Chương 39: Khăn quàng cổ
Chờ 4
người khác đều giới thiệu xong, Phong Dương mới đưa điện thoại chuyển hướng lên
Tưởng Thầm. Tưởng Thầm vẫn còn đang chìm đắm trong mấy câu nói trước đó của
Phong Dương nên không phản ứng gì. Trong lòng cậu bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi,
thậm chí ảo tưởng nếu Phong Dương trực tiếp nói với mọi người cậu là người đang
mang thai đứa bé thì cậu phải làm gì giờ?
Biểu tình trên mặt Tưởng Thầm bởi vậy mà đơ ra, khi camera quay về phía cậu thì cậu biết, có ngẩng đầu lên nhìn màn hình nhưng tư duy cùng ngôn ngữ như thể bị lag vậy, liền đực mặt ra một hồi lâu.
Chậm nửa
nhịp, bên trong đạn mạc bắt đầu hỏi có phải tối qua Tưởng Thầm ngủ không ngon
không, bộ dạng ngơ ngác thật dễ cưng, thật đáng yêu, nhóm fan mama, fan tỷ tỷ ồn
ào nói muốn ôm Tưởng Thầm, muốn xoa xoa đầu cậu.
“… Tôi
là Tưởng Thầm, chúc mọi người buổi sáng tốt lành!” Tưởng Thầm rất nhanh khôi phục
ý thức, ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên đầu gối, như một học sinh giỏi
nghiêm túc nghe lời.
Thầm Thầm nhà ta thật đáng yêu, iu iu iu, máu
mũi, che che che.
A, thật muốn cưng nựng mà ~~~
“Cảm ơn
mọi người, mọi người ăn sáng chưa?” Tưởng Thầm cho là Phong Dương sẽ thu điện
thoại lại nhưng đối phương lại không có động tĩnh, vì vậy cậu chỉ có thể nói tiếp.
Không có đâu ~ Chen tàu điện ngầm, đang chạy
đi làm.
Đang ăn ở trường, khà khà khà.
…
“Mọi
người phải ăn thật ngon nhé, bữa sáng rất quan trọng.”
Tưởng
Thầm nói xong nhìn Phong Dương, anh hiểu ý cười cười với cậu rồi quay điện thoại
về mình.
“Tôi ăn
đã, lát nói chuyện tiếp với mọi người.” Phong Dương dựng thẳng điện thoại lên
giá đỡ, mấy phút sau, cho dù chỉ ăn sáng không nói chuyện, lượng người xem vẫn
không ngừng tăng lên.
Sau khi
ăn xong, bởi vì 40 phút live đầu tiên do Phong Dương đảm nhiệm nên anh cầm điện
thoại, vào lúc Giả Tình và Trương Tuyên Tâm dọn bát đĩa vào bếp rửa, anh chỉ chỉ
thân ảnh bận rộn của hai người cho các fan nhìn thấy, nói idol của họ rất chăm
chỉ. Fan hai nhà rất hưng phấn, nghĩ rằng idol nhà mình chủ động đi rửa bát,
hoàn toàn không biết chuyện phân công công việc tối qua.
“Tôi
đưa mọi người đi xem qua căn nhà nhé.” Phần lớn thời gian, hoạt động của họ đều
lấy căn nhà này làm trung tâm, Phong Dương trước tiên quay hết đại sảnh, sau đó
cầm điện thoại lên lầu.
Lên lầu
hai, anh chỉ nói mỗi tầng có 2 người ở, bảo các fan đoán xem là ai với ai, tuy
chương trình thiết lập ban đầu là nam nữ chung 1 nhóm nhưng cụ thể ai với ai
thì không công khai.
Ghế sô
pha và khay trà ở lầu hai đều bày vài thứ, trên khay trà có một ấm nước màu hồng
nhạt, fan Giả Tình liền nhận ra đó là đồ của cô, còn về người chung tầng, đồ Tưởng
Thầm mang đến hầu như đều để trong phòng ngủ, trong phòng khách có rất ít đồ cá
nhân của cậu, vì vậy không ai đoán ra.
Anh Dương, người chung tầng với Giả Tình là
ai vậy?
Anh Dương, nói một xíu thui!
Các fan
đều tò mò muốn xỉu.
Có người
nhận ra nụ cười trên mặt Phong Dương lúc này đã nhạt hơn lúc nãy nhiều. Mới đầu
rất nhiều người cảm thấy Phong Dương tươi cười dịu dàng kia có phải chương
trình tìm ai tới làm thế thân hay không, hiện giờ Phong Dương khôi phục lại vẻ
nghiêm túc, phút chốc khí thế mạnh mẽ tràn ra khiến người khác dù cách một cái
màn hình cũng đều cảm giác được.
Ra khỏi
lầu hai, lên lầu ba.
Tầng
này khá dễ đoán, vali hành lý của Trương Tuyên Tâm vẫn còn để trong góc, quần
áo đã giặt của Phong Dương vẫn còn phơi ngoài ban công, khán giả rất nhanh đoán
được là hai người ở chung tầng này. Fan của Trương Tuyên Tâm liền hơi kích động,
liệt kê ra rất nhiều khuyết điểm nhỏ không đáng kể của cô —— chắc chắn không được
trực tiếp khen ưu điểm, idol tâm tư nhiều thì fan cũng suy tính nhiều không
kém. Cố tình nói ra mấy khuyết điểm nho nhỏ của Trương Tuyên Tâm, trước khi cô
có thể phạm sai lầm gì đó thì nói xin lỗi Phong Dương trước, có thể xây dựng ấn
tượng tốt cho cô.
Phong
Dương chả có cảm giác gì với Trương Tuyên Tâm nên fan cô có nói thế nói nữa thì
anh cũng chỉ xem qua liền quên.
Ra khỏi
lầu ba, nhân viên đằng sau nói nhỏ với Phong Dương là chỉ còn 5 phút nữa.
Tầng
còn lại là của Du Chính và Doãn Thu, tương đối bất ngờ là đều không có tiêu chí
rõ ràng, chỉ còn lại 3 người, mỗi tầng 1 nam 1 nữ, nhất định là Doãn Thu ở tầng
này rồi. Còn người còn lại là Du Chính hay Tưởng Thầm, fan của Doãn Thu với Tưởng
Thầm đều cho rằng cậu ở tầng này. Có thể nhìn ra được, fan của cả 2 đều không
muốn idol nhà mình ở cùng hai người kia. Tính cách của Du Chính và Giả Tình tương
tự nhau, đều hơi đểnh đoảng, là kiểu người cần người khác chăm sóc. Fan nào
cũng thì cũng thương tiếc idol nhà mình, không muốn idol phải đi chăm sóc người
khác.
Xem hết
các tầng, Phong Dương quay lại lầu dưới, vừa đi vừa nói, “Bên cạnh nhà còn có một
cái ao nhỏ, có thể câu mấy con cá, buổi tối làm canh cá nấu chua.”
Fan của
Phong Dương liền thắc mắc, không phải nam thần không thích ăn cá sao?
“Tôi
không thích nhưng có người thích.” Có nên nói là khi nói câu này, mặt mày Phong
Dương rất rất nhu hòa không?
“Được rồi,
live stream buổi sáng tới đây thôi, buổi chiều gặp lại.”
Năm phút
cuối cùng kết thúc, Phong Dương không biết tắt live kiểu gì nên đưa điện thoại
cho nhân viên chương trình.
Chuyện
đi câu Phong Dương đã nói trước với tổ chương trình, trong kịch bản cũng có hoạt
động này nhưng phải là mấy ngày sau mới làm. Dụng cụ câu cá chương trình đã chuẩn
bị trước, nhà của chủ ao cá cũng cách đó không xa, có thể trực tiếp đi câu, câu
xong thì mang cá tới nhà chủ ao cân.
Trên weibo,
sau khi live stream kết thúc, từ khóa “Chúng ta ở chung đi!”, “Phong Dương có
con trai”, “Tháng 5 sang năm con của Phong Dương sẽ chào đời” trong nháy mắt nhảy
lên top đầu hot search, thậm chí bám trụ cả ngày không hạ. Chỉ mới phát sóng
live lần đầu tiên, chương trình đã dùng loại phương thức không ai có thể dự liệu
được để xuất hiện, rất có tiềm chất của một con ngựa ô.
Một vài
thương hiệu vẫn đang trong giai đoạn quan sát, lo lắng nhiệt độ chỉ cao lúc đầu,
sau sẽ hạ xuống. Có vài người lại cảm thấy việc tổ tiết mục có thể mời được Phong
Dương, người chưa bao giờ tham gia show tạp kĩ, đã là thành công lớn nhất rồi,
huống hồ còn dùng loại phương thức phổ biến và dễ tiếp cận khán giả nhất là
phát sóng live stream. Có chuyên gia ngay sau khi buổi live kết thúc đã bắt đầu
phân tích các loại dữ liệu. Thời điểm Phong Dương nói câu “Buổi chiều gặp lại”,
rất nhiều khán giả đã chạy vào blog của <Chúng ta ở chung đi!> để hỏi lời
đó ý là gì.
Admin lập
tức trả lời, mỗi ngày sẽ live 3 lần, do 6 thành viên chương trình tự live, thời
gian trước mắt xác định là bữa sáng, bữa trưa, bữa tối. Trong thời gian còn lại
6 người đi làm gì thì tạm thời chưa công khai, chờ hậu kì biên tập xong sẽ chia
thành từng tập phát sóng trên truyền hình.
Tổ
chương trình bắt được sự hiếu kì của công chúng đối với sinh hoạt của các minh
tinh. Bọn họ trước đó đã nghiên cứu, trên các nền tảng live stream, có người chỉ
live hình ảnh sinh hoạt thường ngày của mình, cho dù chả nói chuyện gì cũng thu
hút không ít người xem. Bây giờ là thời đại giải trí. Internet dường như đã trở
thành nhu cầu thiết yếu của cuộc sống. Số lượng trạch nam, trạch nữ ngày càng
nhiều, ngành nghề giao đồ ăn cũng phát triển chưa từng có. Có nhiều người cả thế
giới thu bé lại vừa bằng một cái điện thoại, cho dù phần lớn thời gian bọn họ
chỉ ôm điện thoại đi lang thang, xem lung tung.
Tổ
chương trình chính là nắm bắt được điều này mới xây dựng một format chương
trình thực tế tương đối mới như vậy. Phong Dương bất ngờ tham gia, đối với họ
không khác gì một cái bánh từ trên trời rơi xuống, mở đầu tốt như thế, chỉ cần
tiếp tục giữ phong độ, chương trình nhất định sẽ càng ngày càng hot.
Tưởng
Thầm đang băn khoăn không biết có nên nói chuyện riêng với Phong Dương không, đến
khi nhìn thấy anh đang hỏi tổ chương trình về địa điểm câu cá, cậu lại đột
nhiên cảm thấy Phong Dương nói ra chuyện đứa bé chỉ là một việc rất bình thường,
đại khái là trên đời này không có việc gì mà anh phải quá lo lắng về nó cả.
Người
này ngày hôm qua nói muốn nấu canh cá nấu chua cho cậu, hôm nay liền lập tức
làm, thử hỏi một chút, có bao nhiêu người có thể giống như anh? Sợ rằng cả thế
giới này không có người thứ hai.
Như vậy
cậu còn rối rắm cái gì?
Tưởng
Thầm để tay lên ngực tự hỏi mình.
Phong
Dương làm việc luôn có chừng mực.
Vào lúc
cậu đang trầm tư, trên má bỗng nhiên có cảm giác mát lạnh, cậu quay sang trái,
đối diện với khuôn mặt tươi cười của Du Chính.
“Ăn
quýt không? Ngọt lắm, bổ sung vitamin.” Du Chính đưa cho Tưởng Thầm một quả
quýt.
Đưa tay
nhận lấy, Tưởng Thầm không khỏi nhớ tới mấy tháng trước cũng tham gia show thực
tế, Đổng Minh đưa cho cậu quả mận màu tím đậm, quả mận kia rõ ràng rất chua, kết
quả cậu ăn vào lại thấy ngọt.
Tưởng
Thầm cúi đầu nhìn quả quýt trong tay, theo bản năng suy nghĩ quýt này ngọt hay
chua.
“Tôi
bóc giúp cậu.” Du Chính không hiểu sao Tưởng Thầm lại bất động, liền đoạt lấy
quả quýt, hai ba cái lột sạch vỏ.
Sau đó
hai mắt nhìn chằm chằm Tưởng Thầm, tư thái kia rõ ràng là muốn nhìn Tưởng Thầm ăn.
Tưởng
Thầm do dự một chút, bóc một múi ăn.
Rất ngọt,
nước quả thơm ngọt nháy mắt tràn đầy khoang miệng, Tưởng Thầm nhai kĩ rồi nuốt
xuống, “Ngọt lắm.”
“Trong
túi kia còn rất nhiều, cậu thích thì ăn thêm đi.” Du Chính nghiêng người chỉ về
bàn trà.
Về chuyện
ra ngoài câu cá, bên ngoài gió bắt đầu lạnh, Phong Dương muốn cho ba cô gái ở
nhà, ra ngoài bị cảm sẽ không tốt, nhưng anh lại do dự không biết có nên để Tưởng
Thầm ở lại luôn không. Không chờ anh nói gì, Tưởng Thầm đã tới chỗ nhân viên nhận
điện thoại và cần câu.
Du
Chính thì tất nhiên là đi rồi. Vừa mới chuẩn bị ra khỏi phòng, Phong Dương đột
nhiên nói anh quên đồ, đoàn người vì vậy đứng chờ ở cửa.
Phong
Dương nhanh chóng phi lên lầu, vào phòng ngủ lục tìm gì đó rồi nhanh chóng quay
lại. Khi xuống lầu, mọi người thấy trong tay anh cầm một cái khăn quàng cổ.
Một khắc
kia, tất cả không hẹn mà gặp cùng đoán được cái khăn quàng kia là dành cho ai,
tự động tránh ra nhường đường, để Phong Dương đi thẳng tới trước mặt Tưởng Thầm,
quàng khăn cho cậu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét