Chương 40: Câu cá
Lúc
Phong Dương làm điều này, dù là vẻ mặt hay động tác đều tự nhiên đến không thể
tự nhiên hơn, cứ như thể anh đã làm vậy rất nhiều lần rồi ấy.
Anh
không nói gì với Tưởng Thầm cả, quàng khăn xong chỉ liếc nhìn cậu một cái,
trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Sau đó
Phong Dương đi qua Tưởng Thầm, ra ngoài cửa, đoàn người thấy thế thì lục đục đi
theo.
Khi Du Chính đi tới chỗ Tưởng Thầm, tựa hồ muốn nói gì đó lại thức thời ngậm miệng, cơm chó cứ ăn trong yên lặng là được rồi, nhiều người muốn ăn còn không được.
Cơ mà Du
Chính không có muốn ăn cơm chó, mới có mấy ngày đã bị cẩu lương thồn ngập họng,
hắn liền cảm thấy thế giới này thật bất công với cẩu độc thân.
Mọi người
đều đi ra ngoài, để lại Tưởng Thầm đứng một mình ở cửa, cậu sờ sờ khăn quàng
trên cổ, phút chốc, hơi ấm từ khăn quàng mềm mại lan tỏa ra tứ chi, khóe miệng
cậu không tự chủ được hơi cong lên.
Có nhân
viên đi vào nhà chủ ao mượn mấy cái ghế đẩu nhỏ, câu cá rất mất thời gian,
không phải một hai phút là có thể câu xong.
“Có thể
đào giun đất ở đây làm mồi.” Một nhân viên hướng dẫn, mồi câu chuyên dụng cũng
có nhưng câu cá ở nông thôn thì phần lớn mọi người đều dùng giun đất.
Công cụ
đào giun cũng đã được mượn tới.
“Để
tôi, để tôi.” Du Chính rất tích cực nhận cái cuốc nhỏ, xắn tay áo, đi về phía sườn
đồi gần ao cá.
Phong
Dương móc mồi câu chuyên dụng vào móc câu, ném xuống ao, trên bờ ao đã lắp sẵn
chỗ để gác cần.
Tưởng
Thầm đã từng đi câu nhưng kĩ thuật không tốt, chưa từng câu nổi cái gì, cậu
nghiêng người nhìn về chỗ Du Chính, nghĩ nghĩ, quyết định đi qua đó.
“Chỗ
này nhiều giun đất lắm.” Du Chính thấy Tưởng Thầm đến thì giơ cuốc ra hiệu, đào
ra một cái hố nông rồi ngồi xổm bới bùn tìm giun.
Tổ nhân
viên có người mang theo dao, dùng dao cắt đôi một chai nước, đưa phần đáy chai
cho bọn họ làm đồ đựng giun.
Tìm được
hai con, Du Chính ném vào trong chai.
Sau đó
lại đào thêm một hố nhỏ nữa.
Để cuốc
qua một bên, Du Chính chỉ chỉ ra hiệu cho Tưởng Thầm tìm ở hố bên trái, còn
mình thì tìm trong hố bên phải.
Tìm được
không ít giun, có vài con giun bị cuốc đứt đôi vẫn còn nhúc nhích giãy dụa.
“Nhiều…
thế này đủ chưa?” Du Chính quay qua hỏi nhân viên đoàn, hắn lớn lên ở thành phố,
chưa từng có cơ hội đi đào giun câu cá.
Nhân
viên nhòm vào chai, gật đầu, “Tần này chắc đủ rồi.”
Cầm
chai đi tới, Du Chính kêu Tưởng Thầm, “Cậu xem, nếu giờ tôi chụp ảnh cái này
đăng lên weibo thì sẽ thế nào?”
“… Thì
fan của anh sẽ gửi dao cho anh.” Tựa hồ chuyện khăn quàng cổ lúc nãy ai cũng
quên rồi, không ai chủ động đề cập tới, Tưởng Thầm lại một lần nữa cảm thấy cả
bọn Du Chính lẫn tổ sản xuất chương trình đều là người tốt.
“Con
này còn chả biết cắn người, sao lại gửi dao cho tôi?” Du Chính đầu đầy dấu hỏi.
Tưởng
Thầm cười, “Vậy anh chụp ảnh gửi cho bọn Doãn Thu xem các cô ấy bảo sao, đừng
có bảo là tôi xui đấy.”
Tưởng
Thầm biết, hầu hết các cô gái đều không thích giun đất, thậm chí còn sợ, fan của
Du Chính cũng giống như cậu, phần lớn là fan nữ.
“Được,
tôi nhất định sẽ không khai ra cậu.” Dứt lời, Du Chính thật sự lấy điện thoại
ra chụp hai tấm.
Đột
nhiên Tưởng Thầm có chút tâm thái ngồi nhìn trò vui, cứ như vậy nhìn Du Chính tự
tìm đường chết. Nói tới Doãn Thu, mặc dù thời gian nói chuyện không nhiều nhưng
vào một vài thời điểm, Tưởng Thầm cảm thấy có thể cảm giác được chút quen thuộc
từ cô. Nói một cách nào đó, tính cách của Du Chính và Doãn Thu bổ sung cho nhau
rất hoàn hảo, Tưởng Thầm rất thích ngồi nhìn tương tác của hai người bọn họ.
Du
Chính là người nóng vội, chụp ảnh xong liền ngay lập tức gửi đến nhóm chat
chung của 6 người.
Lúc ấy
Doãn Thu không xem điện thoại, chỉ có Giả Tình đang ôm điện thoại chơi, nhìn thấy
tin nhắn mới, vừa mở ra đã bị dọa sợ đến kêu thành tiếng. Du Chính không hề biết
hắn không dọa dợ Doãn Thu mà chờ đợi hắn là một thứ so với dọa Doãn Thu còn
đáng sợ hơn.
Hai người
quay trở lại ao, liền thấy Phong Dương vẫn đang ngồi trên ghế, cẩn thận thu dây
câu, sau đó thành thạo linh hoạt nhấc cao cần câu lên, một con cá chép bị kéo
lên khỏi mặt nước, điên cuồng giãy dụa vẫn không thể thoát khỏi lưỡi câu, nháy
mắt đã bị Phong Dương bắt lấy, thả vào xô nước bên cạnh.
“Woa ~
Câu được rồi! Anh Dương đỉnh của chóp!” Du Chính không khỏi thốt lên hâm mộ.
Bên bờ
ao còn hai cái ghế trống. Du Chính cực kì muốn ngồi cạnh Phong Dương học hỏi
chút kĩ thuật câu cá nhưng cuối cùng vẫn biết thân biết phận chọn ngồi cái ghế
xa hơn.
Trước
khi đi, ánh mắt đặc biệt ai oán nhìn Tưởng Thầm, Tưởng Thầm còn đang ngơ ra
không hiểu thì người đã quẹo vào góc xa rồi.
Nhặt một
đoạn giun, Tưởng Thầm nhìn Phong Dương đang chuẩn bị lấy mồi câu chuyên dụng,
đưa giun sang cho anh.
“Cái
này dùng thế nào?”
Lực chú
ý của Phong Dương đang đặt trên ngón tay dính bùn đất của cậu, thiếu chút nữa
nhịn không được gọi người mang giấy ướt tới để lau.
Nhận lấy
giun đất, Phong Dương mắc vào lưỡi câu, giơ cần câu vung mạnh một cái, lưỡi câu
rơi xuống nước, phát ra tiếng “tõm” rất nhỏ.
Lần gần
nhất Tưởng Thầm câu cá cũng cách rất lâu rồi nhưng động tác vung dây câu thì cậu
vẫn làm được. Tưởng Thầm cầm cần câu, Phong Dương nhắc nhở cậu mới biết có chỗ
để gác cần.
Bên
kia, Du Chính bới tới bới lui chọn giun một lúc lâu, không phải thấy gầy quá
thì là mập quá.
Tưởng
Thầm nhìn chằm chằm ao thu lạnh lẽo nước trong veo, thấy sóng biếc theo làn hơi
gợn tí, lúc cảm thấy là cá mắc câu, lúc lại thấy hình như chỉ là gió thổi.
“Mau đỡ!”
Bên tai có giọng nhắc nhở, Tưởng Thầm luống cuống kéo cần câu, lưỡi câu vung
lên không trung, mồi câu đã bị cá ăn mất.
Chút cảm
giác thất bại dâng lên, nghĩ tới Phong Dương chỉ ngồi một chút đã câu được cá,
cậu rũ mi, nếu không phải nhờ có anh, chắc cả bọn cũng đừng mơ được ăn cá.
Nghĩ thì
nghĩ vậy nhưng vẫn tiếp tục câu.
Du
Chính bên kia cũng nhấc cần, dĩ nhiên là chả câu được cái gì.
Liên tiếp
mấy lần đều không có thu hoạch, Tưởng Thầm dần dần mất hy vọng, thùng nước bên
cạnh đã có 2 con cá của Phong Dương, phỏng chừng câu thêm lát nữa là có thể đi
về.
Cậu tiếp
tục nhìn chằm chằm mặt nước, liền thấy dây câu hơi động, vừa nhìn là biết có cá
mắc câu. Phong Dương vừa muốn nhắc Tưởng Thầm đã thấy cậu nhanh chóng thu dây,
một con cá to béo theo dây câu bay lên không trung.
“Wao ~
To vậy trời!!!” Du Chính tròn mắt thốt lên.
Thu dây
câu, Tưởng Thầm gỡ con cá ra, con cá cậu vừa câu được còn to hơn hai con của Phong
Dương cộng lại, cậu vui vẻ đến mức mắt cũng cong lên.
Phong
Dương cũng thu dây câu.
Sáu người
ăn, ba con cá là đủ rồi, mọi người lục tục thu dọn công cụ, Du Chính chạy qua,
nhấc thùng cá lên.
“Tưởng
Thầm, cậu đỉnh thật đấy, con cậu câu còn to hơn của anh Dương.” Lời buột ra khỏi
mồm Du Chính mới chột dạ, liếc khóe mắt qua Phong Dương.
Phong
Dương lại không cảm thấy lời này có gì không đúng, Tưởng Thầm câu được cá to,
anh còn vui hơn là chính mình câu được.
“Rất lợi
hại.” Phong Dương đồng ý với Du Chính 100%.
Tưởng
Thầm thấy tai mình nóng lên, không biết có đỏ lên hay không, lập tức xoay người
đi mất, phía sau còn truyền đến tiếng hô to gọi nhỏ của Du Chính.
“Chờ đã
Tưởng Thầm, đi nhanh vậy làm gì, biết chân cậu dài rồi!”
Biết buổi
trưa phải làm cá, bọn Doãn Thu đã chuẩn bị gia vị trước, tỷ như tỏi bóc vỏ,
hành tây…
Nguyên liệu
cơ bản đều đã chuẩn bị xong, Trương Tuyên Tâm lên lầu giặt quần áo, Giả Tình ngồi
trong phòng khách vừa ăn nho vừa nghịch điện thoại, Doãn Thu cứ lâu lâu lại
nhìn ra cửa, khi thấy mọi người trở về liền đứng phắt dậy, làm Giả Tình giật
mình thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại.
“Doãn
Thu, thôi mà, tôi không sao, Du Chính chắc cũng không phải cố ý đâu, cô đừng
trách anh ấy.” Giả Tình kéo áo Doãn Thu khuyên can.
“Không
được, không nói thì lần sau không biết ổng còn gửi ảnh thứ buồn nôn gì. Cái tên
này chả biết nghĩ gì cả.” Doãn Thu nghiêm mặt làm Giả Tình cảm thấy như nhìn thấy
giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc lớp mình ngày xưa.
“Vậy
thì cũng nói riêng với ảnh thôi, chỗ này đông người.” Không chỉ nhóm Du Chính trở
lại, những nhân viên ra ngoài làm việc cũng đã về, Giả Tình cảm thấy nói thẳng ở
đây không thích hợp.
Doãn
Thu suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đúng, gật đầu đồng ý với Giả Tình.
“Aaa,
Thu Thu đối với tui thật tốt, nếu cô là nam, tui nhất định phải gả cho cô.” Giả
Tình vồ tới ôm lấy eo Doãn Thu, vùi mặt vào bên hông cô cọ tới cọ lui.
Doãn
Thu sờ sờ tóc Giả Tình, bỗng nhiên nhẹ giọng, “Tôi không phải nam, cô cũng có
thể gả cho tôi.” (Đờ mờ, đôi này tại hạ không lường trước được. Áu áu
áu áu áu ~~~)
Giả
Tình ngẩng đầu thấy Doãn Thu đang tươi cười nhìn mình, sửng sốt một chút, sau
đó nhanh chóng buông tay ra.
“Tui là
thẳng nữ, đừng có yêu tôi, không có kết quả đâu.” Giả Tình nói chuyện rất trôi
chảy.
“Oái!”
Giả
Tình che chỗ bị Doãn Thu gõ đầu, ngoác miệng kêu, oan ức nhìn cô.
Du
Chính thả thùng cá ở bên ngoài, vào nhà muốn báo cho bọn Doãn Thu là họ câu được
mấy con cá nhưng mới vừa vào đã cảm thấy áp suất thấp trên người Doãn Thu.
Nhà bếp
không tính là nhỏ nhưng vẫn không thoải mái bằng sân ngoài, nhân viên công tác
lấy dao với chậu ra ngoài sân làm cá.
Phong
Dương tựa hồ thật sự là Đấng toàn năng, cái gì cũng biết làm. Anh cầm dao đập
vào đầu cá, sau đó đánh vảy, Tưởng Thầm đứng bên cạnh muốn giúp đỡ nhưng lại cảm
giác mình mà giúp chỉ tổ gây phiền.
Vì vậy
cứ thế đứng nhìn Phong Dương thành thạo đánh vảy, mổ cá, rửa sạch, đặt lên thớt
chuẩn bị chặt.
“Tạp dề,
anh mặc tạp dề vào đã.” Mới vừa rồi đánh vảy cá, có vảy bắn lên người Phong
Dương, Tưởng Thầm mới chạy đi lấy cho anh cái tạp dề.
Phong
Dương không nhận mà chỉ chăm chú nhìn cậu.
Tưởng
Thầm hơi sửng sốt, Phong Dương mới nhắc nhở, “Tay anh bẩn hết rồi.”
Tưởng
Thầm lúc này mới đi đến sau lưng Phong Dương, quàng tay mặc tạp dề cho anh, ở
sau lưng thắt một cái nơ bướm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét