấy trong lòng tràn đầy nhu tình, ánh mắt rơi xuống đôi
môi đỏ mềm mại, nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Tưởng
Thầm chú ý tới ánh mắt của Phong Dương, lùi người ra sau một chút, chỉ sợ anh lại
làm càn hôn tới.
Phong
Dương không hôn cậu, tuy rằng Tưởng Thầm vừa tỉnh ngủ vẫn còn hơi ngơ ngác thoạt
nhìn phi thường đáng yêu ngon miệng nhưng Phong Dương tạm thời vẫn nhịn, người
đều đã chạy đến giường mình rồi, không thể quá vồ vập dọa người ta chạy mất, vậy
thì mất nhiều hơn được.
“Em tỉnh
rồi, anh đi máy bay sớm vậy nhất định rất mệt, anh nghỉ đi, em ra ngoài trước.”
Tưởng Thầm nói, muốn vén chăn xuống giường.
Vai bị
người ấn xuống, bóng dáng cao lớn của đàn ông bao phủ trước mặt, Tưởng Thầm lập
tức cảm giác thấy nguy hiểm, cảm thấy mình như con mồi đang bị mãnh thú cao lớn
nhìn chằm chằm theo dõi, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Tưởng
Thầm ngồi lại giường, lúc này Phong Dương cách cậu rất gần, đối phương chỉ cần
cúi đầu thấp một chút là có thể hôn xuống.
Tưởng
Thầm đột nhiên nhớ lại màn bị hôn trộm trong bếp, cậu vẫn luôn ý thức được bản
thân kỳ thực không ghét nụ hôn của Phong Dương, thậm chí còn thích nữa. Loại
hôn môi này không giả tạo như trước kia đóng phim trên TV mà có chứa cảm giác
chân thực, trước mặt người đàn ông cao phú soái này, là thật hay giả, cậu chưa
đến mức không phân biệt được.
Cậu trước
sau đều trốn tránh, không chủ động đáp lại cũng là một loại trốn tránh.
Quá khứ
cha mẹ li dị, sau mỗi người đều có gia đình riêng, hai người thân ruột thịt kia
đã lần lượt dạy cho cậu biết, cho dù là máu mủ thân cận nhất cũng đều có thể bỏ
rơi cậu chứ đừng nói gì đến người dưng.
Cậu
cũng ý thức được chính mình đang một mực hưởng thụ sự quan tâm của Phong Dương,
nếu như chỉ vì đứa bé thì sự quan tâm này đã vượt quá giới hạn bình thường.
Chính cậu
không phải người như thế, ít nhất sẽ không coi đó là việc đương nhiên.
Tưởng
Thầm cụp mi, nhìn áo khoác tối màu của Phong Dương, cậu biết Phong Dương đang
nhìn mình, bàn tay liên tục nắm vào lại mở ra, nắm vào lại mở ra.
Tưởng
Thầm bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Phong Dương, chậm rãi mỉm cười, xinh đẹp thuần
khiết như tuyết rơi giữa trời đông, thân thể dựa vào phía trước, trực tiếp vòng
tay ôm lấy thắt lưng anh.
Lần này
đến lượt Phong Dương sửng sốt, anh ngơ ngác cúi đầu, sau đó chú ý tới vành tai Tưởng
Thầm bắt đầu đỏ lên, một khắc kia, Phong Dương nghĩ mình nghe thấy tiếng tuyết
rơi. Trầm mặc nửa giây, Phong Dương ôm ngược lại Tưởng Thầm, chặt chẽ khóa đối
phương trong ngực, Tưởng Thầm cho dù hơi giãy dụa cũng bị anh trực tiếp trấn
áp.
Tuy cả
hai không ai nói gì nhưng thời khắc này, lời muốn nói trong lòng như có thể
xuyên qua tiếp xúc thân thể, truyền cho đối phương.
Phong
Dương hơi nghiêng đầu, cuối cùng nhịn không được, hôn một cái lên tóc Tưởng Thầm,
tay xoa xoa gáy cậu, Tưởng Thầm hơi run lên một chút nhưng không làm gì cả, yên
tĩnh dựa vào trong ngực Phong Dương, cảm thụ sự dịu dàng đặc biệt kia.
Ngày hôm
qua chỉ mang đồ vệ sinh cá nhân, sáng hôm sau Tưởng Thầm rửa mặt xong thì mặc đồ
ngủ xuống lầu, về phòng thay quần áo. Hạng Lâm Thiên đã dậy từ sớm, xuống phòng
bếp hỗ trợ làm bữa sáng. Tưởng Thầm thay xong quần áo, đứng trước gương cài
cúc, cậu nhìn mình trong gương, giơ tay sờ mặt, tựa hồ cảm giác có chút nóng,
tim hình như cũng đập rất nhanh.
Nếu như
đây là cảm giác yêu thì Tưởng Thầm cảm thấy nó như sữa bò pha đường vậy, ngọt đến
tận dây thần kinh.
Trước
khi xuống lầu, Tưởng Thầm vỗ nước lạnh lên mặt, để mặt mình bớt nóng.
Lúc xuống
lầu, Phong Dương đã mở vali dỡ đồ, cơ bản đều là đồ ăn, đóng gói tinh xảo, có vẻ
là mua đồ ăn vặt cho mọi người.
Tưởng
Thầm nhìn thấy có sơn tra, đi tới muốn lấy một túi nhưng tay còn chưa duỗi tới,
Phong Dương đã cầm một túi đồ khác đưa qua.
“Em ăn
cái này.” Anh đưa cho Tưởng Thầm một hộp mơ.
Tưởng
Thầm nhìn hộp mơ, lại nhìn qua sơn tra.
Phong
Dương đè thấp giọng nói nhỏ, “Em không thể ăn sơn tra.” Dứt lời liền liếc nhanh
qua bụng Tưởng Thầm, cậu lập tức hiểu nguyên nhân.
“Đừng
ăn bây giờ, sắp tới giờ cơm rồi.” Phong Dương thấy Giả Tình bắt đầu mở một túi
ra ăn thì nhắc nhở.
Giả
Tình chu mỏ, thả đồ ăn vặt xuống nhưng mắt vẫn dán vào túi đồ ăn, rất không
tình nguyện trả lời, “Ò ~”
==============
Tác giả tám nhảm:
Hạng Lâm Thiên: Tui thật hối hận, thật sự, nếu tui không đến,
nói không chừng còn có cơ hội.
Tác giả: Không, ông không đến thì cũng chẳng có cơ hội đâu!
Hạng Lâm Thiên: *oan ức* *oan ức*
Du Chính: Anh bạn, tới đây, ăn cơm tró đi, ngon lắm =))))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét