Chương 97: Đại kết cục
Vừa mới thu phục xong Harry năm thứ 4 ở thế giới thứ 3 tới đây, Voldermort vừa mở cửa liền thấy một thiếu niên giống hệt Harry trong hiện thực đang mỉm cười nhìn mình.
Trong lòng hắn ngạc nhiên nhưng không biểu lộ
ra ngoài.
Lúc này, hắn còn chưa phát hiện Harry này
chính là Harry của hiện thực. Cửa cuối cùng, hệ thống ném bọn họ vào một thời
không giống như ở tương lai.
Voldermort kín đáo đánh giá một vòng chung quanh. Bố cục trong phòng làm hắn sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, rất giống phong cách của hắn nhưng lại có vài chi tiết mà hắn chắc chắn bản thân sẽ không bao giờ trang trí như vậy. Voldermort nhíu mày, lần thứ hai dời tầm mắt về người thiếu niên.
“Harry?” Hắn gọi một tiếng.
Mặc dù 3 thế giới trước hắn đều không lâm vào
cục diện chiến đấu kịch liệt gì nhưng không khí hài hòa ấm áp ở đây vẫn khiến hắn
không quen.
“Ừm,” Harry gật gật đầu, “Đừng cảm thấy kì
quái, đây chính là tương lai của chúng ta.”
“Chúng ta? Tương lai?”
Voldermort tinh chuẩn nắm chắc từ khóa trong
lời Harry nói, nhíu mày.
“Không sai, vậy đại khái đây chính là phân đoạn
cuối cùng.” Harry đáp.
Có lẽ vấn đề luôn rối rắm đã có lời giải đáp,
Harry cảm thấy đầu óc mình sáng sủa hơn nhiều. Lúc vừa xuống lầu thì cậu nhận
được đoạn kí ức thứ 3 từ chỗ Voldermort. Ngay vào khoảnh khắc đó cậu đột nhiên
có một loại trực giác mãnh liệt, rằng Voldermort nhất định cũng sẽ được đưa tới
chỗ này.
Sự thật chứng minh trực giác của sư tử
Gryffindor luôn chính xác một cách thần kì.
Ánh mắt thoáng kinh ngạc của Voldermort khi
bước vào nhìn thấy cậu, còn có cái nhíu mày khi nhìn bố trí trong phòng, tất cả
đều chứng minh phán đoán này.
Voldermort nghe vậy liền hiểu ý cậu. Tầm mắt
của hắn một lần nữa đảo qua bố cục trong phòng, cuối cùng dừng ở “Hòm hù dọa”
trong tay Harry. Vật phẩm quen thuộc, trường hợp quen thuộc, làm hắn nhớ tới
Harry khi ở trong mộng nhìn thấy vật này hai mắt đã sáng ngời.
Hắn nói: “Nơi này…là nhà của chúng ta?”
Rõ ràng là câu nghi vấn lại nói bằng giọng điệu
khẳng định. Harry nghe hắn nói, khóe miệng lại giương cao vài phần.
“Ừ, nhà của chúng ta.”
Không còn dằn vặt, đột nhiên có một linh cảm
mãnh liệt trào lên khiến Harry chắc chắn rằng tương lai này không phải là một
giấc mơ hư ảo. Nội tâm từng thống khổ phút chốc trở nên bình tĩnh, vào giờ khắc
này, Harry đột nhiên hiểu được vì sao trước kia mỗi lần cậu tới gần Voldermort,
vết sẹo trên trán sẽ đau như bị xé rách, còn bây giờ thì không.
Bởi vì đã khác rồi.
Voldermort của hiện tại ôm thái độ và đối đãi
với cậu hoàn toàn khác với lúc trước.
Tất nhiên, Chúa tể hắc ám hiện tại vẫn sẽ giải
quyết vấn đề dựa trên lợi ích cá nhân và lập trường của bản thân nhưng loại lợi
dụng lạnh lẽo trước kia càng lúc càng ít dần. Từ sau khi tiến vào cánh rừng
này, tình huống cảm động rồi sau đó bị sự thật tàn khốc tát cho tỉnh cũng không
còn xuất hiện.
Cậu lúc trước không phải bị “Hận” vùi lấp
“Yêu” mà là tình yêu ban đầu của Voldermort quá mức giả dối, quá mức nông cạn.
Nhân nhượng lúc đó cũng không phải là nhân nhượng thật sự mà là sách lược có mục
đích. Chính bởi vì vậy mà tâm của cậu mới có thể sau khi mềm xuống lại bị sự thật
lạnh như băng khiến cho lần thứ hai thương tích chất chồng.
Nhìn Harry tươi cười, Voldermort cũng cong
khóe miệng: “Xem ra em đã đưa ra quyết định rồi.”
“Đúng vậy,” Harry gật đầu, nhưng cậu đột
nhiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, “Nhưng có một việc ta vẫn không thể chấp
nhận được.”
Voldermort căng thẳng trong lòng, hỏi, “Cái
gì?”
“Ngươi lại dám cạo trọc đầu Cho Chang, rất
quá đáng!”
“…”
Voldermort thoáng sửng sốt, rồi mới sa sầm nhớ
tới lúc đó tâm ghen tuông phát tác quá mạnh, hắn vậy mà lại quên mất hành động
lòng dạ hẹp hòi này của mình sẽ bị truyền tải hết tới cho Harry.
*****
Trấn an mèo con xù lông xong, Voldermort cùng
Harry ngồi trên sofa phòng khách nói chuyện. Harry tin rằng mình sẽ không thay
đổi quyết định nữa. Cho dù cảm thấy có lỗi với cha mẹ, bạn bè, còn có các thành
viên Hội Phượng Hoàng, những dân chúng vô tội đã bị liên lụy nhưng cậu vẫn kiên
trì muốn tùy hứng một lần.
Trong lúc nói chuyện với nhau, Harry cũng
phát hiện thái độ trong lời nói của Voldermort đã thay đổi. Điều này làm cho cậu
vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Bởi cho dù tùy hứng muốn duy trì phần tình cảm này,
cậu cũng vẫn muốn thu dọn cục diện rối rắm hiện tại. Nói như vậy, Voldermort
nhân nhượng chính là một đại ân. Chỉ là ———
“Ngươi cảm thấy… Nếu ngươi không còn khơi mào
chiến tranh, Hội Phượng Hoàng có bao nhiêu phần trăm sẽ không đối địch với Tử
Thần Thực Tử nữa?” Harry chần chừ một chút, cuối cùng vẫn hỏi.
“100%”
Harry vừa muốn thở phào một hơi lại nghe
Voldermort nói tiếp, “Cũng có thể là 0%”
“… Là sao?”
Voldermort thay đổi tư thế, đầu ngón tay gõ
lên tay ghế, “Đại bộ phận người dưới trướng Dumberdore đều hy vọng hòa bình
nhưng không có gì là tuyệt đối. Vẫn luôn có một bộ phận bảo thủ căm thù ta và Tử
Thần Thực Tử đến tận xương tủy, cho dù có mất mạng cũng muốn giết ta.”
“Hơn nữa, Dumberdore sẽ không dễ yên tâm hoàn
toàn về ta.”
Harry nhíu mày, “Vậy phải làm sao?”
Cậu hiểu những thù hận đó đã khắc sâu vào cốt
tủy đến mức không thể dùng ngôn từ để xóa bỏ, vì chính cậu cũng đã từng trải
qua nó. Nếu không phải có trò chơi này, ước chừng cậu cũng sẽ đối địch với
Voldermort cả đời.
“Lo lắng làm gì?” Voldermort lại rất thoải
mái, hắn đứng lên, chuẩn bị đi đến ngồi cạnh Harry, lại bị cái trừng mắt của cậu
làm cho ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, “Chúng ta hiện tại cũng chỉ có thể đi một
bước tính một bước, Harry. Đương nhiên, nếu cái gọi là nguyện vọng của Ivy là sự
thực, vậy hết thảy sẽ dễ dàng hơn.”
“Ý của ngươi là…”
Harry như bừng tỉnh đại ngộ. Voldermort gật đầu,
xác nhận ý tưởng của cậu.
Ngay giây tiếp theo, hắn đột nhiên lộ ra một
nụ cười khiến bản năng cảnh giác của Harry tăng lên, “Harry, nếu đã thương lượng
xong, em không phải nên hôn ta một chút sao?”
“Vì sao?”
“Em đều đã hôn 3 lượt rồi còn hỏi?” Nụ cười của
Voldermort nhìn cực kì thiếu đánh, “Nếu không hôn, chúng ta không thể ra khỏi
trò chơi được.”
“…”
Harry 囧 một chút, lúc này mới nhớ tới bọn họ vẫn còn
đang trong trò chơi, yêu cầu phải hôn đối phương mới có thể quay lại khu rừng
lúc trước.
“Mấy lần
trước không tính, một chút ấn tượng cũng không có!” Harry nhăn mặt nhưng vẫn đi
đến cạnh Voldermort, hôn lên môi hắn một chút. Voldermort nhíu mày, giơ tay ấn
gáy Harry xuống, hôn cái người vừa chạm vào đã muốn trốn kia.
“Trốn cái
gì? Em đừng quên ta cũng phải chủ động hôn một lần mới được.”
*****
Lần này bọn họ không quay trở về toa tàu mà
trực tiếp quay về ga chờ tàu.
Ngay sau khi Harry nhìn rõ cảnh vật xung
quanh thì trong đầu giống như có một góc kí ức phong ấn bị mở ra, lượng tin tức
đột nhiên tràn vào não làm đầu cậu phát đau. Qua một lát, cậu kinh ngạc phát hiện
đây toàn bộ là những kí ức đáng lẽ đã bị xóa bỏ khi Voldermort xuyên tới lúc cậu
còn bé. Cảm giác trở nên rất chân thật, không còn là những thước phim khô khan
nhìn từ góc độ của người khác.
Gặp phải một anh trai hứa sẽ dạy mình phép
thuật, cứu một người sắp chết, hôn cô gái mình thầm thích…
3 phần kí ức lưu lại cảm giác đều là hạnh
phúc và vui vẻ.
Cậu quay đầu nhìn sang Voldermort, sắc mặt hắn
lại không được tốt lắm, Harry thoáng chốc chột dạ…
“… Ngươi…không sao chứ…”
“Đương nhiên,” Voldermort vờ cười, “Đụng phải
1 kẻ lừa đảo, lại đụng phải một kẻ lừa đảo, cuối cùng là một Lời nguyền Độc
đoán, không tồi.”
“…”
Harry yên lặng quay mặt đi.
Nhìn thấy Harry xấu hổ không nhìn mình, Voldermort
cười khẽ, hắn cầm tay Harry nói: “Đi thôi.”
Hắn sẽ không nói cho Harry biết những cảm xúc
hắn tiếp nhận phức tạp hơn lời hắn nói rất nhiều. Có mong đợi, có đau khổ, có mất
mát, có khó hiểu, có oán hận… Nhưng đều không có ngoại lệ, mỗi giai đoạn hắn đều
ít nhiều bị Harry hấp dẫn.
Cậu bé cứu thế đã định trước là khắc tinh
trong số mạng của Chúa tể hắc ám.
Harry Potter là khắc tinh trong số mạng của
Lord Voldermort.
… Ai bảo không phải chứ?
*****
Hai người đi sâu vào trong ga, không lâu lắm
thì tới một gian đại sảnh. Nagini ở bên trong nhìn thấy hai người thì đôi mắt đẫm
lệ nhào tới.
[Tom ~~~ Harry
~~~ TAT]
Những nét uốn lượn kia là để đại biểu cho cảm
xúc của bé rắn nha!!!
Harry bất lực một tay đẩy Nagini ra, tay kia
vẫn đang bị Voldermort nắm chặt, rút thế nào cũng không được. Cái đầu to cộ của
Nagini cọ cọ trên người cậu, sau đó nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau.
[Ối!]
Cô rắn kêu lên một tiếng.
[Tom giỏi
quá! Thế này thì ta có thêm bạn chơi rồi!]
[Em ấy
không phải chỉ để chơi với mi]
Câu nói đầu tiên của Voldermort chính là để
tuyên bố chủ quyền, nói xong còn nắm chặt tay Harry hơn. Nagini nghe thế thì lắc
lư đầu, hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Đúng lúc này, trong không trung truyền đến giọng
nữ máy móc, “Bởi vì xảy ra sự cố ngoài ý muốn, hiện tại tiến hành thuyết minh bổ
sung.”
“Cuối cùng truyền tống quý khách và bạn chơi
đến một không gian mô phỏng tương lai. Bởi vì phép đo lường cho thấy xác suất rất
lớn quý khách và bạn chơi trong tương lai gần như mỗi ngày đều gặp nhau, chúng
tôi không thể để 2 bản thể thuộc 2 thời không khác nhau của quý khách xuất hiện
cùng 1 chỗ, cho nên hệ thống tự động thay đổi, để chính các ngài gặp nhau trong
thời không mô phỏng tương lai.”
“Bởi vì trong đoạn lữ trình cuối cùng đã tâm
ý tương thông, phần thưởng của hệ thống là trả lại kí ức cho các quý khách, hy
vọng các ngài đều thích.”
“Lữ trình của quý khách đã đến điểm cuối
cùng, hoan nghênh quý khách lần sau lại tới.”
Vừa dứt lời, một lốc xoáy lớn đã xuất hiện giữa
sảnh, Voldermort và Harry thoáng nhìn nhau, mang theo Nagini tiến vào lốc xoáy.
Lần này, bọn họ được đưa thẳng tới đích.
Ra khỏi lốc xoáy, Harry liền thấy một cô gái
tóc bạch kim đang bị phong ấn trong một khối thủy tinh bán trong suốt. Trên mặt
khối thủy tinh có một vết lõm. Harry lấy ra vòng cổ trong túi. Cái vòng này
theo tiến trình bọn họ vượt qua trò chơi cứ càng ngày càng sáng dần lên. Harry ấn
nó vào trong vết lõm.
Từ trong chiếc vòng màu xanh lam, từng sợi tơ
như mang trí nhớ từ từ chui vào trong khối thủy tinh, tiếp đó cả khu rừng liền
lay động. Trên khối thủy tinh xuất hiện vết nứt, những sợi dây leo lâu năm cuốn
bên ngoài như bị dao sắc cứa đứt, rào rào rơi xuống.
Mặt ngoài khối thủy tinh bắt đầu có bột phấn
theo vết nứt rơi xuống, dần dần vụn thủy tinh càng rơi càng to, cuối cùng từng
cục thủy tinh to như nắm tay vỡ ra, rơi như mưa đá.
Trận rung chuyển này duy trì tới gần 10 phút.
Chờ đến khi tất cả dừng lại, Ivy bằng xương bằng
thịt đã đứng trước mặt họ. Cô cười hiền, phất tay một cái, một con mèo trắng
như tuyết liền xuất hiện trong vòng tay, đôi con ngươi xanh thẳm như bầu trời.
——— Là Alisa đáng lẽ đã chết.
“Cảm ơn 2 người đã cứu tôi, trò chơi đã kết
thúc.”
Hoàn chính văn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét