Chương 44: Nam khách quý
Bó hoa
đỏ tươi kia không phải hoa hồng mà là hoa lily.
Hoa hồng
nhân tạo quá nửa là chỉ đẹp chứ không thơm, hoa lily màu đỏ lại tỏa hương tứ
phía, toàn bộ phòng khách đều chìm trong hương hoa quyến rũ.
Nhưng Tưởng Thầm lập tức chú ý tới chỉ có một bó lily đỏ, chứng tỏ người thích nó không chỉ có một mình cậu nên mặc dù trong lòng rất thích vẫn nhanh chóng rời mắt, “Tôi lấy bó này.” Cậu chỉ một bó hoa dùng hoa hồng làm chủ đạo.
“Bó này
không được, tui chọn trước rồi.” Giả Tình lập tức ôm cả bó hoa lẫn lọ hoa vào
lòng, cô không thích mùi hoa lily nhưng rất thích màu đỏ cho nên mới chọn hoa hồng.
“Vậy…”
Tưởng Thầm chuyển qua chỉ một bó lily trắng.
“Màu trắng
của tôi nha.” Doãn Thu chắn trước tay Tưởng Thầm.
Tưởng
Thầm nhìn quanh, chỉ còn lại bó lily đỏ kia, Trương Tuyên Tâm đang ngồi tỉa
hoa, thấy Tưởng Thầm nhìn mình thì nói, “Mọi người cứ chọn đi, tôi sao cũng được.”
Du
Chính ôm lọ hoa vào bếp lấy nước, trở lại phòng khách thấy trên bàn chỉ còn một
bó hoa nên cắm vào luôn.
“Thêm một
chút thuốc dưỡng hoa vào nha.” Trương Tuyên Tâm nhắc nhở Du Chính.
“Thêm
bao nhiêu?” Du Chính cầm lấy một gói thuốc đã mở sẵn.
Tưởng
Thầm cầm lấy món đồ trang trí bện từ hoa sao trên bàn trà ngắm nghía.
“Đúng rồi,
Tưởng Thầm, hay cậu nhắn hỏi anh Dương xem anh ấy thích hoa gì, mai là anh ấy
quay lại rồi, chúng ta cứ cắm hoa để vào phòng anh ấy trước.” Nếu Tưởng Thầm đã
ở đây thì đương nhiên chuyện này nên để cậu làm, dù sao quan hệ của cậu với
Phong Dương cũng không giống mọi người.
Trong
ánh mắt Giả Tình có giục giã.
“Cậu chụp
ảnh ba bó này này, mấy bó về sau đều sẽ không khác mấy.” Trương Tuyên Tâm ra hiệu
nói.
Tưởng
Thầm rút điện thoại, tìm một góc độ thích hợp chụp được cả ba bình hoa, vào
nhóm chat 6 người, do dự một chút, tag Phong Dương, sau đó gửi ảnh.
Vốn Tưởng
Thầm cảm thấy Phong Dương sẽ không nhàn rỗi như mấy người bọn họ, không thể
reply nhanh được, không ngờ ảnh vừa gửi đi chưa tới 10 giây Phong Dương đã phản
hồi.
“Bó em
chọn.” Phong Dương không trực tiếp nói thích loại nào, chỉ nói anh chọn bó cậu
thích.
“Em chọn?”
Tưởng Thầm cúi đầu nhìn mấy bó hoa, phát hiện bó lily đỏ ở gần mình nhất, hiển
nhiên Phong Dương từ vị trí mấy bó hoa đã đoán ra cậu thích bó nào.
“Đúng,
lấy bó lily đỏ.” Phong Dương nhìn chằm chằm tin nhắn của Tưởng Thầm, cảm giác
như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cậu lúc này.
“Được,
để em bảo họ.”
Tưởng
Thầm gõ bàn phím trả lời.
“Thân
thể khá hơn chút nào chưa?” Phong Dương vẫn nhớ ở cuộc gọi trước, giọng Tưởng
Thầm nghe không ổn.
“Em
không sao rồi.”
Tưởng
Thầm liếm môi, muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này.
“Đúng rồi.”
Bên kia
bỗng nhiên nhắn đến hai chữ, tay nhanh hơn não, Tưởng Thầm chưa kịp nghĩ gì đã
trả lời, “Sao ạ?”
Sau đó,
cậu thấy Phong Dương không tiếp tục trả lời trong nhóm chat mà nhắn tin riêng
cho mình.
“Anh có
hỏi qua Đại Hải, cậu ấy nói người mang thai không nên ăn sơn tra nhưng quả mơ
thì được, em có muốn ăn mơ không?” Phong Dương vốn đã cùng trợ lý đến một siêu
thị lớn định mua sơn tra nhưng đột nhiên lại nhớ tới người mang thai có một số
thứ không được ăn cho nên mới gọi điện cho bạn thân, đối phương mới bảo anh đừng
mua sơn tra.
Không thể
ăn sơn tra?
Tưởng
Thầm giờ mới biết cái này.
“Em ăn
được, vậy phiền anh.”
“Không
phiền.”
“Nếu
anh còn bận việc thì cứ làm đi.”
Tưởng
Thầm quét mắt nhìn 4 người còn lại, bọn họ chỉ biết là Tưởng Thầm đang tán gẫu
với Phong Dương, nếu để họ biết nội dung tán gẫu thì chắc cằm rớt hết xuống đất
mất.
“Ngày
mai gặp.” Phong Dương từ câu chữ của Tưởng Thầm có thể mơ hồ đoán ra ý cậu.
Tưởng
Thầm tắt điện thoại, nhét vào túi áo.
“Sao,
anh Dương thích bó kia hả?” Đám Giả Tình người thì để điện thoại trong phòng
chưa mang xuống, người thì chưa mở điện thoại.
“Bó này.”
Tưởng Thầm chỉ vào bó hoa cậu thích.
Sáu lọ
hoa đều cắm xong nhưng Trương Tuyên Tâm vẫn chưa xong việc, còn hai lọ để ở
phòng khách nữa.
“Vậy cô
cắm nốt đi, tôi mang hoa lên phòng cho.” Doãn Thu thấy Trương Tuyên Tâm vẫn bận
thì biểu thị để cô tiện đường lên phòng mang hộ, tay cũng với lấy bình hoa sẽ để
trong phòng Trương Tuyên Tâm.
Du
Chính cũng ôm bình hoa phòng mình nên tiện tay, “Bình của anh Dương để tôi cầm
cho.”
Lúc ăn
trưa, biết Tưởng Thầm không khỏe, mọi người lúc lên thị trấn đi chợ liền mua
xương thủ lợn, hầm một nồi canh to.
Khi tất
cả đều đang uống canh nóng, đạo diễn sau khi nhận một cú điện thoại đột nhiên đến
nói chiều nay có một khách quý đặc biệt đáp máy bay đến thăm, sẽ ở lại với mọi
người.
“Ai vậy?”
Du Chính đang gặm xương, vừa ăn vừa hỏi.
Tất cả
mọi người đều hiếu kỳ.
“Trong
các cô cậu có người quen người này đấy.” Đạo diễn thừa nước đục thả câu.
“Là nam
hay nữ?” Giả Tình vừa nói vừa ôm tay vào bát cho ấm.
Đạo diễn
tiết lộ, “Nam.”
“Đẹp
trai không?”
Lời này
là Doãn Thu hỏi, Trương Tuyên Tâm bên cạnh đầu tiên là nhìn Doãn Thu, sau đó lại
nhìn sắc mặt Du Chính, ở chung lâu ngày, cô cũng nhận ra được vài chuyện.”
Tỷ như có
rất nhiều lúc Du Chính không nói chuyện với Doãn Thu nhưng ánh mắt lại không rời
khỏi cô…
Nhưng theo
quan sát của Trương Tuyên Tâm, hình mẫu lý tưởng của Doãn Thu không phải Du
Chính, đại khái là kiểu giống Phong Dương thì đúng hơn.
Hoặc là
nói không chỉ Doãn Thu, Phong Dương là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều người.
Giống
như ưu điểm của cả thiên hạ đều tập trung hết lên người Phong Dương vậy, thật
không tìm ra khuyết điểm.
Về điểm
ảnh thích nam, là gay á?
Cái này
cũng không thể xem là khuyết điểm được, Trương Tuyên Tâm là gái thẳng, đối với đồng
tính luyến ái chỉ có tư thái chúc phúc. Nói theo cách nào đó, việc Phong Dương là
gay lại làm Trương Tuyên Tâm cảm thấy tốt hơn, ít nhất nó chứng tỏ không phải
là do bản thân cô không đủ mị lực mà là do bất đồng giới tính, giới tính là vấn
đề trời sinh, cô không thể làm gì được.
Đạo diễn
cười đến mắt hằn nếp nhăn, “Đẹp, vừa trẻ vừa đẹp trai.”
“So với
Tưởng Thầm thì sao?” Du Chính thấy đạo diễn khen khách quý sắp tới đẹp trai, mắt
Doãn Thu giống như sáng lên, liền cảm thấy nguy hiểm trực chờ.
Tay hắn
nắm thẳng vào cằm Tưởng Thầm, xoay mặt cậu ra.
“Đợi
người đến rồi mọi người khắc biết.” Đạo diễn úp mở.
Nhìn vẻ
mặt của đạo diễn, Du Chính liền cảm thấy khách quý khẳng định không đẹp bằng Tưởng
Thầm, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không bằng Tưởng Thầm thì
ai cũng không sao cả.
Nói là
không đáng kể nhưng cả một buổi chiều mọi người đều suy đoán vị khách sắp tới
là ai.
Ăn trưa
xong, nghỉ ngơi một lát, sau đó dựa theo lịch trình cõng ba lô lên núi hái
quýt, vỏ quýt rất mỏng, múi căng mọng, vừa hái xong ăn còn ngon hơn.
Hái một
ba lô quýt nặng trịch, nhân viên tổ sản xuất đều phải cầm camera nên Du Chính tự
vác. Du Chính là trai thành phố, chưa từng đi đường núi quanh co gồ ghề, người cứ
nghiêng ngả giống như có thể ngã bất cứ lúc nào, có một lần còn trượt ngã, cả
người cả quýt đều lăn ra đất.
Thạch Lỗi
đi bên cạnh Tưởng Thầm, Tưởng Thầm đã mang thai năm tháng, bởi vì trời lạnh, mặc
quần áo dày, thêm áo khoác rộng to đùng nên nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện
có gì khác lạ. Nhưng Thạch Lỗi biết rõ tình huống, hiểu với thân thể hiện tại, Tưởng
Thầm không thể có sơ suất gì.
“Thạch
Lỗi, anh đi giúp Du Chính đi, nếu không đợi xuống chân núi chúng ta không còn
quýt ăn đâu.” Tưởng Thầm nhìn Du Chính nghiêng ngả đi phía trước liền cảm thấy
không an tâm.
Nơi này
ngoài Thạch Lỗi cũng không còn ai khác thể lực tốt hơn, không thể nhờ mấy cô
gái được, để mấy cổ cõng cái ba lô kia thì đến đứng còn đứng không nổi.
Tưởng
Thầm nói xong, Thạch Lỗi vẫn không có động tác gì, cậu nghĩ nghĩ, biết đối
phương đang lo lắng cái gì.
“Em sẽ
cẩn thận, sẽ không để mình gặp chuyện gì đâu.”
Đã nói
đến mức này, Thạch Lỗi cũng không từ chối được nữa.
“Có vài
tảng đá khá trơn, cậu cẩn thận một chút.” Thạch Lỗi trước khi đi lên vẫn nhắc
thêm một câu.
“Vâng,
em sẽ chú ý.” Tưởng Thầm gật đầu.
Thạch Lỗi
nhanh chóng đi lên chỗ Du Chính, tháo ba lô trên vai đối phương xuống, khoác
lên vai mình.
Trương
Tuyên Tâm lần này đi không dẫn theo trợ lý, mỗi ngày đều hoạt động nhiều nên
giày cao gót ban đầu đều đã đổi thành giày bệt. Những việc nặng đều có cánh đàn
ông hoặc nhân viên tổ sản xuất làm, mấy cô gái đều chỉ cần đợi mọi thứ sắp xếp
xong, lúc nào cần lên máy quay thì động tay chân làm chút việc là được.
Tất cả
mọi người đều ưu tiên chăm sóc mấy cô gái nhỏ này.
Du
Chính híp mắt, nhìn Thạch Lỗi cao lớn, dù khoác ba lô quýt nặng trĩu vẫn bước
như bay, hắn đi chậm lại, đợi Tưởng Thầm tới gần thì sán lại.
“Ê, trợ
lý này của cậu lương tháng bao nhiêu đấy?”
Du
Chính tò mò hỏi, hắn không biết người thuê Thạch Lỗi là Phong Dương, lương cũng
là Phong Dương trả, hiện là đối tượng được Thạch Lỗi chăm sóc, Tưởng Thầm cũng
không rõ lương của Thạch Lỗi là bao nhiêu.
Tưởng
Thầm biết chuyện này không thể nói ra nên cậu hỏi ngược lại, “Thế trợ lý của
anh lương bao nhiêu?”
Du
Chính không biết Tưởng Thầm đang quanh co, rất thật thà đáp, “Bốn, năm ngàn, thỉnh
thoảng có thêm thưởng.”
“Tôi trả
Thạch Lỗi hơn bảy ngàn.” Tưởng Thầm áng chừng nói, chính cậu cũng không biết
con số này kém lương thực tế của Thạch Lỗi cả cây số.
Du
Chính ngạc nhiên, “Cao vậy? Tôi biết một minh tinh tuyến 1, trợ lý của người đó
cũng chỉ được chả sáu ngàn rưỡi.”
“Sinh
hoạt cả ngày của tôi, từ A – Z hầu như đều là Thạch Lỗi làm.” Một mình Thạch Lỗi
làm bằng mấy trợ lý của người ta, Tưởng Thầm biểu thị cậu không cảm thấy bảy
ngàn là cao.
“Nghĩ lại
cũng đúng, cậu không giống tôi, tôi còn phải nuôi bạn gái, cậu có anh Dương…” Du
Chính tự cảm thấy mình lỡ mồm, lập tức im bặt, cẩn thận quan sát sắc mặt Tưởng
Thầm, phát hiện đối phương không có gì khác thường mới ha ha cười vài tiếng,
đánh trống lảng sang chuyện khác.
Du
Chính đi cùng Tưởng Thầm, thỉnh thoảng nhắc cậu chỗ này đường trơn, tránh sang
chỗ khác.
Không chỉ
Du Chính có cảm giác này, đến bọn Doãn Thu cũng có, nhìn Tưởng Thầm thanh tú trắng
nõn đều luôn cảm giác cậu như búp bê tuyết tinh xảo, cần cẩn thận bảo vệ chăm
sóc.
Buổi tối
gói hoành thánh, bởi vì là tự gói nên Du Chính cho thêm rất nhiều thịt, không
giống loại mua bên ngoài, chỉ thấy vỏ, không thấy thịt.
“Vậy
không bằng lần sau ăn sủi cảo.” Tưởng Thầm nhìn miếng hoành thánh to bự của Du
Chính, buột miệng nói.
Du
Chính lập tức gật đầu, “Được, gì chứ sủi cảo tôi có thể một mình ăn hết 60
cái.”
“Mọi
người đều nghe rồi nhé, lần sau nếu Du Chính không ăn hết 60 cái, chúng ta nhét
vào mũi ổng.” Doãn Thu bắt được câu của Du Chính liền trêu.
“Tôi
nghe được.” Giả Tình giơ tay.
“Tôi
cũng nghe được.” Trương Tuyên Tâm cười cười.
Du
Chính nghệt mặt ra, quay đầu nhìn Tưởng Thầm, vẻ mặt như thể nếu Tưởng Thầm cũng
phụ họa cho bọn họ, hắn sẽ ăn vạ cho cậu xem.
“Thiểu
số phục tùng đa số.” Tưởng Thầm mặc dù không phụ họa nhưng cũng tỏ rõ lập trường.
=)))))))))))))))))))
…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét