Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

Sống thêm lần nữa - Chap 2



Chap 2

Nhóc đã ở nhà anh được 5 tháng, nhanh chóng được tất cả mọi người trong nhà yêu mến nhờ sự dễ thương, trong sáng của mình. Nhóc cười nhiều hơn, đã chịu xuống nhà ăn thay vì mang lên phòng như tháng đầu tiên nhưng chỉ có anh và nhóc ăn cùng nhau, anh luôn đuổi người làm ra ngoài khi mình ăn. Không ai bảo ai, mọi người đều chăm sóc nhóc rất chu đáo, phần vì yêu quý nhóc, phần vì họ ý thức được vị trí của nhóc khi thấy anh cư xử với nhóc bằng những cử chỉ dịu dàng chưa từng thấy.
Hôm nay anh cố gắng thu xếp công việc về sớm. Ăn tối xong anh chợt hỏi:

_Nhóc có muốn đi học không?

_.........-*Mắt sáng lên,gật đầu lia lịa*

_Muốn đến trường hay học gia sư? Mà nhóc học lớp mấy rồi?

_Jae muốn đến trường,Jae học lớp 4 rồi.

_Thật không? Lớp 4 mà sao nhỏ vậy? Anh tưởng nhóc mới lớp 1 chứ.

_HYUNG......

Nhóc chống hai tay lên hông, hai má phùng lên ra vẻ phản đối làm anh không nhịn được cười phá lên: "Dễ thương quá đi mất!"

_Được rồi, được rồi, hyung xin lỗi...

Anh cười vang mà không hề biết rằng mình đang làm chấn động toàn bộ mọi người trong nhà. Không phải vì họ chưa bao giờ thấy anh cười nhưng đó đều là kiểu cười vô cảm như một cỗ máy được lập trình sẵn khiến người nhìn thấy phải lạnh sống lưng chứ không phải kiểu cười thoải mái như thế này.

Có vẻ như...cuộc sống của Jung Yun Ho đã thay đổi,không hoàn toàn nhưng đã theo một chiều hướng tích cực hơn khi anh gặp cậu bé có tên Kim Jae Joong.

_________________________________________________

Ngày hôm sau, Yunho nhờ quản gia Lee đi làm thủ tục, lấy danh nghĩa người bảo hộ, đăng kí cho Jaejoong đi học lại. Jaejoong nhất quyết đòi trở về ngôi trường cũ mà mình từng theo học, cậu bảo ở đó cậu có bạn quen, sẽ bớt cô đơn. Anh cũng không nghĩ gì mà đồng ý.


Ngày đầu tiên Jaejoong đi học về, anh để ý thấy trên tay nhóc có mấy vết xước, anh hỏi thì nhóc bảo bị ngã. Ngày thứ hai, những vết xước mới xuất hiện và đến ngày thứ ba thì còn có thêm cả vết bầm ở khuỷu tay phải, đến lúc này nhóc mới chịu thú nhận với anh là bị bắt nạt khi đến lớp. Vì thân hình nhóc bé hơn bạn cùng trang lứa, gương mặt lại thanh tú như con gái nên thường bị bạn trong lớp trêu chọc. Cậu nhóc nóng tính cũng chẳng phải vừa, nhảy dựng lên châm chọc lại, kết quả là đánh nhau. Thân mình bé nhỏ ấy làm sao địch lại ba, bốn đứa trẻ to con hơn, lần nào cũng bị mấy vết thương. Tính tình bé con lại quật cường, cắn răng chịu đau cũng không chịu nói ra, càng không chịu mách cô giáo. Anh nghe xong cười cười bất lực, xoa nhẹ chỗ vết bầm:

_Có đau không?

_...*Lắc đầu*

_Sao không nói sớm với hyung?

_Em quen rồi, hồi trước đi học cũng bị vậy hoài.

Anh thở dài, xoa xoa đầu nhóc:

_Hay là...anh dạy võ cho nhóc nhé?

Nhóc gật đầu lia lịa, mắt sáng lên, ôm chầm lấy cổ anh:

_Có, có, Jae yêu hyung nhất!

Anh ôm lấy thân hình nhỏ bé, khóe môi cong lên thành một vòng cung nhẹ nhàng, ánh mắt nâu thâm trầm thoáng gợn sóng nhưng chỉ vài tích tắc sau đã biến mất. 
Những ngày sau đó, cứ đi học về là nhóc lại chạy như bay ra sân tập võ ở vườn sau, chính anh cũng phải ngạc nhiên khi thấy cậu nhóc nhỏ bé tập những bài đứng tấn, duỗi cơ mà không kêu ca lấy một lời dù có khi tập xong phải bước khập khiễng vì đau. Nhóc luôn cười nói trước mọi người nhưng anh biết, mỗi tối nhóc đều nhìn lên trời trò truyện với mẹ một lúc lâu rồi mới đi ngủ. Nhớ đến gương mặt nhỏ bé khi vừa nhìn những vì sao lấp lánh vừa rủ rỉ nói chuyện một mình, Yunho khẽ cười, lắc nhẹ li rượu màu hổ phách rồi nhấp 1 ngụm nhỏ, thở hắt ra:

_Haizzz...Anh thật sự phải đợi đến khi nhóc lớn lên sao.....


P/S: Ta sẽ chỉ gọi Yun là "hắn" trong chap 1 thôi nha, vì lúc đó YunJae chưa quen nhau và Yun vẫn chưa là Yun khi gặp Jae, còn từ chap này trở đi sẽ đổi thành "anh" nha ^^.Còn lí do vì sao Yun đổi tính nhanh như thế thì ta sẽ giải thích ở những chap sau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét