Chương 37: Hái đồ ăn
Đạo diễn
nói hơn 10 phút là chưa tính khoảng cách từ tòa nhà đến chân núi. Muốn tới chân
núi phải đi qua một thửa ruộng lớn, không có đường thẳng, phải đi qua vài bờ ruộng,
ô tô không đi qua được nên đoàn người phải đi bộ.
Biết bọn
Phong Dương hôm nay muốn lên núi, nhóm trợ lý đã lái xe trở lại. Nhân viên của
tổ sản xuất không nhiều, Tưởng Thầm còn đang trong tình huống đặc thù, nếu có
gì sơ xuất thì toi.
Nhân viên tổ sản xuất đi trước dẫn đường, Thạch Lỗi theo sát phía sau Tưởng Thầm.
Đường
núi khá khó đi, sương sớm còn chưa tan hết, Phong Dương cũng đi sau Tưởng Thầm một
bước chân. Trước kia tuy hai người từng ở cùng nhau nhưng chưa từng có cơ hội
làm việc chung, hiện tại tham gia cùng một show thực tế, nhìn Tưởng Thầm im lặng
leo theo sườn núi, anh thật muốn bảo cậu ở lại chân núi chờ, một mình anh lên
là được rồi.
Nhưng anh
cũng biết Tưởng Thầm còn lâu mới chịu nên ý nghĩ này chỉ dừng lại ở trong đầu
thôi.
Tầm mắt
dời xuống, quần áo Tưởng Thầm mang theo lần này hầu như đều rộng rãi, cho dù bụng
có hơi nhô lên cũng rất khó nhìn thấy.
Đi bộ
hơn 20 phút ——— do người dẫn đường đã cố gắng giảm tốc độ, đoàn người lên đến đỉnh
núi. Một vùng đồi núi xanh mát mắt hiện ra, địa hình bậc thang, đồi này nối với
núi kia, chằng chịt khắp nơi.
Đã gần
cuối thu, rau củ trên núi không còn nhiều, đa số ruộng nương trên núi đều là
khoai lang mới cấy.
Nhân viên
nói với hai người dây khoai lang cũng ăn được, có thể hái phần ngọn non làm rau
xào, là rau xanh hữu cơ 100% không thuốc sâu, còn củ khoai thì phải đợi hôm
khác mang theo công cụ lên đào.
“Đúng rồi,
ruộng bên cạnh có trồng đậu tương, đã ăn được rồi, hái về lột vỏ xào thịt hoặc
không lột vỏ, luộc luôn với tí muối cũng ngon lắm.”
Có lẽ cảm
thấy bọn Phong Dương đều là người thành phố, khả năng không biết nhiều về cây
nông nghiệp cho nên nhân viên giải thích tỉ mỉ hơn.
Lúc ra
khỏi nhà có mang theo ba lô, do Thạch Lỗi xách. Tưởng Thầm gọi Thạch Lỗi đưa ba
lô cho cậu.
“Em đi
hái ngọn rau lang, anh đi hái đậu.” Phong Dương cân nhắc một chút, cảm thấy hái
ngọn rau lang nhẹ nhàng hơn, ruộng khoai lang này tốt um, hái một lát là đủ.
Tưởng
Thầm ở nơi đông người căn bản sẽ không phản đối lời Phong Dương, cậu đưa ba lô
cho anh rồi vào ruộng khoai, ngồi xổm bắt đầu hái rau. Cậu chưa từng ăn loại
rau này, mới chỉ ăn qua ngọn rau đậu hà lan cho nên cũng chỉ biết đại khái ngọn
rau là phần nào, hầu như đều cấu bừa, dù sao đối với nông dân thì ngọn khoai
cũng chả phải thứ đáng tiền gì.
Tưởng
Thầm ở bên này hái rau, tốc độ rất nhanh, đảo mắt trong tay đã ôm bộ bó lớn, Thạch
Lỗi muốn đi qua hỗ trợ, Tưởng Thầm xua tay bảo anh qua chỗ Phong Dương.
Bên chỗ
Phong Dương cũng có nhân viên giúp vặt đậu. Đậu tương nếu không lột vỏ có thể
trữ trong tủ lạnh mấy ngày, cũng rất dễ ăn.
Tổ sản
xuất trước khi đến đều đã chào hỏi qua chủ nhân ngọn núi này, trả tiền đầy đủ,
những công việc này đều đã chuẩn bị trước.
Ngoại
trừ đậu tương và ngọn rau lang, lúc đi qua một gốc cây khô bị dây leo phủ quanh
còn hái được một ít đậu cô ve.
Đi tới
đi lui cũng qua 1-2h, ba lô Thạch Lỗi khoác cũng đã đầy hơn nửa nhưng kì thực
cũng không nặng.
Từ đỉnh
núi đi xuống chân núi, mọi người trong đoàn đều là người tinh ý, dần dần để Phong
Dương và Tưởng Thầm đi tụt lại phía sau một đoạn.
Phong
Dương nghiêng đầu chú ý thấy hai má Tưởng Thầm đã ửng hồng, liền đưa tay chạm
lên mặt cậu.
Tưởng
Thầm giật mình né tránh, đầu tiên là nhìn Phong Dương, sau đó là nhìn những người
khác đang đi phía trước.
Tất cả
mọi người đều đưa lưng về phía bọn họ, không nhìn thấy Phong Dương vừa chạm vào
mặt cậu.
“Mệt
không?” Biểu tình Phong Dương rất bình tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy
ra.
Tưởng
Thầm lắc đâu, “Không sao.”
“Nghỉ
ngơi đã.” Ánh mắt Phong Dương nghiêm túc.
Tưởng
Thầm ừ một tiếng.
Phong
Dương bước nhanh về phía đoàn người đằng trước, rất nhanh quay trở lại, tay cầm
một chai nước. Vặn mở nắp, đưa cho Tưởng Thầm, cậu cũng không khách khí, sau
khi nói cảm ơn liền nhận lấy chai uống một hớp.
“Để anh
cầm cho.” Tựa hồ trong mắt Phong Dương, cầm một chai nước cũng có thể làm baba
của con anh mệt.
Phong
Dương nhìn nhìn bốn phía, tìm thấy một trảng cỏ, nghĩ nghĩ một chút, lại cởi áo
khoác, trải lên trên.
Cái áo khoác kia nói ít cũng phải cả ngàn tệ, cứ như vậy bị Phong Dương trải ra lót chỗ ngồi, Tưởng Thầm phát hãi, cảm thấy thà đứng còn hơn ngồi lên cái áo kia. Huống hồ cậu chỉ hơi mệt, so với những chương trình cậu từng tham gia, căn bản chả tính là gì. (1000 tệ = ~3.3tr VNĐ)
Mà Phong
Dương người này bản tính có chút chuyên chế bá đạo, nhìn ra Tưởng Thầm kinh ngạc
vẫn kéo người tới, ấn ngồi xuống.
Tưởng
Thầm cho rằng thế này là quá lắm rồi, không nghĩ tới chuyện xảy ra tiếp theo
còn làm cậu sợ hơn.
Chỉ thấy
Phong Dương sau khi ấn Tưởng Thầm ngồi liền ngồi xuống nâng một chân cậu lên. Tưởng
Thầm ngạc nhiên đến không kịp phản ứng, cứ thế nhìn Phong Dương nắm lấy mắt cá
chân mình, vén ống quần lên.
Tối qua
Phong Dương đã gọi điện cho ông bạn bác sĩ của mình, nói cho đối phương chuyện
chuẩn bị ra ngoài quay show. Tình hình thân thể của Tưởng Thầm chỉ có bác sĩ rõ
nhất, anh phải hỏi để xem xét hoạt động trong kịch bản chương trình.
Bạn
thân đề nghị tốt nhất không nên để Tưởng Thầm tham gia công việc có cường độ vận
động cao, người mang thai cần vận động nhưng không được kéo dài, phải thường
xuyên được nghỉ ngơi.
Còn đề
cập đến một số người khi mang thai sẽ bị mất ngủ, tinh thần uể oải, chân bị phù
nề.
Phong
Dương đã hỏi qua Tưởng Thầm, Tưởng Thầm nói mình rất khỏe, từ trạng thái tinh
thần của cậu có thể thấy là không vấn đề gì.
Về phần
chân, lúc lên núi Phong Dương cũng có quan sát nhưng ống quần che mất nên không
nhìn rõ, vừa vặn lúc này có cơ hội, anh phải kiểm tra kĩ.
Tưởng
Thầm đơ mặt, đang tự hỏi Phong Dương nắm cổ chân mình làm gì thì mắt cá hơi ê ẩm
được Phong Dương nhẹ nhàng xoa bóp.
“Chân
em có hơi phù, phải xoa bóp một lát cho máu được tuần hoàn, lực đạo thế này được
chưa?” Phong Dương ngồi xổm trước mặt Tưởng Thầm, đường đất gồ ghề, ngồi như vậy
không thoải mái nhưng anh lại giống như chả cảm thấy gì, chỉ chăm chăm để ý Tưởng
Thầm.
“Có hơi
đau.” Cũng không đau lắm nhưng Tưởng Thầm giống như nhìn được từ mắt Phong
Dương ý muốn cậu nói vào trọng điểm, cho nên thuận theo ý anh, nói một câu như
vậy.
Sau đó
cường độ xoa bóp của Phong Dương thật sự nhẹ hơn.
Nghỉ
ngơi tầm nửa tiếng ——- đúng hơn là Tưởng Thầm nghỉ ngơi còn Phong Dương thì ngồi
xoa bóp cho cậu. Hai người trước sau đứng dậy, Phong Dương nhặt áo khoác lên
giũ giũ cho bay hết vụn cỏ rồi khoác lên khuỷu tay chứ không mặc lên người,
cùng Tưởng Thầm đi về tòa nhà.
Trên đường
đi qua một bờ ruộng, bên cạnh có một cái ao nhỏ.
“Cá chỗ
này chắc chắn rất ngon.” Tưởng Thầm nhìn mặt nước bị gió thổi lên tầng tầng gợn
sóng, không nhịn được nói.
Lãnh ý
nhất quán nơi đáy mắt Phong Dương liền bị ấm áp bao phủ.
“Canh
cá nấu chua với lẩu cá cay, em thích ăn cái nào?” Đang đi phía trước, Phong
Dương dừng lại quay đầu hỏi Tưởng Thầm. Ánh hoàng hôn màu vàng cam phủ lên ngũ
quan lập thể làm anh thoáng chốc như hiện thân của một vị thần trong truyện cổ
Hy Lạp vậy. Tưởng Thầm trong mơ hồ cảm giác tim mình như bị cái gì gõ một cái.
“Canh
cá nấu chua.” Tưởng Thầm nói nhỏ.
“Được,
ngày mai anh nấu cho em ăn.” Phong Dương chưa từng yêu ai. Trong mấy chục năm
qua, anh như sinh vật miễn dịch với ái tình. Không phải là không có ai thích
anh, theo đuổi anh nhưng chưa từng có ai có thể làm cho anh giống như bây giờ,
trong lòng lúc nào cũng có cảm giác như dòng nước ấm chảy qua.
Anh muốn
vì Tưởng Thầm làm bất cứ chuyện gì, miễn là có thể làm cho cậu vui.
Tuy rằng
trước mắt Tưởng Thầm đáp lại khá bình thản, Phong Dương biết con người cậu thế
nào, tình cảm của cậu hàm xúc mà ẩn nhẫn, khiến anh cảm thấy mình càng mê luyến
cậu nhiều hơn.
Tưởng
Thầm há miệng, nắm chặt nắm tay, muốn bảo Phong Dương đừng đối tốt với mình như
vậy. Dưới ánh mắt thâm tình của anh, cậu lại cảm thấy, có thể được một người
như Phong Dương chú ý và yêu thích là may mắn của cậu.
“Buổi tối
trước khi ngủ nhớ ngâm chân vào nước nóng một lát, tăng cường tuần hoàn máu,
cũng giúp dễ ngủ hơn.” Phong Dương đột nhiên nhớ ra, lập tức căn dặn Tưởng Thầm.
Tưởng
Thầm thoạt nhìn có vẻ còn không quan tâm đến thân thể cậu bằng anh, cậu cụp mắt,
hàng lông mi dài nhẹ nhàng run run.
“Em biết
rồi.”
Giả
Tình và Trương Tuyên Tâm đi chợ vẫn chưa về, Doãn Thu gọi điện cho Giả Tình, cô
nói mình đang trên đường về. Khi bọn Tưởng Thầm về, Doãn Thu đã thuật lại như vậy.
“Trưa
nay xào đậu đi, tôi thích ăn đậu xào thịt.” Du Chính đang ngồi ở phòng khách lột
đậu, nhìn thấy Tưởng Thầm, người còn chưa tới gần đã lớn tiếng ồn ào.
“Được,
anh xào nhá?” Tưởng Thầm cũng ngồi xuống, Phong Dương từ phía sau cậu đi qua, Tưởng
Thầm nghiêng đầu nhìn anh, Du Chính cũng nhìn theo.
Một lát
sau, Phong Dương bưng tới hai cốc nước ấm, đặt một cốc trước mặt Tưởng Thầm,
mình thì tự cầm một cốc, vừa uống vừa đi vào bếp, lúc đi qua bàn ăn thì tiện
tay đặt cái cốc không lên bàn.
Du
Chính dáo dác ngó vào nhà bếp, thấy Phong Dương cuối cùng đã đi xa, trong phòng
khách còn có nhân viên tổ sản xuất nhưng không đáng lo. Hắn nghiêng người về
phía Tưởng Thầm, đôi mắt to như phát sáng.
“Cậu
nói xem, CP nam nữ của show này xào kiểu gì? Có thể xào được không?” Du Chính bỗng
nhiên có chút lo lắng cho chương trình, định vị CP sai mất tiêu rồi.
(xào CP: Tạo hiệu ứng cặp đôi cho hai người bất kỳ bằng cách “soi” và tung hint những cử chỉ, hành vi thân thiết của họ, khiến khán giả tưởng rằng họ có tình cảm thật với nhau. CP = couple = cặp đôi)
“Cắt nối
biên tập thôi, các chương trình hiện nay đều dựa vào biên tập hậu kì mà, râu
ông nọ cắm cằm bà kia các kiểu.” Liên quan đến tỷ suất người xem, Tưởng Thầm cũng
không lo lắng. Lượng fan của một mình Phong Dương cũng đông hơn 5 người bọn họ
gộp lại, anh chính là thẻ đảm bảo cho tỷ suất người xem.
“Nói
cũng đúng, tôi suy nghĩ nhiều rồi.”
Du
Chính xoay người lại.
“Với lại…”
Tưởng Thầm thả đậu đã lột vỏ trong tay vào chậu, Du Chính nhìn chằm chằm Tưởng
Thầm, chờ cậu nói tiếp.
“Thù
lao cho chúng ta đã cố định rồi.” Ý bảo chỉ cần nỗ lực làm tốt việc của mình là
được.
Chú thích:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét