Chương 42: Đào măng
“… Đây
là trường quay show thực tế, không phải nhà anh, cũng không phải nhà em.” Tưởng
Thầm hy vọng Phong Dương đừng hành động không kiêng dè gì như thế nữa, khiến ai
cũng tưởng hai người đang hẹn hò, tình hình thực sự đâu phải là như thế.
Lời này
rơi vào tai Phong Dương thì anh chỉ tự viện cho mình một cái cớ hợp lý trong đầu.
“Được,
anh biết rồi.” Phong Dương không nói lần sau không làm vậy nữa, chỉ nói biết rồi.
Đó không phải kết quả Tưởng Thầm muốn.
“Anh phải
đảm bảo với em là không còn lần sau.” Tưởng Thầm bỗng nhiên cảm thấy, hóa ra
Phong Dương không có hoàn hảo như trong mắt công chúng, ít nhất là vài hành động
của anh làm cậu cảm thấy bị quấy nhiễu.
Phong
Dương đột nhiên tiến lên trước một bước, Tưởng Thầm bị dọa đến lui liền hai bước.
Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, làm cậu cảm giác đối phương như đang muốn làm gì
đó.
“Về việc
này, anh rất xin lỗi, em phải biết, người anh yêu mỗi ngày cứ đi qua đi lại trước
mặt anh như vậy, anh chỉ hôn em ấy một chút đã là rất khắc chế rồi.”
Tưởng
Thầm bị lời ngụy biện của Phong Dương làm cho sợ ngây người, cậu dần phát hiện,
cái tên Phong Dương này thật không thể nói lý, với tài ăn nói của cậu, tuyệt đối
không nói lại người ta.
Cậu
xoay người, mở cửa, trở lại phòng khách.
Phong
Dương đứng ngoài ban công, nhìn bóng lưng Tưởng Thầm, tay giơ lên vuốt môi, lời
vừa rồi của anh hoàn toàn là nói thật, đại khái Tưởng Thầm không biết, biểu
tình tức giận của cậu trong mắt Phong Dương đều vô cùng đáng yêu.
Tưởng
Thầm ngồi ra vị trí cách xa Phong Dương nhất, cậu biết đối phương đang nhìn
mình nên cố ý nhìn đi chỗ khác.
Bởi vì
thời tiết không tốt nên kế hoạch thi thả diều liền đổi thành vào rừng trúc đào
măng.
Công cụ
tổ quay phim đang chuẩn bị, đường núi quanh co gồ ghề nên các cô gái trở về
phòng thay giày, vào rừng cũng nhiều muỗi nên trước khi xuất phát, mọi người đều
xịt thuốc chống muỗi.
Chuẩn bị
xong, đoàn người đông đúc vác theo đồ đạc đi tới rừng trúc sau núi.
Khoảng
cách cũng không xa, cách có mấy ô ruộng.
Mọi người
tựa hồ cũng nhận ra áp suất không khí giữa Phong Dương và Tưởng Thầm hơi thấp.
Sáng sớm Tưởng Thầm có quàng khăn, từ sau khi cởi xuống lại không thấy quàng lại,
nhiệt độ buổi chiều cao hơn sáng sớm, gió núi cũng không mạnh, nếu không Phong
Dương đã bắt Tưởng Thầm mang theo khăn quàng rồi.
Nếu như
được chọn lại một lần, Phong Dương cho rằng anh vẫn sẽ làm như vậy. Anh biết
tính Tưởng Thầm, trong công việc là người rất năng nổ, nỗ lực, khi đối mặt với
chuyện tình cảm lại hoàn toàn là một con đà điểu, nếu thật sự ngồi chờ một ngày
cậu tự mình chủ động hoặc tự nghĩ thông suốt, thật sự quá xa xôi.
Anh
không khỏi nhớ tới tối hôm Tưởng Thầm ở lại nhà mình, đêm hôm ấy cậu mộng xuân,
là anh giúp cậu thư giải, nếu nói chuyện này cho cậu, anh nghĩ cậu hẳn sẽ không
tin.
Cũng chẳng
sao, nếu hiện tại đã cùng tham gia một show, Phong Dương nhìn kịch bản, lên một
vài kế hoạch, anh sẽ tìm cơ hội để Tưởng Thầm nhìn rõ nội tâm của chính mình.
Rừng
trúc đã hiện ra trước mắt, đường mòn nhỏ hẹp, cơ bản chỉ đi được một người, cho
nên mọi người xếp hàng dọc từ từ đi lên.
Trước
đó đã liên hệ với chủ rừng, mời ông tới hướng dẫn mọi người đào măng.
“Nói thật
là măng trúc mọc nhiều nhất vào mùa hè, mùa này không còn nhiều.” Giọng chủ rừng
trúc pha giữa tiếng địa phương và tiếng phổ thông, đi dẫn đầu.
“Không
có măng sao?” Du Chính hỏi, nếu không có măng thì bọn họ đi không công rồi.
“Còn một
ít nhưng phải tìm cẩn thận mới thấy, bới trong đám lá khô, tìm phần sát mặt đất
ấy.” Chủ rừng nhắc nhở.
“Ha, có
là được.” Du Chính nghiêm túc nghe, mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, nhặt một
cành khô trên đất, bắt đầu gạt lá tìm măng.
Sáu người
nhưng chỉ có ba cái cuốc, Doãn Thu cầm một cái, vừa đi vừa soi tìm măng.
Tưởng
Thầm cầm một cái, cậu từng xem người ta đào măng trên mạng nên không tìm gậy mà
dùng luôn cuốc để cào lá khô.
Tìm
măng rõ ràng dễ hơn câu cá, rừng trúc rộng như vậy, không bao lâu đã lục tục có
người tìm thấy măng.
Chủ rừng
đào làm mẫu trước, mọi người vây quanh nhìn hiểu đại khái, nhìn thì đơn giản
nhưng đến lúc tự cuốc mới thấy không phải sâu quá thì là nông quá, không phải gần
quá thì là xa quá.
Cũng
may đây là đào tự ăn chứ không phải đem bán, xấu chút cũng không sao.
“Đào
xong thì đi hái ít lá dâu, măng này phải đem luộc với lá dâu để khử bớt vị đắng
rồi mới xào ăn được.” Chủ rừng trúc nhìn một đám trai xinh gái đẹp đào măng đào
đến vui vẻ, cẩn thận dặn dò, nếu không biết cách làm thì đám măng này đào về
cũng không ăn được.
“Luộc với
lá dâu á?” Cây dâu thì Tưởng Thầm có biết nhưng chưa bao giờ biết đến là lá dâu
luộc với măng còn có thể giúp khử vị đắng.
Chủ rừng
nhìn vẻ mặt đám thanh niên đều có vẻ không tin liền xoay người, chỉ một cây đại
thụ bên trái, “Là lá của cây kia kìa, tuổi trẻ bây giờ thật là, cái gì cũng
không biết.”
Tưởng
Thầm lập tức ngừng động tác, xin lỗi lão nông, “Cháu xin lỗi, ý cháu không phải
vậy, trước kia cháu ăn măng đều là mua loại đã làm sẵn ở cửa hàng, chưa từng đi
đào măng tươi.”
“Không
sao, không sao.” Lão nông nhìn thái độ thành khẩn xin lỗi của Tưởng Thầm, cậu
thanh niên gầy gò trắng trẻo, ông cũng chỉ thuận miệng than một câu, không thật
sự có ý trách cứ.
Măng đào
xong được dồn thành một đống, để Trương Tuyên Tâm nhặt bỏ vào sọt.
Lão
nông gọi cô, “Bé gái mặc áo dài, đừng cầm tay trực tiếp, vỏ măng này có nhiều
lông tơ, bị dính nhiều sẽ ngứa, cháu lấy cái gì mà lót tay.”
Trên
tay Trương Tuyên Tâm đã dính chút lông tơ màu đen.
Hôm nay
thu hoạch khá nhiều, được hơn nửa sọt măng, nghe lời lão nông còn hái không ít
lá dâu.
“Cái
này đem về xào thịt nạc hoặc làm thịt heo nấu 2 lần(1) đều rất thơm,
nhớ cho nhiều sốt đậu cay.” Lão nông nhiệt tình dặn cả bọn.
Tưởng
Thầm đi bên cạnh vâng dạ, “Dạ, vâng, cháu cảm ơn bác.”
“Không
có gì, trong ruộng nhà bác còn mấy loại rau khác, hôm nào muốn ăn thì cứ vào mà
hái.” Đồ ăn ở nông thôn đều không phải thứ đáng tiền, dân quê bọn họ nếu hàng
xóm cần thì toàn cho không.
“Lúc lột
măng cũng phải cẩn thận, mấy đứa da dẻ mỏng manh, không so với nông dân bọn bác
được, nếu có bao tay đeo vào là tốt nhất, không lột xong bị ngứa tay thì khó chịu
lắm.”
Xuống
ngã ba dưới chân núi, lão nông dặn dò lần cuối.
Tất cả
mọi người đều cảm ơn, biểu thị sẽ làm theo.
Kết quả
trở về phát hiện chưa ai mua bao tay, tổ sản xuất báo chờ một lát, bọn họ cử
người đi mua.
Phong
Dương cầm một cây măng quan sát, bảo tổ sản xuất không cần mua làm gì cho phiền.
Anh cẩn
thận lột, tay cầm phần gốc măng dưới cùng nên không bị dính lông.
“Đi lấy
dao.” Phong Dương nói.
Giả
Tình đứng gần nhất lập tức chạy vào bếp.
Sau đó
mọi người vây quanh xem Phong Dương lột măng, Tưởng Thầm đứng một lát thì lui
ra, về bếp lấy thêm một con dao, để một mình Phong Dương làm thì lâu lắm.
Chờ Tưởng
Thầm quay lại thì đoàn người đã bắt đầu tản ra. Tay Trương Tuyên Tâm bắt đầu ngứa,
rửa sạch tay rồi vẫn còn ngứa, may mà chỗ Doãn Thu có thuốc mỡ nên chạy đi lấy
xoa cho cô.
Cái cô Trương
Tuyên Tâm này tuy có hơi nuông chiều bản thân nhưng ở chung lâu dần cũng phát
hiện cô không phải là không có tí ưu điểm nào. Ít nhất so với một nữ minh tinh Doãn
Thu từng gặp thì cô còn tốt chán, cái cô kia chỉ cần ra khỏi cửa mà thấy trên đất
có bùn là đã gào ầm lên rồi.
Nhân viên tổ tiết mục ra ngoài mua đậu phụ, cơm tối nay có măng xào, canh cá nấu đậu phụ, ăn kèm đậu xanh trộn tương cay.
Khán giả
vì vậy mới hỏi chương trình liệu có mùa sau không, Du Chính lắc đầu nói không
biết, để lát nữa đi hỏi đạo diễn.
Ở nông
thôn trời tối rất nhanh, đảo mắt màn đêm đã kéo tới.
Mấy
ngày sau, mọi người cơ bản đều trải qua sinh hoạt như vậy, lên núi hoặc đào đất
kiếm đồ ăn, hoặc lên phố đi chợ, cách mấy ngày lại hầm chút canh, trời lạnh, uống
canh nóng cho ấm dạ dày.
Sáng hôm
nay, mọi người vệ sinh cá nhân xong, xuống tầng trệt thì phát hiện người bình
thường luôn thức dậy đầu tiên, Phong Dương, hôm nay lại không thấy đâu.
“Anh
Dương đâu rồi? Còn ngủ sao?” Du Chính ngó xung quanh, tính lên lầu gọi Phong
Dương.
“Phong
Dương có việc đột xuất, phải rời đi hai ngày, ngày kia sẽ quay lại.” Đạo diễn
thông báo.
Mọi người
nhìn nhau.
“Cụ thể
là việc gì?” Giả Tình hỏi.
“Một lễ
trao giải, còn lại thì không rõ lắm.”
Đều là
lịch trình đã sắp xếp trước khi nhận tham gia show, không thể tùy tiện vắng mặt,
tổ đạo diễn đương nhiên phối hợp hỗ trợ lịch trình công tác của Phong Dương.
“Anh
Dương biến mất, cảm giác như người tâm phúc cũng không còn.” Để phụ họa cho lời
nói, Giả Tình còn nhũn người bò ra sofa.
“Phong
Dương rất nhanh sẽ quay lại, mấy người đừng có tuột xích vậy chứ.” Đạo diễn
nói.
Du
Chính hích cùi trỏ đụng Tưởng Thầm, nhỏ giọng hỏi, “Cậu biết trước rồi hả?” Dù
sao trong mắt Du Chính, Phong Dương và Tưởng Thầm cũng có quan hệ đặc biệt.
Tưởng
Thầm khẽ lắc đầu, “Tôi cũng vừa mới biết.”
“Không
phải chứ?” Du Chính tròn mắt.
“Nói đến,
mấy hôm trước tôi đã có cảm giác là lạ, hai người cãi nhau?” Du Chính nhích lại
gần, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy hỏi.
“Không
có.”
Nói xong
Tưởng Thầm quay mặt qua nhìn ra cửa sổ, không biết hôm nay Phong Dương đi đâu,
cậu ngược lại còn hy vọng mình có thể cãi nhau với Phong Dương, nhưng giữa hai
người căn bản rất khó cãi vã.
Cảm
giác tồn tại của Phong Dương rất mạnh, cho dù anh chỉ đứng im một chỗ không nói
gì cũng có thể khiến người ta bất giác chú ý tới.
Hai ngày
Phong Dương không có mặt, tất cả mọi người đều rõ ràng cảm giác được sự thiếu hụt,
lúc nói chuyện cũng vô thức hỏi nhau không biết bây giờ anh Dương đang làm gì.
Đó tựa
hồ là mị lực trời sinh của Phong Dương.
Lúc ăn
cơm, Tưởng Thầm cũng luôn theo bản năng lấy cả bát đũa cho anh, bị người nhắc
nhở mới nhớ ra cầm bát trả về
Chú thích:
(1) Thịt heo nấu hai lần: Hui Guo Rou, 回锅肉,món đặc sản Tứ Xuyên. Thịt
heo ban đầu được luộc chín, sau đó thái lát và chiên lên thêm một lần nữa nên gọi
là thịt heo nấu 2 lần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét