Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

Sống thêm lần nữa - Chap 5

Chap 5

Biệt thự phía đông Seoul. Trụ sở Dạ Tước

Yoochun đưa cho Yunho một tập hồ sơ rồi thả người ngồi xuống cái ghế sofa đối diện anh. Yunho chăm chú xem xét giấy tờ, tảng lờ ánh mắt nghiền ngẫm của kẻ đối diện đang hướng tới anh. Được 1 lúc, Yoochun phá tan sự yên lặng:

_ Cậu định để cho Jaejoong đi thật à?
_ Ừm - Anh trả lời mà không ngẩng đầu lên.
_ Không sợ cậu nhóc xinh đẹp đó rơi vào tay kẻ khác sao? 2 năm không phải là ngắn đâu.
_ Haizzz...-Yunho buông tập hồ sơ xuống mặt bàn, nhìn Yoochun - Với tình hình hiện nay thì cậu bảo tôi phải làm sao bây giờ? Đó là cách duy nhất tôi có thể làm để đảm bảo hắn ta không thể động tới Jaejoong.
_ Nhưng ít ra trước khi đi cũng phải "đánh dấu chủ quyền" trước chứ. Tôi mới gặp cậu nhóc đó một lần nhưng vẫn có thể nhận ra cậu ta có sức hút như thế nào. Hoa đẹp đã không chịu làm hàng rào bảo vệ mà cũng không chịu hái, để kẻ khác trộm mất cậu hối hận cũng không kịp đâu.

Yunho im lặng, nhớ lại sự việc dưới tầng hầm ngày hôm đó, Jaejoong đã không cự tuyệt nụ hôn của anh, sau đó cũng không hề có ý định tránh mặt anh, thậm chí lúc gặp nhau, gò má cậu sẽ hồng hơn một chút, thái độ cũng ngượng nghịu hơn một chút. Anh hiểu là cậu không bài xích tình cảm của anh, nhưng còn tình cảm của cậu, liệu đã đạt tới mức độ giống như anh chưa. Anh cười buồn, lắc đầu:

_ Tôi không thể, Jae chưa thật sự trưởng thành, đó có thể chỉ là sự nông nổi nhất thời của tuổi mới lớn thôi, tôi không muốn sau này lớn lên, hiểu rõ mọi chuyện rồi, nhóc sẽ hối hận và oán tôi. Tôi rời xa Jae 2 năm để ổn định tình hình hiện nay, cũng là cho nhóc 2 năm để xác định chính xác tình cảm của mình. Mà nói thật với cậu, nếu bây giờ chạm tới Jae rồi, tôi không biết mình có đủ can đảm cho thằng bé rời xa tôi không nữa.

Yoochun gật đầu ra vẻ đã hiểu:

_ Được rồi, chuyện riêng của cậu tôi cũng không muốn can thiệp nhiều, mà cậu đã quyết định ai đi theo bảo vệ Jaejoong chưa?
_ Rồi, sẽ cử 2 người đi, nhưng phải giấu không cho Jae biết, tôi sợ nhóc sẽ không thoải mái.
_ À, ra là chuẩn bị sẵn sàng hết rồi mới báo cho tôi, cậu hành động cũng nhanh thật đấy. Mà thôi, cậu liệu lấy 1 lý do thích hợp để thuyết phục thằng bé đi, tôi còn có việc, đi trước đây, có gì mới tôi sẽ báo cho cậu sau.

Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, Yunho ngả người vào lưng ghế, thở dài, rốt cuộc phải thuyết phục Jaejoong thế nào đây, thật là đau đầu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Biệt thự Jung gia. 7:00 pm


Hôm nay phải học tăng ca nên Jaejoong về nhà muộn, vừa bước chân vào phòng khách đã thấy Yunho ngồi đó, nhìn thấy cậu anh mỉm cười:
_Sao về muộn vậy? Anh đợi em nãy giờ, lên thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm tối.
_Ừm... Hôm nay em học tăng ca, hyung đợi em một chút, em lên phòng cất đồ rồi xuống ngay - Không hiểu sao đối diện với nụ cười ấm áp quen thuộc đã nhìn thấy suốt 5 năm qua mà mặt cậu lại nóng bừng lên, cậu quay mặt đi nói nhanh rồi phóng thẳng lên lầu hai.

Khi Jaejoong xuống phòng ăn, Yunho đã đợi sẵn bên bàn ăn đầy những món cậu thích, 2 người ngồi ăn cùng nhau như mọi khi nhưng cậu lại cảm thấy không khí hôm nay thật khác thường. Ăn tối xong, Yunho gọi cậu lên thư phòng, anh ngồi đối diện cậu im lặng nửa ngày, biểu tình muốn nói lại thôi làm cậu phát sốt ruột :

_Rốt cuộc có chuyện gì mà anh cứ úp úp mở mở như vậy, giữa chúng ta còn có chuyện gì không thể nói nữa sao? 

Yunho nhìn thật sâu vào mắt cậu một lát, cuối cùng bất lực thở dài:

_ Jae à, anh có chuyện muốn nói với em nhưng thật sự không biết bắt đầu như thế nào. Lần trước anh đã kể với em về Dạ Tước, em còn nhớ chứ?

Thấy cậu gật đầu, anh tiếp tục :

_ Đó là tổ chức do cha anh sáng lập ra nhưng đến tận năm 10 tuổi anh mới biết đến nó còn trước đó anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng ông là chủ tịch tập đoàn Jung Co. Cha mẹ anh li thân, anh sống với mẹ, mẹ anh là một người phụ nữ nhân hậu, hiền lành và khéo léo, bà bảo vệ anh rất tốt khỏi tai mắt mọi kẻ thù của cha suốt một thời gian dài nhưng giấy không gói được lửa, mẹ và anh vẫn bị phát hiện ra, bà vì bảo vệ anh mà chết. Vì muốn trả thù cho bà mà anh mới nhận tiếp quản Dạ Tước, gần đây anh nhận được tin kẻ đó đã trở về nên anh muốn em tạm rời khỏi đây một thời gian để ổn định tình hình, anh không muốn em gặp nguy hiểm, em hiểu chứ?

_ Đi? Đi đâu cơ?
_Anh muốn em sang Đức du học 2 năm.

Jaejoong không biết phải phản ứng như thế nào, lời giải thích của anh không tính là không thuyết phục nhưng vẫn còn quá nhiều điều mơ hồ, hơn nữa còn chuyện của hai người cũng chưa rõ ràng, đột nhiên anh bảo cậu đi như thế, nói thế nào cậu cũng thấy không ổn.
_ Em không muốn đi!
_ Jae, đừng bướng, chuyện này rất quan trọng, thời gian này em ở lại Hàn Quốc rất không an toàn...
_ Nhưng tại sao phải đi những 2 năm ? Còn chuyện của em và anh thì sao? Em không thể đi khi mọi thứ vẫn còn mơ hồ như thế...
_ Chuyện của em và anh? Là chuyện gì? - Yunho nheo mắt, ngoài mặt không thể hiện gì nhiều nhưng tim lại vô thức đập mạnh.

Jaejoong đờ người ra, phải rồi, mối quan hệ mập mờ giữa hai người đến chính cậu cũng chưa xác định được chính xác nó là cái gì, cậu chỉ mới 15 tuổi...có khi...
_ Cho em 1 ngày suy nghĩ được không? Tối mai em sẽ cho anh cậu trả lời thuyết phục.
_ Được..- Yunho gật đầu.

Nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh cho tới khi nó biến mất sau cánh cửa thư phòng, trong một khoảnh khắc khi Jae nhắc tới chuyện của hai người anh đã nghĩ nếu cậu nói thích anh, anh sẽ không ngần ngại mà giữ cậu lại bên mình. Yunho nặng nề khép mắt lại, anh phải kìm nén lại tình cảm trong lòng, lúc này an toàn của cậu là quan trọng nhất.





Jaejoong không trở về phòng mình mà đi xuống lầu một tới phòng quản gia Lee, cậu gõ cửa :
_ Bác Lee, bác có trong phòng không?

Như mọi khi, quản gia Lee mở cửa, chào đón cậu bằng ánh mắt điềm đạm và nụ cười ấm áp :
_ Cậu Jaejoong, có chuyện gì vậy?
_ Cháu vào phòng được không?
_ Tất nhiên là được rồi.

Jaejoong bước vào trong, đã bao năm nay mà căn phòng của vị quản gia già này vẫn vậy, bày biện đơn giản mà ấm cúng, một tủ quần áo ở góc phòng, một chiếc giường kê cạnh cửa sổ có rèm che, trên tủ đầu giường để một chiếc đèn ngủ, ga giường, rèm cửa, sơn tường, tất cả đều là màu kem. Cạnh giường là một ghế dựa, bên trên còn một quyển sách đang đọc dở. Cậu cầm quyển sách lên lật lật vài trang :

_ Bác đang đọc sách à?
_ Chỉ là thú vui tiêu khiển khi không có việc gì thôi, cháu ngồi đi. Thế nào? Cháu có chuyện muốn hỏi ta sao? - Ông hỏi khi quay lưng rót trà cho cậu.
_ Bác...có thể kể chuyện hồi nhỏ của Yunho hyung cho cháu nghe được không? - Cậu ngập ngừng...

Vị quản gia già khẽ thở dài :


_ Ta biết là cháu sớm muộn gì cũng hỏi chuyện này, là vì chuyện phải đi du học đúng không?

_ Bác biết rồi?
_ Ừm... Chuyện của thiếu gia nói ra cùng thật dài, có lẽ cháu không biết, lãnh cảm với mọi thứ là con người của Yunho trước khi gặp cháu. Cháu là người đầu tiên và duy nhất khiến cậu ấy cười trở lại sau gần 10 năm...

Cậu ngước nhìn ông Lee, gương mặt lộ rõ vẻ thắc mắc trong khi giọng ông vẫn đều đều, giống như đang tự nói với mình hơn :

_Từ khi sinh ra, Yunho đã thể hiện là 1 cậu bé mạnh mẽ, cậu ấy rất ít khi khóc. Tuổi thơ của cậu ấy trôi qua êm đềm trong vòng tay của người mẹ dịu dàng, nhân hậu cho tới năm 10 tuổi, khi cậu ấy bị bọn người chống đối Jung lão gia bắt cóc. Jung phu nhân vì cố cứu cậu ấy mà bị 1 phát đạn xuyên tim rồi qua đời. Lão gia trách cậu không biết bảo vệ bản thân làm người vợ ông yêu nhất phải chết. Haizzzz....Sao lại trách cậu ấy chứ, dù sao thì lúc đó cậu ấy vẫn chỉ là 1 đứa trẻ thôi mà, nhìn thấy mẹ vì mình mà chết cậu ấy cũng đau lòng lắm chứ.......

Dừng lại một lúc rồi ông kể tiếp:

_Từ đó lão gia bắt thiếu gia lao vào tập võ, tập sử dụng các loại súng, dao. Không ngày nào là cậu ấy không có lấy vài vết thương. Nhưng điều đó chưa đáng sợ bằng việc ngày ngày lão gia tra tấn bọn bắt cóc năm xưa bằng đủ mọi thủ đoạn tàn nhẫn rồi bắt cậu ấy đứng nhìn từ đầu đến cuối. Ông ấy muốn tâm hồn thiếu gia chai sạn lại, để cậu ấy không còn bị tình cảm chi phối. Một đứa trẻ mới 10 tuổi phải nhìn những cảnh dã man ấy hằng ngày, không nói chắc cháu cũng hiểu cảm giác đó đáng sợ như thế nào...




/Flashback/

Một đứa bé đang nhìn khung cảnh đầy máu phía trước, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ và nước mắt không ngừng tuôn ra từ đôi mắt sáng lấp lánh. Cậu muốn vùng chạy nhưng không được vì cha đã cho người giữ chặt cậu lại, bắt cậu mở to mắt nhìn từ đầu đến cuối buổi hành hình dã man này...
...
1 năm....
2 năm...
...
...
...
5 năm...
...
...
...
Cái run rẩy sợ hãi biến mất. Nước mắt thưa dần rồi khô hẳn. Đôi môi cũng không còn mếu máo. Gương mặt sợ hãi thay thế bằng ánh mắt lãnh đạm và nụ cười thờ ơ không chút cảm xúc... Cậu nhóc hồn nhiên vô tư năm xưa đã chết, thay thế vào đó là một Jung Yunho vô cảm với mọi thứ, không cười, không khóc, và nhất là...không còn biết đến hai chữ "hạnh phúc"...

/Endflashback/





Jae lặng người, cậu thật sự không biết phải nói gì lúc này. Trong cậu dấy lên một cảm xúc mãnh liệt. Cậu muốn, rất muốn được chữa lành cho tâm hồn bị tổn thương ấy. Cậu khẽ giật mình khi quản gia Lee đặt tay lên vai, ông thở dài:

_Còn có một chuyện mà cháu không biết, thiếu gia vì muốn cháu sống 1 cuộc sống bình thường, sống thay cho cả quãng đời đã mất của cậu ấy mà không muốn cháu dính dáng gì đến công việc của tổ chức nên cháu đừng cố tìm hiểu những điều không nên biết, được chứ? Cậu ấy muốn cháu đi cũng chỉ là vì muốn bảo vệ cháu mà thôi.


Jaejoong chỉ gật đầu và không nói gì thêm:"Có lẽ đó là lí do làm Yunho hyung ghét máu đến thế"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tối hôm sau, như đã hứa, Jaejoong cho Yunho câu trả lời mà anh mong muốn, Yunho có hơi bất ngờ, anh không nghĩ là mọi việc lại dễ dàng như vậy, nhưng thế cũng tốt, anh sẽ không phải lo cậu vì bị bắt ép mà chống đối trốn đi.

Một tuần sau, sau khi mọi việc đã được thu xếp ổn thỏa, Jaejoong lên máy bay sang Đức. Hôm cậu đi, anh không đến tiễn nhưng Yoochun lại đến : 

_ Khi em sang bên đó sẽ có người đến đón, em sẽ ở trong kí túc xá của trường, mọi việc đã chuẩn bị đầy đủ, em chỉ việc sang đó thôi, hiểu rồi chứ?
_ Hiểu, cảm ơn anh - Cậu trả lời, giấu đi ánh mắt thất vọng vì không nhìn thấy Yunho
_ Này, đừng có lãnh đạm với Yoochun oppa của cưng như thế chứ, chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều mà - Yoochun cười ngả ngớn.

Jaejoong trợn tròn mắt, nghiến răng :

_ OPPA??? Anh muốn chết à?
_ Ấy, đừng nóng, anh chỉ trêu cưng chút thôi mà. À, Yunho bảo anh gửi cho cưng cái này, lên máy bay mới được mở ra đấy - Yoochun đưa cho cậu một phong thư, ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong bụng thì nói thầm : " Jung Yunho, chưa thấy ai lãng xẹt như cậu, thời buổi này còn bày đặt viết thư".

Cuối cùng cũng dứt ra được cái tên mặt chuột dai như đỉa ấy, lên tới máy bay, cậu có chút hồi hộp mở lá thư ra, là thư viết tay, nét chữ thanh mảnh mà cứng cỏi : "Jaejoong, hyung biết em không thật sự muốn đi, anh cũng biết chuyện giữa chúng ta mà em nói lần trước là gì nhưng anh đã cố lẩn tránh. Anh để em đi là muốn giữ cho em được an toàn nhưng cũng là để cho chúng ta có thời gian suy nghĩ thật kĩ, em còn quá trẻ, có một số việc nếu quyết định vội vàng sau này em sẽ hối hận. Anh cho em 2 năm, khi trở về, hãy nói cho anh biết điều mà em muốn, anh hứa, anh sẽ không trốn tránh nữa. Xa nhà nhớ cẩn thận mọi thứ. Thượng lộ bình an." 


Jaejoong gấp lại lá thư, cẩn thận cất vào túi áo : "Yunho hyung, em sẽ nhớ kĩ những lời này. Khi em trở về, nếu anh còn trốn tránh như hôm nay, em nhất định sẽ trói anh lại." 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét