Chương 45: Ở cùng nhau?
Sáu người
gói được hẳn hai chậu hoành thánh lớn, nhớ tới đạo diễn nói chiều tối sẽ có
khách quý đến nên sau khi gói xong không có đem luộc luôn mà ngồi chờ khách tới.
Cũng
may không tới muộn, chân trời vẫn còn hơi ráng đỏ, một chiếc ô tô màu bạc đã đi
từ xa tới.
Nghe được tiếng ô tô, mọi người đều ra ngoài, người đứng cạnh cửa, người đứng ngoài sân, đợi xe đi đến.
Nam
khách quý ngồi ghế sau nên khi xe tới trước cửa vẫn không thấy rõ là ai, đợi đến
khi cửa xe mở ra, một anh chàng vừa cao vừa đẹp trai bước xuống làm ai nấy đều
kinh ngạc.
Người
này bọn họ đều không quen, chỉ cảm thấy gương mặt hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi
nhưng bảo nói tên ra thì trong lúc nhất thời không nhớ ra nổi.
Du
Chính và Doãn Thu liếc mắt nhìn nhau, Doãn Thu khẽ lắc đầu, hắn lại nhìn Giả
Tình và Trương Tuyên Tâm, hai người kia cũng không khác gì, hiển nhiên cũng
không quen biết vị khách quý này.
Vừa xuống
xe, Hạng Lâm Thiên liền thấy mấy người đứng đón ở cửa, ánh mắt đảo qua, sau đó
dừng lại ở người đứng đằng sau bên phải Du Chính, thấy đối phương thậm chí còn
lộ ra vẻ kinh ngạc hơn cả những người khác, trên mặt hắn liền lộ ra tươi cười rạng
rỡ.
Trừ Tưởng
Thầm ra, Hạng Lâm Thiên cũng không quen 4 người còn lại, hắn bước tới giới thiệu
bản thân trước. Trước khi tới đây hắn có xem qua live stream, 4 người kia không
biết hắn nhưng hắn lại biết hết tên mọi người, trực tiếp gọi tên từng người
chào hỏi.
Trước
tiên không quản tính cách Hạng Lâm Thiên có ra sao, vừa đến đã tươi cười chào hỏi,
rất khó làm người khác sinh ra ác cảm.
Du
Chính chủ động hơn mấy người còn lại, hắn nhìn ra sau lưng Hạng Lâm Thiên, thấy
nhân viên tổ chương trình đã giúp mang hành lý vào, không nhìn thấy trợ lý của
Hạng Lâm Thiên.
“Anh tới
một mình, không mang theo trợ lý sao?” Bọn Du Chính tới đây đều có trợ lý
riêng, dù sao cũng ở tận 2 tháng, hành lý dĩ nhiên không ít.
Hạng
Lâm Thiên cười rất thân thiện, lắc đầu nói, “Tôi chỉ đến chơi hai ngày, mang
vài bộ quần áo là được.”
Du
Chính gật gật đầu.
“Mới vừa
xuống máy bay, còn chưa ăn cơm đúng không?”
“Chưa,
nghe nhân viên chương trình nói mọi người làm hoành thánh cho bữa tối, đã ăn
chưa?” Hạng Lâm Thiên vừa nói chuyện vừa cùng Du Chính đi vào nhà.
Lúc đi
ngang qua mấy cô gái vẫn nhớ gật đầu hỏi thăm.
“Biết
là anh sắp đến nên vẫn chờ.” Du Chính trả lời.
“Ngại
quá, để mọi người chờ lâu.”
“Không
lâu, cũng chỉ vừa gói xong thôi.” Đang đi thì Hạng Lâm Thiên bỗng nhiên dừng lại,
trực giác Du Chính mách bảo, người Hạng Lâm Thiên quen hẳn là Tưởng Thầm.
Đúng
như dự đoán, Hạng Lâm Thiên đi thẳng tới trước mặt Tưởng Thầm. Không chào hỏi
ngoài miệng giống như những người khác, hắn đi tới, đợi Tưởng Thầm gọi tên mình
thì ôm chầm lấy cậu.
“Đã lâu
không gặp, Tưởng Thầm.” Hạng Lâm Thiên ôm Tưởng Thầm, ghé vào tai cậu vui vẻ
nói.
Ánh mắt
Tưởng Thầm khẽ động, nhìn Hạng Lâm Thiên đang gần trong gang tấc, cảm thấy hắn thật
lạ. Trên lý thuyết thì bọn họ mới không gặp nhau hơn nửa tháng, tuy lần gặp trước
tương đối vội vàng nhưng làm gì tính là lâu.
Nhưng cậu
cũng không vạch trần Hạng Lâm Thiên, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn.
Tưởng
Thầm ôm lại Hạng Lâm Thiên một chút coi như chào hỏi, mà cũng chỉ là một chút,
sau đó cựa người, ý bảo hắn buông ra. Hạng Lâm Thiên hiểu ý cậu, cũng buông
tay.
Đoàn
người cùng đi vào phòng.
Vốn hôm
nay đến phiên Tưởng Thầm nấu cơm nhưng cậu đang không khỏe nên mọi người cho cậu
trốn vào một bên nghỉ ngơi, dù sao cũng chỉ cần bỏ hoành thánh vào nước canh nấu
lên nữa là xong. Hơn nữa có Hạng Lâm Thiên đến, là người quen duy nhất của hắn
trong show, theo lý cũng nên là Tưởng Thầm đi tiếp khách.
Trương
Tuyên Tâm đi rót cho Hạng Lâm Thiên cốc nước ấm, sau đó chui sang cùng Giả Tình
chụp ảnh tự sướng để đăng weibo.
Giả
Tình chả có tí kĩ thuật tự sướng nào nên Trương Tuyên Tâm lại phải cầm tay chỉ
việc dạy cô cách căn góc chụp.
“… Anh
xem live stream cảm thấy cậu hình như gầy đi, do thức ăn ở đây không hợp khẩu vị
hay do cậu ăn kiêng vậy?” Nói rồi Hạng Lâm Thiên còn lia mắt đánh giá mặt Tưởng
Thầm, nếu không phải ở đây đông người, hắn phỏng chừng còn muốn giơ tay ra sờ nắn.
“Thức
ăn nơi này rất ngon, là do em không muốn ăn thôi.” Tưởng Thầm rũ mắt, không
nhìn thẳng vào mắt Hạng Lâm Thiên.
Hạng
Lâm Thiên không nghi ngờ gì, tự vỗ đầu gối, “Biết thế trước khi tới anh gọi cho
cậu trước, có thể tiện đường mang cho cậu chút đồ ăn vặt.”
Tưởng
Thầm lắc đầu, “Ăn vặt thì không cần, em có nhắn anh Dương rồi, anh ấy sẽ mang về
giúp em.”
Hạng
Lâm Thiên nghe thấy cái tên Phong Dương từ miệng Tưởng Thầm, thần sắc trên mặt
biến hóa trong nháy mắt, có thể nói lần này hắn dùng tiền tham gia show có một
phần nguyên nhân là do Phong Dương.
Nhưng mới
chỉ có nửa tháng mà thôi, sao lại cảm giác mối quan hệ của Tưởng Thầm và Phong
Dương đã khác biệt nhiều như vậy, thoạt nhìn giống như hắn đi chuyến này căn bản
là uổng công.
“Vậy
sao? Vậy thì tốt.” Hạng Lâm Thiên vẫn cười như không có gì.
“Đúng rồi.”
Như chợt nhớ tới cái gì, Hạng Lâm Thiên bống nhiên cao giọng, thu hút sự chú ý
của cả bọn Giả Tình.
Va ly
hành lý vẫn để ở góc phòng khách, chưa mang lên lầu, Hạng Lâm Thiên mở va ly, lấy
ra sáu gói quà đóng gói tinh xảo.
Đầu
tiên là phát ba gói cho 3 cô gái, sau đó cầm một gói quà kiểu cách khác biệt nhất
đưa cho Tưởng Thầm.
“Không
phải đồ quý giá gì, tuần trước anh có ra nước ngoài một chuyến, nhìn thấy mấy
món đồ thủ công khá đẹp, nghĩ tới sẽ đến đây nên mua một ít làm quà.”
“Mọi
người đừng chê nhé.”
Hạng
Lâm Thiên đợi Tưởng Thầm nhận hộp quà rồi mới quay qua nhìn về phía mấy cô gái.
Xé giấy
gói, mở túi ra, Giả Tình thốt lên, “Wa, đáng yêu quá!” Hạng Lâm Thiên tặng Giả
Tình tượng một con chim cánh cụt nhảy lên mỏm đá điêu khắc thủ công. Giả Tình rất
thích mấy động vật nhỏ có khí chất như chim cánh cụt Vua, ở trên weibo cũng
post không ít ảnh chim cánh cụt.
Quà cho
Trương Tuyên Tâm là một đôi khuyên tai kiểu dị tộc, của Doãn Thu là một cái kẹp
tóc, tuy không phải đồ vật đắt giá gì nhưng có thể thấy đối phương đã bỏ ra
không ít tâm tư để lựa chọn.
Tưởng
Thầm mở cái hộp nhỏ trong tay, bên trong là một cái vòng tết bằng dây màu đỏ, mặt
trên xỏ một hạt châu màu đen, trong hạt châu có chữ viết, Tưởng Thầm cầm lên
soi qua ánh đèn, là chữ “An”.
“Anh
giúp em đeo.” Hạng Lâm Thiên cầm lấy cái vòng, kéo tay Tưởng Thầm qua, muốn buộc
dây cho cậu.
Giả
Tình nhìn thấy cảnh này, vừa định nói gì đó thì Doãn Thu đã đụng tay cô, hơi lắc
đầu ra hiệu cô đừng nói gì cả.
Nếu như
Hạng Lâm Thiên và Tưởng Thầm đều còn độc thân thì thôi, đùa kiểu gì cũng được,
nhưng tình huống hiện tại, Hạng Lâm Thiên có độc thân hay không chả ai biết,
còn Tưởng Thầm thì không phải, nếu như Phong Dương đang ở đây, chắc chắn sẽ
không cho Hạng Lâm Thiên đeo vòng cho Tưởng Thầm. Dây đỏ biểu thị cho hàm ý gì,
người ở đây đại khái đều rõ, không đến nỗi cảm thấy nó đại biểu cho tình bạn
bình thường.
Vào lúc
Hạng Lâm Thiên chuẩn bị đeo vòng lên, Tưởng Thầm rụt tay lại, Hạng Lâm Thiên
nhìn chăm chú vòng đỏ trong tay, hơi run lên.
Tưởng
Thầm cầm lấy vòng tay trong tay Hạng Lâm Thiên, thả về hộp, đóng lại, nhanh
chóng giải thích, “Em không thích mang vòng tay, cảm giác như bị trói lại nên
không thích.”
“Cảm ơn
anh, món quà này em rất thích.” Tưởng Thầm cất hộp vào trong túi áo, đứng lên,
mỉm cười nhìn Hạng Lâm Thiên, “Hoành thánh chắc nấu xong rồi, để em bưng ra.”
Rời khỏi
phòng khách, Tưởng Thầm bước nhanh vào nhà bếp, mẻ hoành thánh đầu tiên vừa
chín, Du Chính tắt bếp, đang múc ra bát.
Khẩu vị
mỗi người khác nhau nên không cho gia vị gì trước, đồ gia vị đều để trên bàn
ăn, ai thích ăn gì thì cho.
Còn luộc
thêm một ít rau xanh, đặt bên hoành thánh màu trắng, có vẻ đặc biệt ngon miệng.
“Cậu và
Hạng Lâm Thiên ăn trước đi, một nồi không thể nấu quá nhiều, nếu không sẽ khét,
tôi và bọn Doãn Thu ăn nồi sau.” Nồi chỉ lớn có như vậy, Du Chính chia làm hai
nồi, nấu một mẻ cũng chỉ mất mấy phút.
“Tôi vừa
mới sực nhớ ra một vấn đề, tối nay Hạng Lâm Thiên ngủ đâu?” Du Chính thấy Tưởng
Thầm chuẩn bị bưng bát ra thì nói.
Bước
chân Tưởng Thầm khựng lại.
“Phòng
anh Dương đang trống.” Chẳng qua không cần nghĩ cũng biết không có khả năng để
Hạng Lâm Thiên ngủ ở phòng Phong Dương. Thân phận của Phong Dương và bọn họ
không giống nhau, Tưởng Thầm tin là tổ đạo diễn cũng sẽ không sắp xếp như vậy.
“Tôi cảm
thấy, đại khái là sẽ để Hạng Lâm Thiên chung phòng với cậu.” Du Chính nói xong
mới cảm thấy, trường hợp này còn không có khả năng hơn.
Ai mà
không biết quan hệ của Tưởng Thầm và Phong Dương, bọn họ không sợ đắc tội Phong
Dương mới dám làm như vậy.
Mà rõ
ràng, không chỉ bọn họ, đến tổ sản xuất cũng không có cái gan đó.
“Hay để
Hạng Lâm Thiên ngủ phòng tôi?” Du Chính tiếp tục suy đoán.
Tưởng
Thầm nhìn Du Chính, hắn đang xoắn xuýt vò tóc.
“Làm
sao bây giờ? Tôi quen ngủ một mình, bên cạnh có người khác, tôi chắc chắn khỏi
ngủ.” Du Chính đã có thể tưởng tượng cảnh ngày mai mình mang đôi mắt đen sì
cosplay bộ dáng quốc bảo ʕ•͡ᴥ•ʔ
“Hạng
Lâm Thiên ngủ phòng tôi.” Tưởng Thầm nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra một cách tương
đối thích hợp.
“Cậu ngủ
với ổng á?” Mắt Du Chính sắp lọt ra khỏi tròng.
“Tôi
sang phòng Phong Dương ngủ.”
Du
Chính thở phào nhẹ nhõm, này còn tạm được. Ngày mai Phong Dương sẽ trở lại, nếu
để ảnh biết Tưởng Thầm ngủ chung phòng với Hạng Lâm Thiên, hắn không dám tưởng
tượng sẽ xảy ra chuyện gì.
Du
Chính có lướt xem phản ứng của khán giả trên mạng xem mọi người suy đoán CP thế
nào. Hắn và Doãn Thu coi như một CP tương đối ổn định, dù sao hai người là cặp
duy nhất trong show đi theo concept ban đầu.
Hai đôi
còn lại, Tưởng Thầm x Giả Tình và Phong Dương x Trương Tuyên Tâm, tổ chương
trình không có nói rõ, bọn họ rất ít tương tác, chemistry cũng chả thấy đâu, Tưởng
Thầm không phải nói chuyện với hắn thì ở cùng Phong Dương.
Trên mạng
thậm chí bắt đầu có fan CP của Du Chính x Tưởng Thầm. Lúc nhìn thấy quả CP tréo
ngoe này, Du Chính toát mồ hôi lạnh, hắn lấy đâu ra gan đi cướp người của Phong Dương chứ,
cho nên ngày hôm sau lúc live stream liền lập tức bảo trì khoảng cách với Tưởng
Thầm, tận lực tương tác với Doãn Thu, kiên quyết muốn bóp chết quả CP kia từ
trong trứng nước.
May mà
số fan theo CP Chính Thầm không nhiều, sức chiến đấu chả là gì so với fan Phong
Dương. Fan Phong Dương không có hứng thú gì với bọn Giả Tình, cảm thấy mấy cô
không xứng với idol của bọn họ, ngược lại Tưởng Thầm lại khiến họ cảm thấy 2
nam thần đứng cạnh nhau lại là chuyện tốt.
Đại để
cũng biết đây không phải chuyện thật, show giải trí mà, vốn là thật thật giả giả,
giả giả thật thật.
Khán giả
xem live stream, xem TV, đều là để tiêu khiển, giết thời gian.
Nam nữ
hay nam nam, thích là được.
Sau khi
ăn xong cơm tối, Tưởng Thầm bảo Hạng Lâm Thiên mấy ngày tới ngủ lại phòng cậu.
Hạng Lâm Thiên vốn đang bởi Tưởng Thầm không chịu đeo vòng tay mình đưa mà hơi
không vui, nghe Tưởng Thầm nói vậy, chút không vui lập tức biến mất tăm.
Nhưng
chờ hắn xách va li theo Tưởng Thầm lên phòng, vào lúc hắn dọn đồ ra, cậu cũng dọn
một ít đồ theo.
Hạng
Lâm Thiên thấy lạ, quay qua hỏi.
Tưởng
Thầm quay đầu lại nói, “Em lên tầng trên ngủ.”
“Em
không ngủ ở đây?” Hạng Lâm Thiên hơi ngạc nhiên.
“Em
không thể ngủ ở đây được.” Là không thể chứ không phải không ngủ.
Hạng
Lâm Thiên chậm rãi ngồi dậy, trong đầu đột nhiên trồi lên một suy nghĩ nhưng hắn
không muốn tin đó là sự thật.
“Em và
anh ta…” Hạng Lâm Thiên nhấp môi dưới, “Ngủ cùng nhau?”
Cùng
nhau sao?
Đúng,
mà cũng không đúng.
Gật gật
đầu, Tưởng Thầm trầm mặc coi như thừa nhận.
Người
trong ngôi nhà này đều cho rằng hai người họ sẽ ở cùng nhau, hiện tại Hạng Lâm
Thiên đến đây làm khách, hắn phải nhập gia tùy tục.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét