Chương 43: Đau bụng?
Hai ngày, tính kĩ ra thì thực tế chỉ còn hơn
40 tiếng, theo lý thuyết sẽ trôi qua rất nhanh, vậy mà Tưởng Thầm lại cảm giác
bánh răng thời gian quay sao mà chậm quá.
Đêm hôm ấy Tưởng Thầm bị mất ngủ, trằn trọc đến
1-2h sáng mới thiếp đi. Đến sáng hôm sau dậy thì bụng hơi đau, cậu chỉ nghĩ là
mình ăn vặt linh tinh nên đau bụng, không nói với ai, chỉ tự đi uống nước nóng,
đến bữa cơm mới thấy đỡ nhưng sắc mặt rõ ràng không tốt.
Doãn Thu là người phát hiện ra đầu tiên, liền hỏi Tưởng Thầm có phải có chỗ nào không thoải mái không.
Tưởng Thầm xoa xoa bụng, “Khả năng là không
thích ứng được thời tiết thôi.”
“Vậy lát nữa cậu đi nghỉ đi, để bọn tôi dọn
cho, chỉ có ít việc lặt vặt, cậu không tham gia cũng không ảnh hưởng gì.” Doãn
Thu nói.
Tưởng Thầm cười cười cảm ơn Doãn Thu.
“Rõ ràng hôm qua còn khỏe mạnh, haizz, tôi
còn cảm thấy cậu quá gầy, nhìn đâu cũng chỉ thấy xương.” Du Chính ngồi cạnh nắm
cổ tay Tưởng Thầm giơ lên cho mọi người nhìn, “Cậu xem xem, có phải là bé y như
tay bọn Doãn Thu rồi không?”
Giả Tình giơ tay mình lên so, cô thậm chí còn
cảm thấy cổ tay Tưởng Thầm còn bé hơn mình.
“Nào có đến mức đấy.” Tưởng Thầm cười rút tay
về.
Còn chưa đến giờ live stream, thời gian live
từ tuần trước đã điều chỉnh lại, dù sao live vào giờ cơm cũng không tiện cho mọi
người dùng bữa nên đổi sang sau giờ cơm.
“Tôi không có phóng đại đâu, Tưởng Thầm, cậu
phải ăn nhiều một chút, cậu xem cậu xới được bao nhiêu cơm, cho mèo ăn hả?” Du
Chính cau mày, nếu đổi thành hắn ăn như Tưởng Thầm, khéo chết đói từ lâu rồi.
Tự Tưởng Thầm cũng phát giác ra là gần đây cậu
càng ngày càng ăn ít đi, rất nhiều đồ ăn trước kia thích ăn nhưng giờ nhìn chả
muốn ăn nữa, chỉ hôm nào hầm canh thì mới thích uống thêm một chút nhưng ở đây
không chỉ có một mình cậu, không thể bắt mọi người đều ăn theo khẩu vị của cậu
được.
Tưởng Thầm bởi vậy mới nghĩ hay là lúc nào
lên phố mua ít sơn tra về ăn khai vị xem sao, nếu như chỉ có một mình thì ăn ít
ăn nhiều đều không sao nhưng giờ thì không được, trong bụng cậu còn có một đứa
nhỏ nữa.
Ăn cơm xong, Doãn Thu lấy điện thoại live
stream, lúc quay tới Tưởng Thầm, khán giả đều có thể nhận rõ là trạng thái tinh
thần cậu không tốt lắm.
Thầm Thầm nhà chúng ta bị sao vậy?
Bị bệnh sao?
Các fan quan tâm hỏi.
“Tưởng Thầm bị không hợp khí hậu chút thôi,
nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Cũng may tình hình không quá tệ, chỉ có sắc mặt
nhìn hơi xanh xao.
“Phòng khách hơi lạnh, hay cậu lên giường nằm
đi.” Trương Tuyên Tâm đi tới nói, cô trước kia từng phải đi quay ở nơi khác,
cũng bị không hợp khí hậu, tình huống còn nghiêm trọng hơn Tưởng Thầm bây giờ,
thượng thổ hạ tả, nằm viện mấy ngày mới đỡ.
“Có thể đi không?” Du Chính giơ tay muốn đỡ
Tưởng Thầm.
Tưởng Thầm đứng lên, phất phất tay, “Có thể,
mọi người cứ làm việc tiếp đi, không cần để ý tới tôi.”
Tổ chương trình không có bác sĩ đi theo, thấy
Tưởng Thầm bỗng nhiên bị bệnh, lập tức có nhân viên tới dò hỏi, nếu thật sự
không thoải mái, bọn họ liền lái xe đi tìm bác sĩ tới.
Tưởng Thầm không phải là sợ thầy giấu bệnh
nhưng tình huống hiện tại của cậu rất đặc thù. Nếu giờ tìm bác sĩ đến mà không
nói cho người ta chuyện đứa nhỏ thì dù có kê thuốc cậu cũng không dám uống.
“Để tôi đi nằm nghỉ trước đã, cũng có thể do
hôm qua bị mất ngủ.”
Du Chính đi phía sau Tưởng Thầm, đưa cậu lên
tầng 2, tổ sản xuất để lại một nhân viên ngoài phòng khách trông coi.
Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, Tưởng Thầm cởi áo
khoác, chui vào chăn, có hơi buồn ngủ mà ngủ không được.
Dựa vào đầu giường, ngoài cửa sổ là núi non
trùng điệp.
Bỗng dung, cảm giác cô độc ùn ùn kéo đến, Tưởng
Thầm kỳ thực vẫn luôn làm bạn với cô đơn, vậy mà hôm nay, cảm giác cô độc lại
cường liệt đến vậy.
Tay phải luồn vào chăn, đặt lên phần bụng đã
hơi nhô lên.
Không biết bé con sinh ra sẽ giống ai, Tưởng
Thầm hy vọng tính cách của con sẽ giống Phong Dương hơn, giống cậu thì không tốt
tí nào.
Tay trái đan vào tay phải, cùng áp lên bụng.
Tuy rằng thân ở nơi khác nhưng mỗi ngày Phong
Dương đều đúng giờ mở live stream để có thể qua ống kính nhìn thấy người mình
yêu.
Hôm nay quá bận, phải di chuyển liên tục,
không có thời gian xem trực tiếp, gần trưa mới có chút thời gian xem phát lại,
vừa mở ra đã nghe thấy Doãn Thu nói Tưởng Thầm không khỏe, lập tức thoát ra, gọi
điện cho Tưởng Thầm.
“Tưởng Thầm, em không khỏe sao? Chỗ nào không
khỏe? Tìm bác sĩ khám chưa? Giờ đang làm gì?”
Tưởng Thầm bên này vừa nhấc điện thoại, chưa
kịp alo, bên kia đã nã một tràng câu hỏi như súng liên thanh.
Phát hiện Tưởng Thầm không lên tiếng, Phong Dương
càng nóng ruột hơn.
“Tưởng Thầm, không sao chứ? Đến cùng là làm
sao vậy?”
“Em đang nằm trên giường, vừa ăn cơm xong, bụng
bỗng nhiên hơi đau, không biết là do ăn vặt linh tinh hay là do… đứa nhỏ, nhưng
bây giờ đỡ nhiều rồi.”
Cảm giác cô độc kia, vì cú điện thoại bất ngờ
này mà bắt đầu tan dần.
“Thực sự không sao? Em tuyệt đối không được nhịn,
có việc nhất định phải nói, để anh xem xem có thể mua vé tối nay không, công việc
kết thúc anh lập tức quay lại.” Phong Dương vừa nói vừa quay đầu ra hiệu bảo trợ
lý tìm vé máy bay, vốn đã mua vé bay 11h trưa mai nhưng giờ anh chỉ hận không
thể lập tức bay về bên Tưởng Thầm.
“Không sao, không cần gấp như vậy, chỗ này ở
nông thôn, đường xá không tiện, đêm đến lái xe không an toàn, em thật sự đỡ nhiều
rồi, anh nếu không tin có thể đi hỏi bọn Du Chính.”
Tưởng Thầm nghe Phong Dương muốn về trong
đêm, lòng liền thấy bất an, cậu là kiểu người không thích gây phiền phức cho
người khác.
“Anh Dương, vé bay tối nay hết rồi.” Trợ lý
nhỏ giọng nói.
Tưởng Thầm mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện mới
thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy ngày mai anh sẽ về sớm, trời càng ngày
càng lạnh, em ra ngoài nhớ mặc thêm áo, đúng rồi, có muốn anh mang gì lên cho
không? Chỗ đó cũng khó mua đồ.”
Tưởng Thầm cắn môi dưới, cuối cùng vẫn lẩm bẩm,
“Sơn tra.”
“Cái gì?”
“Sơn tra, anh mang cho em ít sơn tra để ăn
khai vị.”
“Được, anh nhớ rồi, còn gì nữa không?” Ngữ
khí dịu dàng của Phong Dương làm trợ lý không thể không chú ý.
Tưởng Thầm lắc đầu, “Hết rồi, cảm ơn anh.”
“Em tự chăm sóc tốt bản thân chính là lời cảm
ơn lớn nhất đối với anh rồi.” Phong Dương vừa nói, bên kia nhất thời lâm vào trầm
mặc.
“Em nghỉ ngơi đi, bữa trưa nhớ ăn thật ngon,
bên này anh có có việc, cúp máy trước đây.”
Nói là cúp trước nhưng Phong Dương chỉ là
không lên tiếng nữa, đợi đến khi điện thoại truyền đến tiếng tút tút mới tắt
máy.
“Quanh đây có siêu thị lớn nào không?” Phong
Dương cầm điện thoại hỏi trợ lý.
Sáng sớm, 4 người bọn Doãn Thu ngồi xe tới một
cửa hàng hoa trong thị trấn, mua không ít hoa, có hoa hồng, hoa lily và hoa
sao.
Trương Tuyên Tâm từng học cắm hoa, bất kể là
phòng khách lầu 1 hay là từng phòng trên lầu, mỗi phòng đều đặt một bình hoa.
Trương Tuyên Tâm ngồi giữa, dạy mọi người
cách phối hoa, còn mua thêm gói dưỡng hoa để giữ hoa tươi lâu.
Từ cửa sổ, Tưởng Thầm nhìn thấy mấy chiếc xe
từ đằng xa đi tới, không lâu sau, dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện.
Bụng đã hết đau, Tưởng Thầm trước đó cũng đc
nhân viên cho uống một cốc nước đường ấm dạ dày.
Mặc áo khoác, trước khi ra khỏi cửa lại xoay
người, cầm theo một cái khăn quàng cổ kẻ caro màu xám, lúc mở cửa, không nghĩ tới
lại đụng phải Du Chính đang định gõ cửa.
“Tỉnh rồi? Thân thể thế nào? Khỏe chưa?” Du
Chính vừa hỏi vừa nhìn từ trên xuống dưới.
“Không sao hết, ổn rồi, anh đang…” Hai má Tưởng
Thầm vẫn hơi nhợt nhạt.
Du Chính lại có vẻ tinh thần rất tốt, cười
nói, “Bọn tôi lúc đi mua đồ sinh hoạt đã mua thêm rất nhiều hoa, Trương Tuyên
Tâm đang ở dưới lầu dạy mọi người cắm hoa, tôi lên lấy lọ hoa trong phòng cậu với
Giả Tình.”
“Mua hoa?” Tưởng Thầm nhìn lên bệ cửa sổ, chỗ
đó có một bình hoa, trước có cắm hoa nhưng sau khi hoa héo thì đổ đi rồi, giờ
chỉ còn bình không.
“Đúng vậy.” Du Chính đi qua người Tưởng Thầm,
nhanh chóng lấy lọ hoa xuống, lại chạy sang phòng Giả Tình.
Hai người cùng xuống lầu, trên bàn uống nước
phòng khách chất đầy hoa tươi.
“Tưởng Thầm, cậu thích hoa gì?” Doãn Thu thấy
cậu đi tới thì hỏi.
Bọn họ đã bó vài bó hoa, tầm mắt Tưởng Thầm trong
phút chốc bị một bó hoa đỏ tươi thu hút.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét