Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

Học Viện Ác Mộng - Chương 6 + 7


Chương 6
Giữa trưa, tiếng chuông hết tiết vừa điểm, Lâm Dật liền cầm sách đứng lên, chỉ sợ gặp phải Lương Thiên Dục đi ra ăn cơm trưa.

Hắn sờ sờ ví tiền còm cõi, không khỏi ai oán thở dài. Bình thường hắn để tiết kiệm tiền sẽ ở nhà ăn của trường tùy tiện mua vài thứ đồ ăn, nhưng bây giờ không có khả năng đó. Hắn rón ra rón rén tránh ở vách tường sau nhà vệ sinh nam, lặng lẽ thò đầu ra ngoài thăm dò.

Hô…Hôm nay ngoài hành lang tựa hồ có ít người đi lại hơn, hẳn sẽ không ai phát hiện hắn đi nơi nào, có lẽ trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc hắn có thể ra cửa hàng tiện lợi bên ngoài mua gói mì tôm ăn…

Vừa nghĩ đến mình có thể không cần giống mấy hôm vừa rồi để bụng rỗng đi giảng bài, tâm tình u buồn nháy mắt đã tốt hơn nhiều. Hắn sảng khoái vươn chân bước đi, nhưng không nghĩ đến vừa bước ra được một bước, đằng sau liền vang lên thanh âm quỷ mị.

"Lão sư. . . Ngài này là muốn đi đâu đây?" Lương Thiên Dục âm trầm hỏi, phải biết rằng hai ngày nay vì để tìm Lâm Dật y đã xuất ra không ít sức lực, thậm chí còn lẻn vào tổng văn phòng trộm xem hệ thống camera theo dõi.

"Ách, ách. . ." Lâm Dật một chân còn đang ở giữa không trung, cứng còng nghiêng đầu sang chỗ khác, xả ra một nụ cười vặn vẹo, “Này…Đây không phải là học sinh Lương Thiên Dục sao?... Tìm lão sư có…có chuyện gì sao…? Cáp, ha ha…”

"Đương nhiên có chuyện, " Lương Thiên Dục nhe răng cười, từng bước một đem Lâm Dật dồn đến góc tường, “ Ta có chút vấn đề muốn hỏi lão sư, tin tưởng là lão sư sẽ giúp ta trả lời đi?”

"Ách a. . . Ha ha... Đương nhiên. . .rồi!...” Mới là lạ!

Lắp bắp nói nhanh, Lâm Dật dùng khí lực cả người giải khai thế kìm kẹp của Lương Thiên Dục, cất bước bỏ chạy. Dám đụng con trai của chủ tịch tập đoàn Hoa Dục kiêm hiệu trưởng, hắn lá gan lớn đến ngay cả mình đều muốn hoan hô.

Lương Thiên Dục cười nhẹ, này lão sư quả nhiên thiên chân khả ái vô cùng, phải biết rằng Lương Thiên Dục từng đoạt giải quán quân bộ môn điền kinh cự li 100m khu vực phía bắc, phản xạ so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều, hành động này sao có thể trốn khỏi y đây. Hơn nữa với ưu thế chân dài, y tùy tiện sải chân hai bước đã bắt được Lâm Dật.

“ Ai, lão sư, chạy trốn là không nên a!” Chắn trước người Lâm Dật vì chạy trốn mà hồng hộc thở dốc, Lương Thiên Dục tươi cười sáng lạn đến mức làm cho người ta muốn hoa mắt.

"Buông, buông! A a a! Buông ra buông ra!" Trên hành lang truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương làm những học sinh đi qua không khỏi hiếu kì hướng tới nơi âm thanh phát ra được chứng kiến một kì cảnh.
Lâm Dật tay chân dùng sức loạn vung loạn đá, Lương Thiên Dục lại vẫn bất vi sở động lôi hắn tiến về phía trước.

A a a! Hắn muốn tức chết rồi! Tại sao một tiểu tử mới mười bảy tuổi khí lực lại lớn như vậy?

“Lão sư, ngươi đang làm người ta chú ý đấy!” Nắm lấy Lâm Dật kéo đi, Lương Thiên Dục bất đắc dĩ lắc đầu, “Bất quá một lão nam nhân còn có tinh lực như vậy, thật tốt!”, y nheo mắt, cười đến so với hồ ly còn gian xảo hơn.

“Chính là, tái kêu… cũng sẽ không có người đến đâu!”. Qua một lối rẽ, Lương Thiên Dục đem Lâm Dật ném vào văn phòng của hắn (phòng giáo viên của Lâm Dật), rồi mới đóng cửa, khóa lại.

"Ngươi, ngươi làm cái gì..." Lương Thiên Dục chậm rãi tới gần, Lâm Dật xấu hổ, bước chân rối loạn, thiếu điều vấp phải chân chính mình. Không ổn! Hắn có dự cảm bất hảo.

"Ân? Ta chỉ là muốn cùng lão sư nói chuyện mà thôi a!" Tại một giây bất cẩn kia, Lương Thiên Dục bắt lấy bả vai Lâm Dật, đẩy mạnh một cái, lão sư nhỏ bé yếu ớt đã gục trên bàn làm việc.

Trong nháy mắt, thời gian như là đình chỉ, hai người trong mắt chỉ còn có đối phương, khoảng cách gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

"Ngươi, ngươi..." Lâm Dật không được tự nhiên trừng mắt, Lương Thiên Dục lại vẫn chăm chú nhìn hắn.

"Lão sư, vì tìm ngươi hại ta như vậy vất vả, có phải hay không nên có chút trừng phạt đây?" Lương Thiên Dục hỏi, khóe miệng gợi lên đường cong hoàn mĩ, ngay tại một giây Lâm Dật thất thần, một bàn tay không yên phận phủ lên phân thân của hắn.

“Ân, a…” Một trận rên rỉ mềm yếu vô thức từ sâu trong yết hầu truyền ra, Lâm Dật hoảng hốt che miệng, không thể tin được thanh âm đáng xấu hổ đó là của mình.

"Lão sư, thực thoải mái đi. . ." Lương Thiên Dục nói, một tay tiếp tục xoa bóp, một tay bắt đầu cởi cúc áo sơmi của Lâm Dật.

"Không cần... Không nên như vậy... Ta, ta là lão sư..." Lâm Dật lý trí dần dần đi xa, nơi đó truyền đến dục vọng lại càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng mãnh liệt.

"Ta biết." Lương Thiên Dục hạ thấp thanh âm, chậm rãi cởi bỏ đến thắt lưng, quần âu của người dưới thân.
“Hơn nữa ta. . . Ta không là đồng tính luyến, không phải... A..." Nhắm chặt mắt, một nét đỏ ửng ngượng ngùng nhiễm lên hai gò má.

"Ta biết." Lương Thiên Dục tựa đầu chôn ở cổ Lâm Dật, ướt át ngậm vào vành tai mẫn cảm, hai điểm nhỏ trước ngực bị khiêu khích càng mẫn cảm đỏ ửng lên.

"Ngô. . . Ngô ân..." Lâm Dật nhịn không được rên rỉ.

“Lão sư, nơi đó của ngươi đã cứng lên rồi ah!” Lương Thiên Dục cố ý nói, còn đưa tay đùa bỡn phân thân lửa nóng kia.

“Ta, ta nào có…” Lâm Dật mặc dù mạnh miệng phủ định, mặt lại cấp tốc đỏ lên.

“Ha ha, tốt lắm, kế tiếp nên làm hoạt động mạnh hơn đi”, tách ra hai chân của Lâm Dật, Lương Thiên Dục chậm rãi đưa ngón tay vào thăm dò hậu đình mềm mại.

※  ※  ※  ※  ※

Là thịt không phải thịt, muốn ăn lại ăn không đến. Đều là Lương tiểu công tạo cho lão sư đả kích quá lớn nên mới như vậy. Ai da, không nói nữa. Hư ~ Mọi người hảo hảo chờ đến ngày mai đi XD

Chương 7

Khoảng khắc Lương Thiên Dục cắm ngón tay vào, Lâm Dật toàn thân máu giống như bị rút sạch, cả người cứng lại.

Đau… Thân thể như bị xé rách rất đau.

Cùng một chỗ, cùng một loại đau đớn. Cái loại cảm giác khuất nhục trở lại làm kí ức mà Lâm Dật liều mình quên đi lại như cơn ác mộng tập kích tới.

Cái gì dục vọng đều bay sạch, chỉ còn toàn bộ là cảm giác sợ hãi.

Hắn bây giờ đang làm cái gì? Thế nhưng lại ở dưới thân một học sinh kém mình gần mười tuổi vặn vẹo rên rỉ. Này không chừng chính là âm mưu của người trước mắt, muốn xem bộ dạng mất mặt không chịu nổi của hắn.

"Lão sư? Xảy ra chuyện gì?" Nhận thấy được Lâm Dật khác thường, Lương Thiên Dục nhẹ giọng hỏi.

"Không. . . Không cần, không cần!" Lâm Dật hoảng sợ, giống như một con nai con, kích động co chân lên, cuộn tròn tại một góc run rẩy.

“Không nên đụng ta, không nên đụng ta!”

Lương Thiên Dục biết hắn lại nghĩ tới chuyện ngày đó. Bên dưới dục vọng đang trướng đến phát đau, nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lâm Dật lại càng làm y đau lòng hơn. Khẽ nhíu mày, Lương Thiên Dục cuối cùng buông tay ra, phủ thêm áo khoác cho Lâm Dật.

Đây mới thật là… Tự làm tự chịu a!

"Không cần tới gần ta, không cần! Không cần lại đây!" Lâm Dật khóc to, nước mắt nóng bỏng thuận theo khuôn mặt tuấn tú mà chảy xuống.

Lương Thiên Dục đưa tay lau đi nước mắt cho hắn, tâm lần đầu tiên thấy đau khi nhìn người khác rơi lệ.
“Không nên đụng ta!” Lâm Dật gạt tay y ra.

Thế nhưng Lương Thiên Dục không muốn nhìn thấy hắn khóc nữa. Y cầm lấy đôi tay đang có sức giãy dụa của Lâm Dật, ôm chặt lấy hắn.

"Thực xin lỗi, lão sư, thực xin lỗi..." Hắn vụng về dỗ dành, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Lâm Dật, một chút, một chút… thẳng đến khi người trong lòng dần dần yên tĩnh lại.

Không khí trầm mặc lan tràn, ai cũng không muốn phá vỡ sự yên tĩnh này.

“Lão sư… Nơi đó… còn đau không?” Lương Thiên Dục chần chừ hỏi.

"Ân. . . Hoàn hảo... Tốt hơn nhiều..." Tựa vào hõm vai Lương Thiên Dục, Lâm Dật nhỏ giọng đáp.

"Thực xin lỗi." Lương Thiên Dục nói, nhưng Lâm Dật không trả lời.

Lương Thiên Dục hơi hơi đẩy ra Lâm Dật, Lâm Dật nghĩ thế là xong, nhưng hành động kế tiếp của y lại làm cho hắn kinh ngạc trừng lớn mắt.

Lương Thiên Dục nhẹ nhàng tách ra hai chân Lâm Dật, cúi đầu, vùi vào giữa hai chân hắn, tại hậu đình bị tổn thương hạ xuống một nụ hôn ôn nhu.

“Thật xin lỗi, làm cho ngươi bị thương”. Nhìn cúc hoa phấn nộn, Lương Thiên Dục giống như đang cùng bảo vật trân quý nhất nói chuyện. Nhiệt khí phủ lên động khẩu làm tâm Lâm Dật nặng nề nhảy dựng.. “Như vậy, ngươi có thể tha thứ ta không?”

". . . Ta... Ta tha thứ. . . Ngươi..." Lâm Dật cảm giác thanh âm của mình như từ nơi xa xôi nào truyền đến, mặt đỏ đến nỗi tưởng như sắp xuất huyết, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, giống như không còn là chính mình…

※  ※  ※  ※  ※

Nói ăn mà ăn không được, đáng giận!
Tiểu thụ lão sư cố sống cố chết giãy dụa, làm ngay cả Tử Vân cũng không đành lòng, muốn Lương tiểu công bá vương ngạnh thượng cung.
Ai ai, đành phải cho bọn họ hòa thuận trước, sau này bị ăn sạch mới không có bị ác cảm.
Cảm ơn các vị đã ủng hộ nhiều như vậy! Tử Vân thật vui vẻ! Không nghĩ tới lần đầu tiên viết truyện lại được yêu thích như vậy. Yêu nhất các bạn! Chu~ <3

P/s: Ta biết ta mà cắt 2 chương này ra thì thảo nào cũng sẽ bị ăn gạch nên phải kì cạch làm 2 chương liền nè, khen ta đi! Khen ta đi! ^_^

1 nhận xét: