Lâm Dật khóc suốt một buổi
tối, nước mắt giống như thác nước, không sao dừng lại được.
"Ngươi là đồ ngu ngốc, đại phôi đản, biến thái, đầu
heo..." Lâm Dật một bên khóc một bên mắng, ngay cả mình đang nói cái gì
cũng không để ý, "Đại đầu heo... Ô... Khụ khụ, khụ…"
"Hảo hảo, ta là đầu heo, đại đầu heo. . . Ngươi
đừng khóc nữa có được không…” Lương Thiên Dục vừa khuyên bảo vừa vuốt vuốt lưng
Lâm Dật, tránh cho hắn bị sặc nước mắt mà chết.
"Còn, còn không, không phải đều là ngươi làm hại! Ta, ta... Ô ô ô..." Lâm Dật thanh âm có điểm ấm ách, Lương Thiên Dục lo lắng đưa cốc nước cho hắn nhưng hắn uống xong lại càng khóc ác hơn.
Lương Thiên Dục lần này thật sự gặp phải vấn đề khó
khăn. Y vốn luôn chỉ biết làm sao cho người ta khóc chứ không biết làm sao để
cho người ta thôi khóc.
Hai mắt tinh quang chợt lóe, y nghĩ đến một biện pháp.
"Uy. . ." Y chọc chọc bả vai Lâm Dật, nở nụ
cười ác ma, “Nếu ngươi còn khóc nữa, ta sẽ coi như ngươi chưa đạt thành hứa
hẹn!”
"Ta, ta. . ." Lâm Dật sợ tới mức nước mắt lập
tức dừng lại, chỉ còn lại tiếng nức nở đứt quãng.
Ai. . . Nguyên lai vẫn là uy hiếp hữu hiệu hơn.
"Tốt lắm, ngươi nhanh lên ngủ đi!" Y đem Lâm
Dật đẩy lên giường, thật cẩn thận vì hắn chỉnh lại chăn mền.
Lâm Dật khiếp đảm giữ chặt chăn bông rúc vào một góc,
thân mình mỏi mệt không chịu nổi run lên, nước mắt khóc đến thần tình đều là
rất đáng thương.
"Lão sư..." Một trận đau lòng, Lương Thiên Dục
vô thức đưa tay muốn lau nước mắt trên mặt hắn.
"Đừng tới đây!" Vừa nhìn thấy Lương Thiên Dục
tới gần, Lâm Dật sợ hãi thét chói tai, mạnh mẽ gạt tay y ra, thân thể run rẩy
lui về phía sau.
Thấy một màn như vậy, Lương Thiên Dục thần sắc hiện lên
một tia bi thương, hắn cứng ngắc buông tay xuống, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài,
“Ta hiểu được… Ta sẽ không chạm vào ngươi…”
Sau ngày tứ hải thái bình đó liền tiếp đến một giai đoạn
khủng bố. Không biết Lương Thiên Dục cho lớp học cái mệnh lệnh gì, mọi người đi
học đều im lặng đến mức một cây kim rớt xuống đất cũng nghe thấy, so với học
sinh lớp A còn muốn nghe lời hơn. Ngay cả Ngô Dịch Khải cũng không hiểu y tại
sao lại đổi ý như vậy.
“Ách…Các em học sinh…Mọi người sớm.” Không có ai trả
lời, Lâm Dật xấu hổ không biết nói gì, đành phải cầm sách trực tiếp giảng bài.
“Chúng ta lật đến trang bốn mươi…” Nhưng không nghĩ tới
khi hắn ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt nóng cháy của Lương Thiên Dục, hẵn vội
ngoảng mặt đi chỗ khác, hoảng hốt đến ngay cả bài học phải giảng cái gì đều đã
quên.
Bên tai nhẹ nhàng truyền đến tiếng thở dài thấp đến gần
như không thể nghe thấy.
Đúng vậy, từ sau lần kia, Lâm Dật cùng Lương Thiên Dục
chưa bao giờ xuất hiện cùng một chỗ.
Lâm Dật không ngừng trốn tránh Lương Thiên Dục, thời
gian tan học cũng không tái ở trong phòng làm việc, thậm chí trên hành lang
ngoài ý muốn đụng phải cũng cuống quýt quay đầu chạy đi.
Lương Thiên Dục không hiểu nổi tâm tình của Lâm Dật. Y
rõ ràng đã cho lão sư thứ hắn muốn, tại sao lão sư ngược lại càng chán ghét y
như vậy?... Nhưng có lẽ y càng không hiểu… chính là tâm tình của mình đi…
Rõ ràng y là chán ghét lão sư, muốn đem hắn đuổi ra khỏi
trường học… Nhưng sao tới thời điểm cuối cùng lại thấy không đành lòng? Đây là
việc chưa từng xảy ra a!
Y ngồi bó gối suy nghĩ rất nhiều… Cứ cho là như vậy, y
vẫn là nghĩ…nghĩ… Thu lại nắm tay. Lương Thiên Dục vụt đứng dậy.
"Uy uy, Dục, lần này lại là xảy ra chuyện gì?"
Ngô Dịch Khải bị hành động đột ngột của y khiến cho không hiểu ra sao.
Mặc kệ sẽ ra sao, hắn vẫn là phải tìm lão sư nói chuyện!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét