Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

Học Viện Ác Mộng - Chương 4

Chương 4:

Kho hàng của trường học kì thật cách vườn trường khá xa, cùng với nói là mặt sau trường, chẳng bằng nói là sau núi. Mấy năm trước trường học có xây một kho hàng mới tại trong sân trường nên kho hàng cũ bây giờ chỉ còn là nhà kho chứa bàn ghế hỏng mà thôi. Đơn giản mà nói, bất kể ngươi ở trong này làm gì cũng sẽ không bị ai phát hiện.

Lâm Dật đi vào kho hàng thì Lương Thiên Dục đã chờ sẵn bên trong, không, không chỉ Lương Thiên Dục, Ngô Dịch Khải cũng đang ở đó. Nhưng còn có khoảng mười người đeo mặt nạ, lưng hùm vai gấu tuyệt đối không phải là học sinh đứng bên cạnh.

Những nam nhân quỷ dị đó đang mỉa mai cười, Lâm Dật ngốc lăng tại chỗ, cảm giác không ổn tràn ngập.

“Sao vậy?”, Lương Thiên Dục đút hai tay vào túi quần, ung dung tựa nửa người vào bức tường phía sau, “Ta ở đây có vài vị bằng hữu ở pub…Muốn cùng ngươi chơi đùa”.

"Ngươi, ngươi không phải vị thành niên. . . Sao có thể đi pub chứ?" Nguy hiểm gần kề mà Lâm Dật vẫn còn hỏi một vấn đề thật ngu ngốc.

Người thường đang vị thành niên đương nhiên không vào được nhưng tập đoàn Hoa Dục sản nghiệp trải khắp các lĩnh vực, pub bất quá là một trong số đó thôi, làm con trai chủ tịch, kia quản lí pub còn có gan không cho y đi vào.

Chính là nghe được câu này, Lương Thiên Dục nhịn không được nâng trán, tại sao. . . Tại sao lão sư này lại khờ dại đến như vậy?
Ngây thơ đến nỗi…làm cho người ta có ý muốn hủy diệt!

"Mất công lo lắng cho ta, không bằng lo lắng cho mình... Lão sư, ngươi không quên ước định của chúng ta đi? Ngươi chống đỡ được, chúng ta liền thừa nhận ngươi, ngươi chống đỡ không được…ta sẽ buộc ngươi rời khỏi trường học này…còn làm ngươi mãi mãi không thể làm giáo viên” Nói xong, Lương Thiên Dục đứng tránh sang một bên, Lâm Dật cúi đầu, lo lắng trong lòng còn chưa đi qua, bọn người kia đã di chuyển tới đứng vây quanh hắn.

“Chúng ta ra ngoài chờ đi!” Đối mặt với sự việc sắp phát sinh, Lương Thiên Dục tươi cười càng thêm thâm trầm. Cửa kho hàng chậm rãi đóng lại, Ngô Dịch Khải xuất ra một máy tính xách tay, mở lên màn hình theo dõi.

Ngồi ở ghế dài bên ngoài kho hàng, Lương Thiên Dục tao nhã tựa vào lưng ghế dựa hút thuốc.

Cửa vừa đóng lại trong chốc lát, hai mắt Lâm Dật lập tức bị vải đen bịt kín, hắc ám bao trùm càng làm hắn khẩn trương hơn.
“Này này…Đem y phục của hắn cởi ra đi…” Đè lại hắn, mấy nam nhân nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Đó là đương nhiên, không cởi làm sao có thể hành sự chứ…” Tiếp theo đó là một trận tiếng cười dâm ô.
"Không cần. . . Các ngươi định làm cái gì. . . Tránh ra. . . Tránh ra!" Lâm Dật sợ hãi kêu to, trong nháy mắt nghe thấy âm thanh quần áo của mình bị xé rách. Thân mình trắng nõn nhỏ gầy của hắn vừa bại lộ trong không khí, bên cạnh liền nghe thấy rõ tiếng hút khí của mấy nam nhân.

Lâm Dật không tự giác run rẩy, còn muốn nói ra tiếng, lại bị một nam nhân đem quần lót nhét vào miệng, làm cho hắn chỉ có thể phát ra thanh âm “Ngô..ngô…” nho nhỏ như tiếng nức nở.

"A a, này làn da thật là co dãn a!" Vô số bàn tay ghê tởm tại trên người Lâm Dật qua lại vuốt ve, hưởng thụ xúc cảm tuyệt hảo. Từ mặt, cổ, lưng tới hai điểm anh đào phấn nộn trước ngực… Cuối cùng một bàn tay tiến vào giữa hai chân hắn, hướng tới cái nơi bí mật hai mươi lăm năm qua chưa từng bị ai chạm qua.

“A!” Trong nháy mắt bị chạm vào, cảm giác tê dại chưa bao giờ trải qua tập kích làm Lâm Dật giống như bị điện giật, vô pháp khắc chế mà nhảy dựng lên.

"Oa. . . Thực mẫn cảm..." Những người đó tán thưởng.

"Buông. . . Xin ngươi. . . Buông. . ." Lâm Dật âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin tha thứ, nam nhân nhìn hắn liền dừng lại động tác, Lâm Dật cho là y muốn thả mình, nhưng hy vọng mỏng manh này một giây sau đã bị phá vỡ.

“Lời nói buông này…liền tương đương với việc ngươi từ bỏ vị trí giáo viên kia…Chỉ cần Dục thiếu gia nói một câu, sẽ không có trường học nào dám nhận ngươi!” Nam nhân vừa nói vừa quan sát hắn, “Ngươi còn muốn tiếp tục sao? Muốn liền tự chính mình nói…”

Lâm Dật cắn chặt răng, mồ hôi từ trên trán chảy xuống. Không, không thể nhận thua như vây! Lưu lại muội muội một mình tới Đài Bắc, hắn đã từng hứa hẹn qua, nhất định sẽ cố gắng công tác, không để cho các nàng phải lo lắng…

“Ta…ta…” Hắn cắn chặt răng, hồi lâu mới từ kẽ răng thốt lên một câu “Tiếp…tiếp tục….”
“Di? Ngươi nói cái gì? Xin người khác giúp đỡ sao có thể không thành ý như vậy?” Người đó giả bộ không nghe thấy hỏi lại.
"Thỉnh. . . Thỉnh..." Hắn gắt gao nhắm mắt lại, tràn đầy khuất nhục, nước mắt thấm ướt cả miếng vải đen, "Thỉnh. . . Tiếp tục..."

Tiếp theo phát sinh cái gì hắn đã muốn không nhớ được, hắn như con búp bê trống rỗng, tùy ý cho bọn đàn ông thô bạo đưa ngón tay thăm dò vào hậu đình, sáp nhập dị vật. Không có bôi trơn, hậu đình bị xé rách, máu thuận theo mỗi lần trừu sáp lại chảy ra.
Đùa bỡn hồi lâu, bọn đàn ông bắt đầu lấy ra phân thân, muốn phát tiết dục vọng của mình.

"Không cần! Không cần! Không cần..." Lâm Dật thét chói tai, vặn vẹo thân thể, điên cuồng giãy dụa.
Tiếng kêu rên biến thành nức nở, kịch liệt đau đớn làm Lâm Dật không thở nổi, vài giây ngắn ngủi mà dài như cả đời người.
Tại sao. . . Hắn bất quá là muốn làm lão sư thôi... Tại sao lại bị đối đãi như vậy?

Kia bi thương cùng yếu ớt ngắn trong nháy mắt, lại làm cho Lương Thiên Dục qua màn hình quan sát nhìn thấy nổi lên một tia không muốn. Hối hận, y vậy mà lại có điểm hối hận.

"Dục, ngươi xảy ra chuyện gì?" Ngô Dịch Khải kì quái nhìn Lương Thiên Dục đột nhiên đứng dậy.

Y một phen đạp cửa, cửa sắt nặng nề đập vào tường phát ra tiếng vang thật lớn làm bọn đàn ông kia giật mình, sợ tới mức dừng lại động tác.
"Dục, Dục thiếu gia, chúng ta. . ." Không xong, Dục thiếu gia hùng hổ tiến vào làm bọn chúng toàn bộ sắc dục trong đầu đều bay sạch.

Nhưng Lương Thiên Dục cái gì cũng không nói, hắn mặt lạnh đi vào, nhẹ nhàng dỡ xuống dây thừng cột trên người Lâm Dật cùng miếng vải đen bịt mắt. Lâm Dật hai mắt khóc đến sưng đỏ, vừa nhìn thấy là Lương Thiên Dục, nắm tay lập tức đưa lên đánh y.
"Ngươi, ngươi này phá hư, người xấu. . . Người xấu..." Lương Thiên Dục đau lòng bắt lấy nắm tay không còn khí lực kia, vỗ vỗ lưng Lâm Dật đang nghẹn ngào. Y cởi áo khoác phủ lên thân mình chồng chất vết thương của Lâm Dật rồi mới hai tay ôm lấy hắn đứng lên.

Xem mình đã làm gì…Nhìn xem chính mình đối với hắn đã làm cái gì… Bá đạo sống trên đời mười bảy năm, lần đầu tiên Lương Thiên Dục nhận thấy mình đã làm sai.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét