Chương 36: Chuẩn bị lên núi
Trứng
gà và cháo đều nấu xong, không chỉ nấu phần cho 6 người, còn luộc thừa ra không
ít. Tưởng Thầm dùng muỗng múc trứng gà, bỏ vào tô nước lạnh, bên cạnh Phong
Dương tìm 6 cái bát sạch, đồ ăn trong bát đều nóng hổi ngon lành. Tổ tiết mục
có mang đến chút màn thầu bánh bao, Tưởng Thầm nói không đủ còn có một nguyên
nhân khác.
Hai nhân viên cùng ở lại tòa nhà hôm qua sáng sớm đã dậy ăn trước. Cậu có hỏi họ về đồ ăn sáng. Mấy loại bánh bao, màn thầu này hơi nhiều mỡ. Tưởng Thầm trước đây có làm việc với vài nữ minh tinh, biết hầu hết bọn họ đều không mấy khi ăn kiểu đồ ăn này. Nơi này hiện có ba sao nữ trẻ tuổi, tính cả Trương Tuyên Tâm mới tới mà cậu đã thấy qua cửa sổ. So với mấy tên đàn ông bọn họ, nữ minh tinh phải chú trọng giữ hình thể hơn nhiều.
Máy quay
không khác gì cái kính lúp cả, trên mặt có thêm một tí thịt cũng sẽ bị nó phóng
to ra.
So với
những công tác lúc trước không phải tới chỗ này thì phải đi chỗ kia, loại
chương trình thực tế này đối với Tưởng Thầm mà nói so với đi nghỉ phép cũng
không khác mấy.
Những
minh tinh khác tới chương trình đều rất dễ ở chung.
Múc cháo
bày ra bàn ăn xong, Tưởng Thầm rút khăn giấy lau khô tay.
“Em đi
lên gọi bọn họ.” Nói xong Tưởng Thầm quay người muốn đi lên lầu, cổ tay lại bị Phong
Dương kéo lại.
Đối
phương chỉ cầm lấy một chút, nhiệt độ ấm áp như dòng điện khiến nội tâm tê dại
lại làm Tưởng Thầm có chút lưu luyến.
Giọng
nói từ tính vang lên, “Anh đi.” Không chờ Tưởng Thầm nói thêm gì, chân dài đã
bước lên cầu thang.
Mơ mơ
màng màng ngủ nướng, Giả Tình nghe tiếng gõ cửa liền lầu bầu hỏi, “Ai vậy?”
“Đồ ăn
sáng đã chuẩn bị xong, có thể xuống ăn.”
Mặc dù
cách một lớp cửa nhưng âm sắc vẫn không bị hao tổn tí nào, thanh âm từ tính mà
mê người, Giả Tình ngồi bật dậy, nhanh đến mức thắt lưng hơi đau.
“Vâng ạ,
em xuống ngay, cảm ơn anh Dương.”
Tiếng
bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, Giả Tình mặc kệ tóc tai bù xù, mắt đảo ngang
dọc, túm ngay lấy điện thoại.
Vừa xoa
xoa eo vừa gõ tin nhắn gửi cho bạn thân, “Á á á á, ảnh đế gọi tui rời giường ăn
cơm này ~~~ Tui hạnh phúc chết mất!!!!!”
Bạn
thân chưa có rep lại ngay, Giả Tình nhảy xuống giường, lục trong tủ một bộ đồ
đơn giản thoải mái. Hiện giờ cô không thể xào CP với Tưởng Thầm, cô lấy đâu ra
gan để đi cướp người của Phong Dương chứ, cho nên ăn mặc thoải mái cũng được.
Giả
Tình đi tới trước cầu thang, nhìn thấy Du Chính và Doãn Thu cũng đang chuẩn bị
xuống. Hai người họ hôm nay như đã thương lượng xong vậy, màu sắc quần áo đồng
nhất, nhìn đúng như đồ đôi của tình nhân.
May mà
có hai người này ở đây, không thì chương trình này cũng đến nước phải đổi tên mất.
“A, anh
Dương đâu? Không đi cùng hai ngươi sao?” Giả Tình hiếu kì hỏi.
“Anh ấy
đang ở tầng 3, Trương Tuyên Tâm nói có việc.” Doãn Thu lúc đi qua có loáng
thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện.
Giả
Tình nghe thế thì nhíu mày, nghĩ tới lúc Trương Tuyên Tâm vừa đến còn không
thèm liếc mắt nhìn mình, bây giờ thì có thể có việc gì. Lôi kéo ảnh đế cùng ở lại
trong phòng, Giả Tình không tài nào không nghĩ nhiều được.
“Nói chứ,
tôi trước đây có từng tiếp xúc qua với Trương Tuyên Tâm.” Doãn Thu nhìn ra ý tứ
trên mặt Giả Tình, cô không thích Trương Tuyên Tâm, điểm này cô cảm thấy cũng
chẳng cần phải giấu.
“Làm
sao? Cổ là người như thế nào?” Giả Tình chờ Du Chính xuống lầu, không muốn anh ảnh
hưởng mình và Doãn Thu tám chuyện.
Doãn
Thu cười thận trọng, không mặn không nhạt nói, “Cũng tạm, tính cách tương đối
thẳng thắn, chỉ là mắt mọc cao hơn người bình thường.”
Giả
Tình giống như nghe chuyện hài vừa cười vừa vỗ vai Doãn Thu, vỗ mạnh đến mức Doãn
Thu thiếu chút nữa lảo đảo.
“Cô cứ
nói thẳng là cổ mắt cao hơn đầu đi, hahahahahaha…..”
Giả
Tình cười khùng =))))))
Du
Chính đi không xa, nghe được Giả Tình và Doãn Thu nói chuyện, anh khựng lại,
sau đó hỏi, “Là thật sao?”
Doãn
Thu đứng ở trên cao, từ trên nhìn xuống quan sát Du Chính bên dưới.
“Đúng vậy,
mà hình như Trương Tuyên Tâm là mẫu người anh thích nhỉ? Hồi trước em có xem qua
một cuộc phỏng vấn của anh.”
Du
Chính nghẹn họng, muốn cãi mà cãi không được, trước kia anh đúng là thích loại
hình như Trương Tuyên Tâm.
“Cũng
may chương trình còn chưa có bắt đầu quay, bằng không anh đến nói chuyện với đạo
diễn đi, đổi chỗ với anh Dương, vậy là được thỏa mãn tâm nguyện rồi.” Doãn Thu bỗng
nhiên nghiến răng, đi tới trước mặt Du Chính, trong giọng nói còn xen tiếng thở
hổn hển.
“Đó chỉ
là quá khứ, anh hiện tại…” Du Chính còn chưa dứt lời, Doãn Thu đã kéo tay Giả
Tình xuống lầu, còn vừa đi vừa nói chuyện rất to, coi Du Chính như không khí.
Du
Chính bất lực nhìn hai cô gái đang dính lấy nhau kia, sao trước kia anh không
phát hiện Doãn Thu thích giận dỗi thế nhỉ. Du Chính cười cười, bộ anh có khuynh
hướng thích bị tra tấn sao? Vậy mà lại thích bị cổ oán, chuyện gì thế này?
Đến
phòng ăn, Tưởng Thầm thấy Phong Dương và Trương Tuyên Tâm còn chưa xuống, chưa
đợi cậu hỏi Giả Tình đã nói trước, bảo Phong Dương bị Trương Tuyên Tâm giữ lại
giúp cô ta cái gì đó.
Trực
giác cho Giả Tình biết Trương Tuyên Tâm làm vậy nhất định là có ý đồ khác, cho
nên coi như nhắc nhở Tưởng Thầm.
Làm cho
cô bất ngờ là Tưởng Thầm không đổi sắc mặt tí nào, thậm chí còn cười cho qua,
làm cô khó hiểu.
Cũng không
phải Tưởng Thầm tự tin mà là cậu từ đầu đến cuối đều tin tưởng cách làm người của
Phong Dương. Phong Dương từng nói sẽ không tìm mẹ kế cho con anh thì nhất định
sẽ giữ lời, huống hồ anh lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, ai có ý đồ gì
sao qua được mắt anh.
Trương
Tuyên Tâm nếu biết điểm dừng thì không sao, nếu tham vọng của cô ta đi quá xa,
chọc vào Phong Dương, chính là mất nhiều hơn được.
Tay phải
Tưởng Thầm ở dưới bàn nhẹ nhàng xoa xoa bụng, đột nhiên nổi hứng muốn làm quần
chúng ăn dưa.
Chỉ mấy
phút sau, Phong Dương và Trương Tuyên Tâm đã xuống lầu, còn chưa thấy người đã
nghe thấy tiếng giày cao gót cồm cộp.
Trương
Tuyên Tâm đã bỏ kính râm xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hình oval rất thu hút sự chú
ý của người khác.
Có hai
ghế trống liền nhau, Trương Tuyên Tâm ngồi xuống một cái, cô cho là Phong Dương
sẽ tới ngồi bên cạnh mình, kết quả Phong Dương không hề dừng lại, đi thẳng tới
chỗ Tưởng Thầm.
“Ăn
chưa?” Phong Dương ngồi xuống, cầm trứng gà trong bát, hỏi Tưởng Thầm.
Tưởng
Thầm hơi lắc đầu, “Em không thích ăn lòng đỏ trứng lắm.” Tưởng Thầm hồi bé có một
lần ăn cả cái lòng đỏ trứng gà xong bị nghẹn, cảm giác cổ họng đau đớn khắc ghi
đến tận giờ.
Phong
Dương cúi đầu bóc trứng gà, gỡ lòng đỏ cho vào bát mình, bỏ lòng trắng vào bát Tưởng
Thầm.
“Lòng
trắng trứng thì ăn được chứ?”
Tưởng
Thầm cảm giác những ánh mắt khác đều dồn lên người mình nhưng cậu không có nhìn
lại, chỉ gắp lòng trắng trứng Phong Dương cho lên nhấm nháp.
“Ừm.” Tưởng
Thầm gật đầu, cười thỏa mãn vì được ăn đồ mình thích.
Nếu như
không phải ở đây còn người khác, Phong Dương thật muốn nhéo cái má trắng nõn
kia.
Phong
Dương sau đó liền bóc thêm quả trứng nữa, gỡ lòng trắng cho Tưởng Thầm.
Mấy người
còn lại nhìn một hồi, cẩu lương mù mắt chó, đều cúi đầu lẳng lặng ăn phần của
mình.
Giả
Tình ngầm đụng đụng tay Doãn Thu, nháy mắt với cô, Doãn Thu liếc người nào đó
đi ăn sáng cũng phải trang điểm, lười để ý. Trứng gà và cháo đều là Tưởng Thầm làm
nên cô ăn nhiều hơn một chút.
Ăn xong,
giống tối hôm qua, việc rửa bát bị Du Chính cướp mất. Chương trình ngày mai mới
khởi quay, hôm nay cần đi loanh quanh để làm quen địa hình, thuận tiện tìm
nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa với bữa tối. Nói là ở chung nhưng cũng không phải
hoàn toàn chỉ ở trong nhà không ra ngoài, nguyên liệu nấu ăn là quan trọng nhất.
Trừ Du
Chính đang rửa bát, Doãn Thu là CP cùng Du Chính do tổ đạo diễn an bài nên cũng
tạm thời không ra ngoài, bốn người còn lại chia thành 2 nhóm, một nhóm đi chợ,
một nhóm lên núi.
Ăn món
nào sẽ do Phong Dương và Tưởng Thầm quyết, Trương Tuyên Tâm cảm thấy khả năng
chỉ là vì hai người là bạn bè. Cô khi đó xem như tự lừa mình dối người, theo bản
năng cảm thấy mình ở cùng tầng với Phong Dương thì nên là mình và Phong Dương cùng
đi chợ.
Kết quả
Phong Dương chỉ nói một câu “Cô đi giày cao gót không tiện leo núi, cô và Giả
Tình đi chợ đi, tôi và Tưởng Thầm lên núi”, triệt để tiêu diệt hy vọng của Trương
Tuyên Tâm.
Ngồi
trong xe, Giả Tình nhìn gương mặt bị đả kích nặng nề của Trương Tuyên Tâm, có
chút không đành lòng, sau này rất có thể cổ sẽ lại tự tìm xấu hổ nhưng cho dù Trương
Tuyên Tâm có biết tình hình thực tế thì cổ cũng chả làm gì được.
“Núi
kia có dốc không?” Trước khi lên núi, Phong Dương hỏi tổng đạo diễn về tình
hình ngọn núi.
Đạo diễn
giọng ồm ồm như vịt đực, “Không dốc, leo hơn 10’ là tới đỉnh rồi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét