Chương 41: Hôn trộm
Buộc chặt
dây đeo tạp dề xong, Tưởng Thầm nhìn chằm chằm cái nơ kia, lặng lẽ rút điện thoại
ra chụp một tấm, chụp xong mới thấy hình như sai sai, lập tức đứng thẳng người.
Phong
Dương vốn còn đang thấy sao Tưởng Thầm thắt dây lâu vậy, khi Tưởng Thầm ngẩng đầu
lên cũng vừa lúc anh quay đầu lại.
Bỗng, Tưởng Thầm cứng đờ người, tròng mắt giãn to, kinh ngạc nhìn môi đối phương, vừa rồi, trong nháy mắt, má cậu đụng phải cái gì đó mềm mềm.
Mặt Tưởng
Thầm thoắt cái đỏ ửng, đặc biệt là vành tai, đỏ như thế muốn chảy máu, kiều diễm
ướt át, 100 điểm mê hoặc. Phong Dương cũng không biết mình lúc đó sao lại không
nhịn được, liền mặc kệ bên ngoài có nhân viên hay máy quay hay không, bắt lấy
eo Tưởng Thầm, kéo vào trong lòng, cúi đầu, hôn lên đôi môi xinh đẹp.
Tưởng
Thầm đầu tiên là sững sờ, sau đó thì bừng tỉnh, vội vàng đẩy anh ra. Khi đối diện
với đôi mắt Phong Dương, cậu phát hiện anh cực kì tỉnh táo sắc bén, không hề
che giấu dục vọng bản thân.
Tưởng
Thầm thật sự bị dọa sợ, chỉ sợ Phong Dương sẽ nói thêm gì, cậu quay người, trốn
thẳng về phòng bếp.
Ngoài
ban công phòng khách, Du Chính đang bị Doãn Thu giảng cho một bài, hắn vừa xin
lỗi vừa thề thốt, biểu thị tuyệt đối sẽ không có lần sau, nhất định sẽ không gửi
ảnh chụp không thích hợp lên nhóm chat 6 người nữa.
Du
Chính không có khai ra là Tưởng Thầm xúi bậy, nếu dám nói vậy, chắc chắn Doãn
Thu sẽ cảm thấy hắn đang trốn tránh trách nhiệm, hơn nữa nếu Tưởng Thầm nói cái
gì hắn làm cái đó, vậy nếu cậu bảo hắn nhảy xuống ao cá hắn cũng làm à?
Huống hồ,
giá trị nhan sắc của Tưởng Thầm cao lắm, đến thẳng nam như Du Chính cũng không
nỡ úp nồi cho cậu.
Còn có
một lý do nữa, chính là có Đại ảnh đế đang ở đây, hắn vẫn còn muốn sống thêm mấy
năm nữa.
Xin lỗi
cũng đã xin lỗi, thề thốt cũng đã thề thốt, việc này coi như giải quyết xong,
hai người từ ban công vào nhà, liền thấy Tưởng Thầm từ trong bếp đi ra, sắc mặt
kì kì.
Du
Chính gọi Tưởng Thầm một tiếng, Tưởng Thầm nhìn cũng không nhìn lấy một cái, rảo
bước đi lên lầu. Du Chính lại ngoảnh lại nhìn Doãn Thu, Doãn Thu lắc đầu, nãy
giờ cô ở cùng Du Chính, làm sao biết là có biến gì được.
Mà rõ
ràng Tưởng Thầm từ trong bếp đi ra, Phong Dương cũng đang ở trong bếp, đoán chừng
là giữa 2 người đó xảy ra chuyện gì.
Doãn
Thu với Giả Tình đều là con gái, chạy đi hỏi han Tưởng Thầm có vẻ không thích hợp
lắm, cho nên ra hiệu cho Du Chính lên lầu xem sao.
Lên tới
tầng 2, Tưởng Thầm mới ý thức được là phản ứng vừa rồi của mình có hơi quá
khích. Cậu vội vã đi ra khỏi phòng bếp, chuyện xảy ra bên trong có ai nhìn thấy
không cậu cũng không biết. Giờ cậu thất hồn lạc phách đi ra, chắc chắn bị mọi
người để ý. Đây là trường quay show thực tế, không phải nhà mình, cậu hành xử
kì lạ như vậy, không biết sẽ bị người ta nghĩ thành cái dạng gì.
Việc
này cậu cũng chẳng thể đi giải thích với người khác được.
Phong
Dương thật sự là càng ngày càng không biết cố kỵ gì, tốt xấu gì đây cũng là
trường quay, sao anh ấy có thể…
Tưởng
Thầm vô thức chạm tay lên môi, không sờ thì không sao, sờ cái là hình ảnh vừa rồi
nhanh chóng tái hiện trong đầu. Tưởng Thầm gõ đầu mình một cái, muốn xua đi cảm
giác như có điện xẹt qua toàn thân kia.
“Tưởng
Thầm, cậu sao vậy? Sao lại tự đánh vào đầu mình?” Du Chính chạy lên, không thấy
Tưởng Thầm trong phòng khách, cửa phòng ngủ lại không khóa, gõ cửa hai lần
không thấy ai đáp lại nên mới cẩn thận đẩy cửa bước vào. Vừa mới đẩy cửa ra đã
thấy Tưởng Thầm tự đánh vào đầu.
Tưởng
Thầm buông tay xuống, kiếm cớ, “Không sao, vừa rồi bị đau đầu, giờ đỡ rồi.”
“Sao mặt
cậu đỏ vậy?” Du Chính vừa tiến tới hỏi vừa giơ tay muốn sờ trán Tưởng Thầm xem
cậu có sốt không nhưng Tưởng Thầm tránh đi.
“Vừa rồi
ở trong bếp hơi nóng.” Tưởng Thầm nghĩ một nguyên nhân thích hợp.
Trên cổ
vẫn còn quàng khăn Phong Dương đưa hồi sáng, nhiệt độ trong phòng cao hơn bên
ngoài, cũng không bị gió lùa, Tưởng Thầm gỡ khăn xuống, đặt ở cuối giường.
Biểu
tình cũng khôi phục lại.
“Đúng rồi,
vừa nãy anh với Doãn Thu ở ngoài ban công nói chuyện gì vậy?” Tưởng Thầm cố ý
chuyển đề tài.
Du
Chính vẫn cảm thấy kì kì nhưng xác định được là Tưởng Thầm không muốn nói ra
nên cũng trả lời, “Lúc đi câu cá, tôi có chụp một tấm lọ giun đất gửi vào nhóm
chat đó.”
“Sau đó
thì sao?” Tưởng Thầm đi ra ngoài, thật giống như vừa nãy cậu vào phòng ngủ chỉ
để cất khăn quàng cổ.
“Haizzz…
Nếu cho chọn lại một lần, tôi chắc chắn sẽ không gửi cái ảnh đó đi. Giả Tình bị
mấy cái ảnh dọa sợ suýt khóc, cô ấy đặc biệt sợ mấy cái con dài dài, trườn trườn,
bò bò. Doãn Thu nổi giận khiến tôi vừa phải xin lỗi vừa phải thề lần sau sẽ
không làm thế nữa. Hu hu hu… tôi thật oan uổng mà…”
Du
Chính bắt đầu kể khổ với Tưởng Thầm.
Tưởng
Thầm nhớ tới là cậu đề nghị Du Chính gửi ảnh lên, nói như vậy cũng có một phần
lỗi của cậu rồi.
“Xin lỗi,
tôi không nên xúi dại anh.” Tưởng Thầm chân thành xin lỗi.
“Được rồi,
cũng tại tôi mà, ảnh do tôi chụp, gửi lên nhóm chat cũng là tôi gửi, không liên
quan gì đến cậu.” Du Chính vỗ vai Tưởng Thầm, bảo cậu không cần áy náy.
“Vậy xuống
nhà dưới đi, bữa trưa ngoài cá ra còn phải làm thêm vài món nữa.” Tưởng Thầm
nói.
“Mấy
người Doãn Thu có đi tìm được ít rau dưa, có thể thả vào canh cá, cũng có thể
xào riêng.”
Tưởng
Thầm cảm giác nhiệt độ trên mặt đã lui bớt, gật đầu, “Được, đi thôi.”
Dựa
theo phân công lúc trước, trưa hôm nay đến lượt Giả Tình và Trương Tuyên Tâm nấu
cơm, chỉ là Phong Dương ở trong bếp nấu nướng rất nhanh, Trương Tuyên Tâm muốn
vào giúp thì bị anh từ chối, đồ ăn không nhiều, mình anh hoàn toàn có thể giải
quyết được.
Giả
Tình bóc tỏi, băm hành mang vào bếp xong là không còn gì làm, đứng thêm chỉ tổ
vướng chân vướng tay nên tự giác đi ra ngoài.
Theo kịch
bản, buổi chiều phải tới một đỉnh núi cách nhà 10 phút đi đường để thả diều
nhưng mấy ngày nay thời tiết không tốt, sắc trời u ám như thể sắp mưa bất cứ
lúc nào cho nên tạm bỏ qua, đẩy lịch trình phía sau lên làm trước ——— vào rừng
trúc đào măng.
Ở trong
phòng khách, mọi người vừa ăn quýt vừa tán gẫu, Tưởng Thầm không có vào bếp, cậu
nhìn thấy Phong Dương sẽ nhớ tới nụ hôn kia, cho nên thành Du Chính vào bếp hỗ
trợ Phong Dương.
Du
Chính tán gẫu với Phong Dương, nói vừa rồi Tưởng Thầm bỗng nhiên đỏ cả mặt, hắn
cho là cậu bị cảm nhưng Tưởng Thầm lại nói do nhà bếp quá nóng.
“Em thấy
đâu có nóng đâu.” Cửa sổ đều mở ra hết, thỉnh thoảng còn có gió thổi vào. Du
Chính có nghĩ đến mai cũng không đoán được Tưởng Thầm đỏ mặt không phải do nóng
mà là do bị một tên nam nhân bá đạo hôn trộm.
“Cửa sổ
mới mở.” Phong Dương giúp Tưởng Thầm hoàn thiện lời nói dối.
Du
Chính không thể không tin Phong Dương được nên chỉ nói, “Thì ra là vậy.”
“Tỏi
băm xong chưa?” Phong Dương hỏi Du Chính.
“Xong rồi
anh.”
Du
Chính đưa bát tỏi băm cho Phong Dương.
Trong
phòng bếp truyền ra tiếng bát đũa xoong nồi, Giả Tình hai mắt bắn tim chiu chíu
nhìn về phía nhà bếp.
Ôm gối
ôm, hai tay chống cằm, Giả Tình xúc động than, “Anh Dương thật sự là tuyệt thế
nam nhân, bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền, tính tình thì siêu tốt, đã
có điều kiện tốt như vậy mà vẫn còn không ngừng nỗ lực vươn lên vị trí cao hơn,
so sánh ra, tôi không khác gì một con chó chớt hết á.”
Tự so
sánh mình với chó chết, tỏ rõ Giả Tình đã coi bọn Tưởng Thầm với Doãn Thu là bạn
bè.
“Đúng vậy,
cho nên mới nói, kiểu đàn ông ưu tú như thế này, chúng ta chỉ nên nhìn thôi.” Doãn
Thu tiếp lời, lúc nói còn vất cho Trương Tuyên Tâm ánh mắt đầy ẩn ý, Trương
Tuyên Tâm sao có thể không hiểu.
Cô
không phủ nhận lúc đầu cô cũng từng có ý đồ nhưng cô không phải loại không có mắt,
thấy bản thân không có cửa liền từ bỏ luôn, đổi mặt nạ khác diễn vai nỗ lực vì
công việc, chút chuyện này cô làm quen rồi.
Tưởng
Thầm đa số thời gian đều không nói gì, mọi người nói chuyện đều tương đối có chừng
mực, thế là tốt rồi.
Canh cá
nấu chua làm rất nhanh, trong lúc hầm cá thì Phong Dương xào rau. Cá còn chưa dọn
ra, mùi thơm đã qua cửa bếp bay vào phòng khách, làm ai cũng nuốt nước miếng.
Nấu hết
ba con cá, ra một nồi bự chảng. Phong Dương chia làm hai phần, phần to thì đưa
cho tổ công tác, nhóm bọn họ tuy có 6 người nhưng mấy cô gái thì ăn rất ít, bên
phía nam bọn họ thì chỉ có Du Chính ăn khỏe.
Du
Chính bưng cá ra ngoài, Phong Dương dọn bếp, Du Chính lại rất nhanh quay lại lấy
đũa.
Phong
Dương rửa tay sạch sẽ, gỡ tạp dề xuống treo lên móc sau cửa, đi ra ngoài, mọi
người cơ bản đều đã ngồi quanh bàn ăn. Anh không lập tức đi qua mà tới chỗ tổng
đạo diễn, nói trong bếp còn một nồi canh cá, lát nữa mang ra cho tổ công tác
ăn.
Hồi
sáng là Phong Dương live stream, bữa trưa tới lượt Trương Tuyên Tâm.
Trước
đó đã thông báo là buổi trưa sẽ live nhưng không nói cụ thể là mấy giờ, chờ
Trương Tuyên Tâm vào phòng live đã có hơn vạn người ngồi chờ phát sóng.
Trên
màn hình vẫn là đạn mạc bay đầy trời.
Khi nào thì bắt đầu?
Tui đã ăn hết 2 bát cơm rồi mà còn chưa có
live, tui sắp ăn đến bát thứ 3 rồi.
Nhanh live đi nào.
Không phải bị lừa rồi chứ?
Màn
hình đen sì bỗng nhiên sáng lên, gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Trương Tuyên
Tâm xuất hiện trên khung live stream.
“Buổi
trưa tốt lành, các fan iu dấu, bởi vì giờ mới nấu xong bữa trưa nên live hơi trễ
một chút, thực sự xin lỗi mọi người.”
Dù là
ai nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười xinh đẹp dịu dàng như vậy thì đều không
còn tức giận nổi, có câu giơ tay không đánh mặt cười, là có đạo lý của nó.
Cho nên
chút đạn mạc không tốt đều bị loạt đạn khen ngợi thay thế.
“Trưa
nay có canh cá nấu chua, cá rất thơm, chỉ ngửi mùi thôi đã chảy nước miếng rồi.”
Trương
Tuyên Tâm xoay điện thoại, để khán giả nhìn rõ tô canh cá nấu chua ở giữa bàn,
sắc hương vị đầy đủ, còn trang trí rõ đẹp.
“Đố mọi
người biết là ai làm?”
Ống
kính rời đi, sau đó lia từ trái sang phải quay hết năm người còn lại trên bàn.
Khi Trương Tuyên Tâm live thì mọi người đã bắt đầu ăn, đặc biệt là Du Chính, ăn
đến sắp quên cả trời đất, cái miệng nhét đầy đồ ăn vẫn còn không quên quay sang
nói nhỏ với Doãn Thu, “Cơm ngon quá đi mất!”
Doãn
Thu trừng mắt với Du Chính, thức ăn trong miệng đầy đến sắp rơi ra ngoài, ai
không biết còn tưởng hắn đã bị bỏ đói mười ngày nửa tháng.
“Ngon
quá trời quá đất, anh Dương, anh thật đỉnh.” Với cái miệng phùng lên kia, lời
nói ú ớ của Du Chính đúng là không mấy người nghe hiểu nổi.
Khán giả
đang đoán là ai nấu canh cá, tất nhiên là chẳng ai đoán Du Chính, nhìn bộ dạng
ăn như quỷ đói đầu thai kia thì sao mà là hắn được chứ.
“Cá này
hơi nhiều xương, ăn chậm một chút.”
Phong
Dương gắp cho Tưởng Thầm một miếng bụng cá. Tưởng Thầm tay đang cầm bát theo bản
năng muốn tránh đi nhưng lý trí đã kéo được cậu để yên.
Trong làn
đạn, có người nói nghe thấy giọng Phong Dương, hình như là nhắc mọi người cá
nhiều xương, ăn chậm một chút.
Vì vậy
ý kiến dần dần thống nhất, mọi người đều cảm thấy canh cá là Phong Dương làm.
Quá hạnh phúc, tui cũng muốn ăn cá nam thần nấu
~~~
Không không không, tui không cần ăn cá, cho
tui miếng nước canh là được!
Canh cá không còn thì để bát lại, tui liếm
bát!
40 phút
live stream đảo mắt đã hết, khán giả kêu khóc đừng dừng mà, live tiếp đi.
“Buổi tối
vẫn còn một lượt live nữa, hẹn gặp lại buổi tối nhé.” Thấy nhân viên công tác
ra hiệu, Trương Tuyên Tâm nhanh chóng thoát khỏi phòng live stream.
Sau khi
ăn xong thì nhóm Trương Tuyên Tâm rửa bát, cô cũng đã tẩy luôn sơn móng tay.
Tưởng
Thầm gọi Phong Dương ra ngoài ban công, cửa sổ sát đất đóng lại, bên trong căn
bản không thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
“Lần
sau đừng làm thế nữa.” Tưởng Thầm sắp xếp từ ngữ nói.
Phong
Dương biết cậu ám chỉ cái gì, anh lắc đầu, “Không được.”
================================
Tưởng Thầm: Nam nhân này tôi không muốn nữa, ai thích thì lấy
đi.
Phong Dương: Khôngggg, vợ yêu, anh sai rồi T_T
Editor: Du Chính với Doãn Thu không khác gì đứa con nghịch ngợm
bị mẹ quản nghiêm =)))))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét